[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc

Chương 10: Viên đường thứ 10: KHUÊ NỮ NHÀ TA 1




Viên đường thứ 10: Khuê nữ nhà ta 1

Vào sinh thần thứ 37 của Chu Tử Thư, Trương Thành Lĩnh bị Ôn Khách Hành đuổi ra khỏi gia môn với lý do chính đáng - "xuất sư".

Sau khi Trương Thành Lĩnh xuất sư, rất nhanh đã lưu lại thanh danh trên giang hồ. 3 năm sau, thiếu hiệp Kính Hồ Kiếm phái Trương Thành Lĩnh đã nổi danh khắp giang hồ.

Cùng năm đó trong tiết thanh minh, hai người Ôn Chu về Quỷ cốc tế bái cố nhân, nhặt được một bé gái còn quấn tã, Chu Tử Thư đặt tên là Ôn Niệm Tương, Ôn Khách Hành lấy nhũ danh cho bé con là Mỹ Nhân. Nghe ra ý như "Mỹ nhân nhà người ta".

Chu Tử Thư đương nhiên đã từng phản đối, tên gì vậy chứ. Nhưng Ôn Khách Hành cực kỳ chấp nhất, cố chấp muốn gọi bé như vậy, Niệm Tương đặc biệt phối hợp, mỗi lần hắn gọi một tiếng "Mỹ Nhân" thì bé con liền cười, sau đó Chu Tử Thư cũng không ý kiến nữa.

Ôn Niệm Tương thiên tư thông minh, căn cốt ngộ tính hiếm thấy trên thế gian. Chu Tử Thư đã có Trương Thành Lĩnh làm người thừa kế, bé con liền trở thành người thừa kế của Ôn Khách Hành. Nói thì nói như vậy, nhưng trừ một thân bản lĩnh bên ngoài là của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư vẫn dạy bé con Lưu Vân Cửu Cung Bộ và những võ công khác của Tứ Quý sơn trang cho bé.

Trong mắt đôi phu phu này, bé con làm cái gì cũng tốt, duy nhất khiến người ta đau đầu chính là học chữ. Nàng nói, bắt nàng làm thơ luyện chữ, còn không bằng để nàng luyện công một canh giờ. Thậm chí không sợ xem y thư, thế nhưng luyện chữ lại như gà bới.

Thật ra Chu Tử Thư đã từng nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng Ôn Khách Hành quá bảo bọc nàng, nói con gái của hắn muốn làm cái gì cứ làm, về sau ai dám chê cười nàng không có văn hóa thì hắn sẽ làm thịt người đó. Chu Tử Thư bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm mọi cách để Niệm Tương học được thêm chút tri thức, tránh cho đứa nhỏ nhà mình thất học, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Bởi vậy, lúc Niệm Tương 7 tuổi đã có thể có một thanh kiếm tốt, hơn nữa có thể dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ còn 'ưu nhã' hơn Trương Thành Lĩnh, nàng vẫn tự mình 'bơi chó'...... khụ khụ.

Hôm nay, Chu Tử Thư thừa dịp Ôn Khách Hành ra ngoài mua rượu cho mình, lại bắt Niệm Tương luyện chữ. Lúc đó Niệm Tương đang nghiên cứu kiếm chiêu Ôn Khách Hành mới dạy mình, bởi vậy vô cùng kháng cự.

Chu Tử Thư cũng thở dài, hai cha con trực tiếp động thủ, vừa vặn lúc Ôn Khách Hành trở về, thấy thế vội vàng ôm Chu Tử Thư ngăn cản, Niệm Tương liền nhân cơ hội bỏ chạy.

Chờ Ôn Khách Hành dỗ dành lão bà xong, sau đó quay đầu đi tìm khuê nữ, lại phát hiện không tìm thấy Niệm Tương.

Niệm Tương cũng thật sự tức giận, sau khi lao ra cửa liền ngơ ngác đi thẳng vào rừng trúc, chờ sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đang ở trước một cái miếu hoang xa lạ.

Trong rừng trúc có nơi như vậy sao?

Niệm Tương nghi hoặc, quay đầu lại nhìn, phát hiện nơi đây một mảnh rừng cũng không có.

Vừa đúng lúc trong miếu hoang truyền đến giọng nói, Niệm Tương nghĩ nghĩ, liền trực tiếp đi vào bên trong, vừa đi vừa hỏi: "Có người không? Thật ngại quá, ta lạc đường, xin hỏi nơi này là......?!!"

Thấy rõ tình huống trong miếu hoang, Niệm Tương sững sờ tại chỗ.

Khắp nơi đều có thi thể, những thi thể đó trên mặt mang theo mặt nạ quỷ bí, nàng theo vết máu nhìn lên phía trước, vừa vặn đối diện với một đôi mắt to linh động.

Nàng đang muốn mở miệng, lại đảo mắt thấy được một gương mặt quen thuộc.

Một Thành Lĩnh ca ca hư hư thực thực ngồi xổm trước người một lão nhân gia không rõ sống chết, trên mặt còn treo nước mắt, bên cạnh là một người giả dạng ăn mày...... Cha?!!

Phía sau là tiểu cha rất trẻ tuổi, hình như đang vận công chữa thương cho lão nhân gia kia.

Không đúng, cha và tiểu cha không phải đang ở nhà sao? Hơn nữa y phục và tình huống này có gì đó sai sai...... Tiểu cha không thích nhất là cha tự làm cho mình xấu đi, nói là phí phạm của trời, nàng lớn như vậy rồi cũng chỉ thấy được bộ dáng quỷ dị này của cha một lần.

Niệm Tương ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại.

Cùng lúc đó, người trong miếu hoang cũng đánh giá tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện này.

Cố Tương là người đầu tiên không nhịn được, mặc kệ bên kia đang khóc sướt mướt, trực tiếp đi qua bên này, tùy tiện hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi là ai? Sao lại tìm được đến đây?"

Cũng không biết vì sao, Niệm Tương chỉ cảm thấy vị tỷ tỷ trước mắt này khiến cho nàng có cảm giác vô cùng thân thiết. Ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành một cái, thấy hắn chỉ nhìn nàng không nói gì, hình như cũng đang đợi nàng trả lời, liền đáp: "Tỷ tỷ, ta tên là Mỹ Nhân......"

"Phốc......" Cố Tương cho rằng mình nghe lầm: "Ngươi nói ngươi tên gì?"

Ngay cả Ôn Khách Hành đích thân chọn nhũ danh cho nàng cũng ngoài ý muốn nhướn mi một cái.

Niệm Tương đã quen với uy lực của nhũ danh này, nghiêng nghiêng đầu: "Tỷ tỷ không nghe lầm đâu, ta tên là Mỹ Nhân."

Cố Tương cười ha ha, cười đến đau cả bụng: "Ha ha ha, tên này ai đặt cho ngươi vậy, cũng quá tùy tiện rồi! Ừm, để ta nhìn xem......"

Ngũ quan của Niệm Tương vô cùng xuất chúng, lại được hai người cha tinh xảo nuôi lớn, tuổi còn nhỏ mà đã trổ mã thanh nhã khả nhân, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Hôm nay nàng mặc một thân sa y lục sắc do Ôn Khách Hành chọn cho, kiểu tóc là búi tóc trái đào Chu Tử Thư tự mình búi cho nàng, trên búi tóc quấn trang sức bạc, đặc biệt xinh xắn tựa như một tiểu tiên nữ.

"Người cũng như tên thật này, đúng là một tiểu mỹ nhân. Nhưng mà rốt cuộc là ai đặt vậy?" Cố Tương vô cùng tò mò: "Thế mà còn có người chấp nhất với mỹ nhân như chủ nhân nhà ta vậy sao?"

"Chủ nhân?"

"À......" Cố Tương nghiêng người, để nàng đối diện trực tiếp với Ôn Khách Hành: "Ca ca lớn lên đặc biệt đẹp kia là chủ nhân nhà ta, ta nói với ngươi này, ngài ấy cũng có thể thích mỹ nhân......"

"Cố Tương! Đừng nói lời vô dụng!!" Ôn Khách Hành cảnh cáo.

"A...... đã biết!" Cố Tương lè lưỡi, xoay người lại hỏi Niệm Tương: "Ngươi còn chưa nói vì sao ngươi ở đây nữa đó?"

"Ta và cha ta...... cãi nhau một trận, sau đó ta chạy ra ngoài thì bị lạc đường, lúc lấy lại tinh thần đã ở chỗ này." Nghĩ nghĩ, Niệm Tương ngẩng đầu ngoan ngoãn hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có thể nói cho ta biết đây là đâu được không? Ta sẽ tự mình tìm đường về nhà."

"Đây là Kính Hồ Kiếm phái a!" Cố Tương tùy ý đáp.

"Kính Hồ Kiếm phái?!!" Niệm Tương giật mình, giọng nói cũng cất cao lên một chút.

"Làm sao vậy, nhà ngươi ở Kính Hồ Kiếm phái sao? Hay là có người quen ở đó?"

"A...... có người quen......"

Cố Tương lập tức bĩu môi nói: "Vậy ngươi nén bi thương đi, người của Kính Hồ Kiếm phái đều chết cả rồi!"

"Đều chết cả rồi?!! Sao, sao lại như vậy?!" Niệm Tương theo bản năng nhìn về phía Trương Thành Lĩnh.

"A, thì ra ngươi quen với cái túi khóc nhỏ kia hả?" Cố Tương bừng tỉnh đại ngộ: "Lại nhận hắn một cái đi, Kính Hồ Kiếm phái vừa mới bị diệt môn. A, ngươi biết diệt môn là gì không? Chính là tất cả đều chết sạch, những người đó không buông tha cho một ai......"

Vẻ mặt Niệm Tương khiếp sợ, trong lòng cũng gợn sóng phập phồng.

Nàng và hai người cha ẩn cư ở gần núi Trường Minh, cách Kính Hồ Kiếm phái xa vạn dặm. Hơn nữa chuyện Kính Hồ Kiếm phái bị diệt môn gì đó, không phải là chuyện mười mấy năm trước rồi sao? Với võ công và thanh danh hiện tại của Thành Lĩnh ca ca, không có ai dám trêu chọc Kính Hồ Kiếm phái.

Từ từ!!

Niệm Tương nhìn thoáng qua, tầm mắt Ôn Khách Hành không biết dừng trên người Chu Tử Thư từ khi nào, lại dời tầm mắt nhìn lão gia tử đang chơi xấu quấn lên Chu Tử Thư, tức khắc có dự cảm không tốt.

"Đại tỷ tỷ, Mỹ Nhân còn chưa biết tên của tỷ nữa đó!"

"Ta sao? Ta tên Cố Tương."

Cố Tương!!

Niệm Tương ngẩn người, nàng từng nghe cha nói qua ngọn nguồn tên của nàng, nói là tiểu cha từng có một muội muội, nhưng vị cô cô kia của nàng năm đó vì cứu tiểu cha nên qua đời. Cha nói, trong đời tiểu cha có rất nhiều tiếc nuối, nhưng tiếc nuối lớn nhất của người là sự ra đi của cô cô.

Hiện giờ cô cô còn sống, hai người cha và ca ca cũng đều còn trẻ tuổi như thế, rõ ràng thời gian này có vấn đề.

Diệp sư tổ để lại bí tịch có nói, tổ tiên từng lưu lại trận pháp thần bí, có thể xuyên qua không gian và thời gian...... nàng nghĩ, hẳn là nàng đã lọt vào trận pháp gì đó mới đến được đây.

"Phụt!"

Tiếng hộc máu lôi suy nghĩ của Niệm Tương trở lại, nàng quay đầu nhìn về phía Trương Thành Lĩnh đã khóc kêu lên.

"Gia gia kia sắp chết." Nàng đã từng nghe Thành Lĩnh ca ca kể lại, trừ cha ra, cậu còn có một ân nhân, chắc là gia gia giả làm thuyền phu trước mắt này. Chỉ là nàng còn nhỏ, y thuật chưa tới nỗi có thể khởi tử hồi sinh, kinh mạch đứt từng khúc, lại mất máu quá nhiều, không thể cứu chữa.

"Ánh mắt ngươi khá tốt đấy."

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói quen thuộc.

...còn tiếp...

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 21:51 - 21/06/2021