[Ôn Chu Đồng Nhân] Chu Thủ Lĩnh Và Ôn Cốc Chủ Tương Phùng
Ai là A Nhứ?
Ôn Khách Hành không biết nên nói với Chu Tử Thư như thế nào, nói A Nhứ là cố nhân của hắn, nói A Nhứ là ái nhân của hắn, hay nói huynh chính là A Nhứ của ta.
Hốc mắt Ôn Khách Hành ửng đỏ, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Rõ ràng lúc trước Ôn Khách Hành đã đoán được có thể sẽ xảy ra tình huống như thế này, nhưng vì sao khi đối mặt thật sự, lại đau lòng đến hít thở cũng không thông?
Thấy Ôn Khách Hành gục xuống, Chu Tử Thư cũng không định làm khó hắn về vấn đề này nữa.
"Ngươi nói là ta có thể điều tra rõ, ngươi cũng nên nghe nói là ta thà rằng giết nhầm chứ không bỏ sót. Cho dù ngươi không phải sát thủ Lý đại nhân mua, nhưng một thân võ công này của ngươi ở lại Tấn Châu cũng là một tai họa."
Huynh ấy nói ta là tai họa......
Ôn Khách Hành có chút không vui, nhưng không phải bởi vì câu tai họa này.
Mà bởi vì hắn cảm thấy chắc chắn Chu Tử Thư có thể nhìn ra, Tấn Vương kia không phải minh chủ, nhưng trong lòng y vẫn tràn đầy tên Tấn Vương kia.
Không đợi Cốc chủ đại nhân đem phẫn nộ chuyển hóa thành hành động, phía bên Chu Tử Thư đã truyền đến tiếng roi đánh lên mặt đất, y đang lựa chọn hình cụ, như đang suy tư xem dùng cái gì thuận tay hơn một chút, ánh mắt lạnh lẽo không nhìn ra cảm xúc gì khác.
Ôn Khách Hành biết mình không thể không đem tâm tư ghen tuông với Tấn Vương gạt bỏ, chuyên chú ứng phó với tình huống trước mắt. Chẳng lẽ thật sự không thể tránh được nỗi đau da thịt sao?
Ôn Khách Hành nghĩ, quả nhiên không may mắn được nữa. Lúc này A Nhứ vẫn là Chu thủ lĩnh bạc tình tỉnh táo nhất, lúc dụng hình chắc là huynh ấy sẽ không nương tay đâu.
Thôi, đau một chút mà có thể khiến A Nhứ tin ta là thật lòng, thì ta nguyện cam chịu.
"A Nhứ, chúng ta thương lượng một chút, có thể đừng đánh trúng mặt ta được không......"
Chỉ thấy Chu Tử Thư cuối cùng vẫn chọn cái roi vừa rồi, đi tới bên này. Yết hầu của Ôn Khách Hành lên xuống một chút, nhịn không được nhắm hai mắt lại, cảm thấy gương mặt đang bị cái gì nâng lên.
Chu Tử Thư dùng cái roi kia xếp thành hai đoạn, nâng mặt Ôn Khách Hành lên.
Tại địa lao tối tăm này, đôi mắt của thủ lĩnh Thiên Song như ngọn đuốc, sau khi Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành một lúc lâu, y thở dài: "Thật là đẹp."
Ôn Khách Hành nghe xong ba chữ này đột nhiên mở mắt ra, sương mù trong mắt còn chưa kịp tan đi, long lanh ngây ngốc.
Khoảng cách của hai người lúc này cực kỳ gần, hô hấp của Ôn Khách Hành không tự chủ được mà dồn dập, chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, cả khuôn mặt nóng rực dưới ánh mắt chăm chú của Chu Tử Thư.
Ôn Khách Hành muốn xoay đầu, nhưng quên rằng mình đang bị khóa, loại giãy giụa với biên độ không có hiệu quả này quả thật là loại ý vị đã nghiện còn ngại.
"Chu Tử Thư! Huynh buông ra!" Ôn Khách Hành vừa thẹn vừa bực mà lớn tiếng quát một tiếng, sau đó thở hổn hển dứt khoát nói: "Nếu Chu thủ lĩnh muốn giết ta để trừ hậu họa, thì cứ việc ra tay. Nếu tạm thời không có ý này thì nghe kiến nghị của ta một chút, thế nào, ta bảo đảm kiến nghị này không tồi đâu."
Chu Tử Thư tìm tư thế thoải mái dựa lên bàn, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Ta tự nhận là võ công của ta tốt, ta có thể trở thành thanh đao chỉ thuộc về huynh. Chỉ cần cho ta ở lại bên cạnh huynh, muốn ta làm gì cũng được, muốn mạng của ta cũng có thể, Chu thủ lĩnh không ngại suy xét một chút sao?"
Ôn Khách Hành nói rất quyết đoán, cũng rất dồn dập, ngực hơi hơi phập phồng.
Tính thời gian, lúc này Tần Cửu Tiêu có lẽ đã không còn, Ôn Khách Hành mặc kệ như thế nào cũng phải ở lại, phòng ngừa Chu Tử Thư lại dẫm lên vết xe đổ mà đóng Thất Khiếu Tam Thu Đinh lên người.
Chu Tử Thư nghe xong không khỏi cảm khái trong lòng, thì ra Ôn Khách Hành cũng tính toán giống y.
"Thật sự cái gì cũng có thể cho ta?"
Ôn đại mỹ nhân cho rằng mình thuyết phục được y, chỉ lo kiên định gật đầu.
Chu Tử Thư lộ ra tươi cười đầu tiên trong ngày hôm nay: "Vậy được, Hàn Anh, trói hắn lại đưa tới phòng ta đi."
Hàn Anh bị gọi tới quả thật kinh ngạc muốn rớt cằm, trang chủ đây là muốn làm gì: "Hàn Anh to gan, trang chủ ngài phân phó......"
"Hắn không có liên quan tới Lý đại nhân, nhưng ta coi trọng gương mặt của hắn." Ánh mắt Chu Tử Thư chuyển từ trên người Ôn Khách Hành sang Hàn Anh: "Có vấn đề gì sao?"
Thấy trên tay Chu Tử Thư còn cầm roi, mà trên người Ôn Khách Hành không có một vết thương nào.
Hàn Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ trang chủ định tra hỏi thêm gì từ trên người tiểu bạch kiểm này sao, hay là bị sắc đẹp mê hoặc mất rồi?
Là nhân viên công tác có tố chất ở Thiên Song, Hàn Anh dù có nghi hoặc như thế nào cũng phải nhận mệnh hành sự.
Mà Ôn Khách Hành bị treo trên giá được đem xuống như bị sét đánh, ba hồn bảy phách đều bị dọa bay mất một nửa, A Nhứ nhà ta khi còn ở Thiên Song chơi lớn như vậy sao?
Ôn Khách Hành còn trong trạng thái hoảng hốt, tùy ý để người Thiên Song xách đi, như một mỹ nhân ngẫu nhiên được đưa tới phòng của Chu Tử Thư.
Hết chương 3.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 19:08 - 26/10/2021