[Ôn Chu Đồng Nhân] Chu Thủ Lĩnh Và Ôn Cốc Chủ Tương Phùng
Ở trong trấn cách Tứ Quý sơn trang không xa, ba người tạm thời nghỉ chân một chút, ở tửu lâu nghe được có người bàn luận về biến cố ở Tấn Châu.
"Các ngươi nghe gì chưa, vài ngày trước Thiên Song đụng độ Độc Hạt ở ngoại thành Tấn Châu, hai bên đại chiến một trận, chết không ít người."
"Ta nghe nói là Độc Hạt dùng hỏa dược đánh vào Thiên Song, còn phái người lẻn vào vương cung ám sát Tấn Vương."
"Các ngươi nghe được từ đâu vậy, ta nói cho các ngươi nghe, bên trong chuyện này còn có bóng dáng của Quỷ cốc nữa!"
"Huynh đài, ngươi nói dối cũng phải có đạo lý một chút, Quỷ cốc cách Tấn Châu xa vạn dặm, Quỷ chủ kia bộ ăn no không có gì làm hay sao mà lại chạy đến đó."
Mấy tên giang hồ hiệp khách tụ tập lại, có quen biết hay không quen biết cũng cùng nhau nói chuyện thế cục tào lao.
Xem ra chuyện ở Tấn Châu đã được truyền ra, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Tứ Quý sơn trang đâu.
"Ngươi nhìn sao cũng giống một công tử thế gia, sao lại muốn ăn không muốn trả tiền vậy chứ."
"Ta... túi tiền của ta mất rồi, không biết có thể lấy bút mực hồi báo không."
Sự chú ý của ba người liền bị dời khỏi bàn nói chuyện phiếm, ăn xong không trả tiền mà muốn dùng bút mực hồi báo, chuyện này thật sự có thể gây xích mích.
"Chủ nhân, chủ nhân, bút mực hồi báo là gì a?"
Cố Tương ghé vào lan can lầu hai, nhìn tiểu tử quẫn bách dưới lầu, cảm thấy người kia ngốc nghếch thú vị.
Ôn Khách Hành cũng nhìn thoáng qua dưới lầu, sau khi nhìn thấy Tào Úy Ninh liền thay đổi sắc mặt.
Kiếp trước nếu mình không đồng ý cho A Tương và Tào tiểu tử ở bên nhau, có lẽ sẽ không có đại chiến Quỷ cốc, cho dù có đại chiến Quỷ cốc mình không còn mạng thì cũng sẽ có một con đường sống cho A Tương.
Chu Tử Thư thấy sắc mặt hắn thay đổi, đã đoán được người dưới lầu là ai, y đè tay Ôn Khách Hành lại, nhìn hắn lắc lắc đầu.
Chu Tử Thư đứng lên nói với tiểu nhị dưới lầu: "Tiền của vị thiếu hiệp này ta trả."
Tào Úy Ninh nghe thấy có người giải vây thay mình, cố ý hướng lên lầu nói lời cảm tạ với Chu Tử Thư, sau đó nhìn thấy một cô nương mắt ngọc mày ngài, đang rất có hứng thú mà nhìn mình chằm chằm.
"Ngươi vừa mới nói bút mực hồi báo là có ý gì vậy, bút và mực có thể thay thế tiền cơm sao?"
"Cô nương nói đùa, tại hạ chỉ là, chỉ là......"
Cuối cùng Tào Úy Ninh không nói ra được gì, vẫn là Chu Tử Thư thay hắn giải vây: "A Tương, bút mực hồi báo chỉ có người đọc sách nhiều, viết chữ đẹp, chủ quán muốn xin bọn họ một bức tranh chữ, ý tứ là có thể miễn trừ tiền cơm."
"A, đọc nhiều sách sao, vậy ngươi hẳn là cũng biết đọc thơ đi, chủ nhân giống ngươi lắm nha, hai người nhất định có thể kết bạn."
Ôn Khách Hành bị Cố Tương kéo ống tay áo, nhưng nửa chữ cũng không nói, ánh mắt như có thâm cừu đại hận mà nhìn Tào Úy Ninh chằm chằm.
Với năng lực giao tiếp hơn người của Chu Tử Thư, trong lúc bất tri bất giác đã xem Tào Úy Ninh như người đồng đạo, còn muốn đệ tử nhà mình giao lưu võ công với nhiều người như Tào Úy Ninh, khiến Tào Úy Ninh mơ hồ đáp ứng đến Tứ Quý sơn trang làm khách.
Tào Úy Ninh đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy hôm nay kết bạn được với hai vị diệu nhân và một cô nương thú vị, hắn vốn dĩ định đi ngao du một mình, nay được Chu huynh mời đến nơi nào đó cũng rất tốt.
Trên đường đi, Ôn Khách Hành làm khó dễ Tào Úy Ninh vài lần, muốn đuổi người ta đi, đều được Chu Tử Thư ngăn lại.
"A Nhứ, vì sao huynh giữ Tào Úy Ninh lại?"
"Trước tiên cứ để bọn họ tiếp xúc xem sao, A Tương cũng không thể đi theo bên cạnh chúng ta cả đời."
Ý tứ trong lời nói của Chu Tử Thư còn chưa hết, y nói tiếp: "Vị Tào thiếu hiệp kia không phải có thể ở rể sao, chỉ cần hắn giống kiếp trước, có thể vì A Tương làm bất cứ điều gì, vậy thì chúng ta bảo toàn đoạn nhân duyên này cũng không có gì khó."
Tuy rằng trong lòng Ôn Khách Hành vẫn còn khó chịu, muốn xông lên Thanh Phong Kiếm phái chém Mạc Hoài Dương, nhưng vì hạnh phúc của A Tương nên cuối cùng vẫn từ bỏ quyết định này.
Kiếp này đã khác kiếp trước, Chu Tử Thư mà ra tay thì hắn rất yên tâm.
Chính văn hoàn.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 20:10 - 05/11/2021