[Ôn Chu Đồng Nhân] Chu Thủ Lĩnh Và Ôn Cốc Chủ Tương Phùng
Sự thật chứng minh hai người yêu nhau chơi trò sắm vai nhân vật quả nhiên là vô cùng dễ dàng.
Ít nhất với Ôn Khách Hành mà nói, thân phận nam sủng của Chu thủ lĩnh hắn thích ứng rất tốt, hơn nữa càng có xu thế thích thú.
Đám người ở Thiên Song trợn mắt há mồm nhìn hai người cùng ăn cùng ở ân ân ái ái, đều cảm thấy nếu không phải thế giới này xảy ra vấn đề thì chính là bọn họ xảy ra vấn đề. Nhưng mà nghĩ đến gương mặt của Ôn đại mỹ nhân, đám người Thiên Song lại cảm thấy quả nhiên có thể làm cho thủ lĩnh trầm mê như vậy, có đạo lý.
*********
Trong phòng Chu Tử Thư.
Ôn Khách Hành hứng thú bừng bừng: "A Nhứ, chúng ta đi dạo thành Tấn Châu đi. Lần trước ta vừa tới đã bị huynh bắt lại rồi, còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh ở đây nữa."
Chu thủ lĩnh cẩn thận suy xét một chút, xem có đủ an toàn hay không, cảm thấy đi dạo cùng Ôn Khách Hành trong thành Tấn Châu cũng không tồi, liền đáp ứng với hắn. Y nghĩ Tấn Châu là sân nhà mình, y cũng nên mang theo Ôn Khách Hành đi ngắm nhìn một chút, làm hết nghĩa vụ của chủ nhà.
Nhưng mà......
Nhìn Ôn Khách Hành vui vẻ phấn chấn lựa chọn y phục, Chu Tử Thư thật sự không biết nên bày ra vẻ mặt gì, quả nhiên không phải tiền của mình thì không biết đau lòng a!
Mà Ôn Khách Hành vẫn là cái đức hạnh kia, bên trong muốn mặc màu đỏ, bên ngoài muốn mặc màu hồng.
"A Nhứ, đẹp không?"
"Đệ thấy đẹp là được rồi, rốt cuộc hôm nay chúng ta đi ngắm cảnh hay là mua xiêm y cho đệ vậy?"
"A Nhứ, huynh cho ta tiêu tiền của huynh đi mà, huynh càng tiêu nhiều tiền, Tấn Vương mới biết được huynh trầm mê ta ra sao." Ôn Khách Hành sửa sang lại vạt áo mới cùng với cổ tay áo, vuốt vuốt lại hai bên tóc của mình, lại rất là phong tình vạn chủng hất tóc ra phía sau.
Chu Tử Thư nhịn không được ở trong lòng thầm nói, vì sao động tác bình thường như vậy, mà khi lão Ôn làm lại tạo ra hiệu quả kinh người thế chứ.
Nhìn Ôn Khách Hành chọn cái gì cũng đắt nhất, Chu Tử Thư tự cho là mình chuẩn bị tâm lý tốt rồi, nhưng khi nhìn thấy giá y phục vẫn kinh ngạc, quả nhiên là tiền nào của nấy. Bộ Ôn Khách Hành đang mặc còn xinh đẹp hơn nhiều so với bộ kiếp trước hắn mặc trở về Tứ Quý sơn trang với y, đương nhiên giá cũng hướng lên trời.
Chu Tử Thư nhìn y phục mộc mạc của mình, thầm nghĩ Ôn Khách Hành đúng là phá của......
Vẫn là nên tìm cơ hội quản giáo hắn lại, dù cho Chu Tử Thư kiếm được không ít tiền, nhưng vẫn cảm thấy Ôn Khách Hành như vậy quá phô trương rồi.
Hai người đi dạo trên phố xá một hồi lâu, đại khái là bởi vì y phục của Ôn Khách Hành quá mức chói mắt, người đi đường liên tục quay đầu nhìn hai người bọn họ, tất nhiên là sẽ có người nhận ra Chu Tử Thư.
Mọi người không nhất định biết thủ lĩnh Thiên Song trông như thế nào, nhưng quan chức bên ngoài nhận ra Chu Tử Thư cũng không ít.
Tuy rằng có khối quan viên nuôi dưỡng nam sủng, nhưng người như Chu Tử Thư Chu đại nhân đây, vẫn khiến những quan văn kia cảm thấy ảnh hưởng quá mức ác liệt, bọn họ viết tấu sớ buộc tội, cái gì mua hồng y ngàn vàn, hồng y tặng giai nhân a, toàn bộ đều dâng lên bàn của Tấn Vương.
****************
Trong nội cung của Tấn Vương, Tấn Vương "Bộp" một tiếng mà khép tấu chương trong tay lại.
Hôm qua nghe hai thân vệ nói Chu Tử Thư ở trong phòng hồ nháo cùng nam sủng, vừa mới nghe Đoàn Bằng Cử nói đêm đó gã ở trên nóc nhà nhìn thấy Chu Tử Thư và nam sủng xuân phong nhất độ, hiện tại lại nhìn thấy tấu sớ kể lể việc Chu Tử Thư vì nam sủng vung tiền như rác.
Tấn Vương: "......"
Nói là sau khi Tần Cửu Tiêu chết tinh thần sa sút, hay lắm, vậy việc trầm mê này cũng thật sự có ý chí của tinh thần sa sút, nhưng Tấn Vương cảm thấy thủ lĩnh Thiên Song hình như có chút không bình thường.
"Bằng Cử, ngươi nói Tử Thư cái kia...... ở phía dưới?"
"Thần tận mắt nhìn thấy!"
Tấn Vương chuyển động phật châu trong tay, biểu tình trên mặt thay đổi thất thường, sau một lúc lâu gã mới cau mày mắng một câu: "Khó mà trọng dụng......"
Những lời mắng chửi này quả thực khiến lòng Đoàn Bằng Cử nở hoa, gã ở bên cạnh liên tục phụ họa, mà Tấn Vương cũng rất nể tình, khen gã tận trung vì nước vân vân.
Đoàn Bằng Cử cảm thấy mỹ mãn rời đi, trên mặt Tấn Vương mới lộ ra vài phần vui mừng cổ quái.
Vì thành tựu đại nghiệp luôn có người phải hy sinh, Tử Thư ngần ấy năm quá chính trực, nhưng hôm nay lại có người có thể chọc cho y khơi dậy hứng thú với nam sắc. Việc này giống như trăng trong nước, không chỉ không hề xa xôi không thể với tới, mà chỉ cần nhẹ nhàng quấy nước trong hồ kia một cái thôi thì ánh trăng liền vỡ vụn.
Chu Tử Thư vì Ôn Khách Hành vung tiền như rác, chuyện này khiến cho lòng nghi ngờ của Tấn Vương dao động không nhỏ, nhưng với tin tức từ Thiên Song mang về thì quả thực là như vậy.
Nếu ngươi mỗi ngày nhìn thấy bọn họ ân ân ái ái, đại khái cũng sẽ cảm thấy bọn họ vốn nên như thế.
Mà những người trung thành với Chu Tử Thư càng cảm thấy vui mừng, trang chủ của bọn họ rốt cuộc có thể bước qua nỗi u sầu vì sự ra đi của Tần Cửu Tiêu.
Mà vị Ôn công tử kia lại còn đẹp như thế, thủ đoạn cũng cao siêu, có thể khiến trang chủ mặt lạnh như thần chết giãn mặt mày ra, trong mắt đều là gió xuân ấm áp.
Ai da, không biết trang chủ tìm được giai nhân ngọc diệu mềm ấm như vậy ở đâu.