Cỗ xe ngựa dừng lại nơi cuối con đường.
Vùng đất khô cằn không có đến một ngọn cây. Sự thiếu vắng của bóng râm khiến mọi sinh vật nơi đây đều phải rên rỉ trước cái nắng thiêu đốt da thịt. Giữa nơi mà đất cát cũng phải phát ra những tiếng thở nặng nề ấy, hiện diện một tấm biển báo đến đoạn cuối của con đường.
Hai sĩ quan trông thấy biển báo, chắc chắn rằng mình đã đến đúng nơi và nhận ra họ phải tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.
Các sĩ quan tách nhau ra. Một người tiến đến bên biển báo, người còn lại chơi đùa với cái dùi cui thép thu gọn của mình trong lúc đi về phía sau cỗ xe ngựa.
Sĩ quan đó lo sợ, cầm chặt vũ khí duy nhất của mình trong tay. Mồ hôi từ tay anh ta khiến cái dùi cui trở nên trơn trượt, nhưng cũng chẳng có thời gian để lo lắng về chuyện đó.
Xe hộ tống thường được dùng để vận chuyển các tội nhân, và những kẻ đủ trơ trẽn để phá luật thì sẵn sàng hành động bất cứ khi nào chúng có cơ hội. Đến tận giờ, sĩ quan đã cho vô số tên tội nhân ấy nếm thử mùi vị của cái dùi cui và hài lòng với hiệu quả của nó.
Tuy vậy, từ lần đầu anh đeo trên mình phù hiệu của pháp luật cho đến nay, hôm nay là lần đầu tiên anh lo rằng chỉ với dùi cui thôi thì không đủ.
Họ đã có mặt ở Thâm Uyên Giam Ngục Tantalus. Một nơi chứa chấp những tội nhân đáng ghê tởm không bao giờ được phép hòa mình vào xã hội lần nữa. Đã có rất nhiều kẻ bước vào nhà ngục ấy, nhưng lại không một ai trở ra.
Người đời nói rằng có thể tìm thấy những tội nhân bị giam giữ ở Tantalus trong sử sách nhiều hơn là trong các trang báo. Lí do duy nhất mà họ bị giam cầm ở đây là bởi không một ai có thể giết họ. Một chốn tệ hại mà vô số các quái vật, Vua Quái Thú và các chiến binh có thể đơn thân tàn sát cả một quân đoàn nhơn nhởn như cư dân thông thường.
Thứ mà sĩ quan đem đến hôm nay là một tù nhân bị kết án tù tại nhà ngục nói trên.
「Vãi thật. Ngươi phạm phải loại tội gì để bị đày đến Tantalus trong lần vi phạm đầu tiên chứ?」
Tôi hoàn toàn đồng tình với suy nghĩ của anh ta. Rốt cuộc là tôi đã làm cái quái gì để bị đưa đến Tantalus mà không qua xét xử? Một người đàn ông vô hại và lương thiện như tôi. Nhất định là đã có nhầm lẫn gì rồi.
Sĩ quan thở thật sâu trước khi dùng cái dùi cui mở toang cánh cửa.
“Lùi ra khỏi cửa hoặc tao sẽ cho mày no đòn!”
Cái cách mà State đối xử với tù nhân không khác gì với chất nổ. Họ gói chặt chúng với sự cẩn trọng tối đa.
Không quan trọng tội phạm phải nặng nhẹ như nào, còng tay, cùm và bịt mắt là những biện pháp cơ bản để đối phó với tội nhân. Các sĩ quan thường ưu tiên bịt miệng và áo bó lên hàng đầu.
Sau khi nghe rằng mình sẽ hộ tống một tù nhân của Tantalus, mấy tên sĩ quan này đã gán lên tôi mọi thứ trong tầm hiểu biết của họ. Còng, bịt mắt, bịt miệng—và nguyên một cái túi đóng gói. Nhiêu đây là đủ để một người bình thường chết vì ngạt luôn rồi ấy chứ.
Và vì tôi chính là một người bình thường đây, tôi sắp tắt thở rồi. Cứu với.
Viên sĩ quan cũng không hề hạ thấp cảnh giác ngay cả khi đối mặt với một tù nhân thiếu tự do đến độ căng phổi còn không nổi. Anh ta không bao giờ có thể buông lỏng cảnh giác. Dù sao, đó cũng là một tù nhân được đưa đến Tantalus, nhà ngục tồi tệ nhất lục địa.
Hẳn là tên tù nhân không quá mức nguy hiểm hay gì, bởi lẽ hắn đã được giao cho một sĩ quan cấp thấp như anh ta. Nhưng kể cả vậy, anh cũng không được lơ là nghĩa vụ. Không phải vì trách nhiệm, mà là lo lắng cho tính mạng của mình.
Chà, nếu kiên nhẫn chút thì anh ta sẽ ổn thôi.
Đến dây thừng mỏng tôi còn không tự cởi trói được nữa là, nói gì tới gò bó chắc chắn như này.
“Tôi mở cửa đây!”
Tên sĩ quan chó má đó vẫn cứ thận trọng như thường. Sau khi mở cửa hậu xe, anh ta liền lập tức lùi lại, lo lắng nắm chặt cái dùi cui và chĩa vào cậu tù nhân.
Cửa xe mở toang, cậu tù nhân đáng thương cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng… Và vẫn bị các dụng cụ trói chặt, nằm lăn lóc trên sàn.
Trông thấy vậy, viên sĩ quan nhẹ nhõm đi phần nào rồi dần tiến đến gần. Chợt, anh giơ thanh thép cao hơn đầu. Tôi chỉ biết khóc không thành tiếng khi đọc được suy nghĩ của anh ta.
‘Này, khoan. Đừn—’
“Hự!”
Cái dùi cui thúc sâu vào bụng tôi. Tôi đau đớn rên rỉ trước cơn đau nhức đến tận xương tủy, nhưng rồi, cái bịt miệng vẫn chặn đứng những thanh âm đấy. Thế là tôi bị dùi cui hạ gục, không cách nào đáp trả được.
Viên sĩ quan tiếp tục giáng thêm vài phát nhằm đảm bảo cú nốc ao của mình, rồi anh ta tỏ vẻ hài lòng với phản ứng của tôi.
「Xem ra mấy món đồ trói vẫn còn tốt chán. Không cần phải lo bị tấn công rồi.」
Tin chắc là thế, viên sĩ quan giật mạnh dây đai của áo bó. Thân thể yếu ớt của tôi đổ nhào ra sàn—va phải tường rồi lăn lộn dưới đất. Trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của tôi, một câu hỏi chợt nảy lên trong tâm trí viên sĩ quan.
「Hử? Chẳng phải tên này là tội nhân được đưa đến Tantalus sao? Hắn trông không khác gì lũ côn đồ tầm thường cả.」
Sau khi đọc được suy nghĩ của viên sĩ quan, tôi u sầu cuộn tròn người.
‘Có cái cứt. Tôi có phải tội phạm của Tantalus hay tên khủng bố điên khùng nào đâu. Tôi đách làm gì đáng để ghi lại trong sử sách cả. Tôi đây chỉ đơn thuần là một tên lừa đảo ở ngõ hẻm có khả năng đọc tâm thôi mà!’
***
Tôi đang chơi bài cùng một lũ ngu và lừa chúng đánh cược tài sản thường lệ.
Có định kiến cho rằng ‘cờ bạc là thứ tệ hại’. Nhưng nếu ta có tiền, có quyền hay một năng lực đặc biệt như tôi chẳng hạn, thì cờ bạc chẳng khác gì một cái máy hái ra tiền cả. Có hàng tá những tên ngu ngốc sẵn sàng đánh cược tài sản cả đời mình chỉ để đổi lấy vài phút kích thích. Đối với những kẻ đó, tôi cứ như một linh mục của toà giải tội, sẵn sàng lắng nghe mọi khao khát dơ bẩn của chúng. Khác cái là thay vì lấy thuế thập phân thì tôi lỡ tay lấy hẳn cả nửa số tiền thôi.
Hôm đó tôi cũng đang moi tiền từ mấy tên ngu như mọi ngày. Bỗng chốc bên ngoài lại ồn ào.
Cụ bà hàng xóm, người đã luôn ăn chực từ những trận thắng của tôi, ra hiệu cho cả bọn. Tên ngu mà tôi đang đối phó liền dọn sạch bàn, vui sướng vì bị can thiệp. Đành phải gác lại giấc mơ mua một căn nhà riêng, tôi giấu đi những chứng cứ rồi chờ yên tại chỗ cho đến khi một vài người lính mà tôi chưa từng trông thấy trước đây chạy xộc vào.
Lính tuần tra và những con bạc vừa dọn xong hiện trường; Ấy là một khung cảnh thường thấy. Và như thường lệ, tôi dúi nhanh một món quà nhỏ vào trong túi của những người lính.
Khi đó, một người lính bắt lấy cổ tay tôi.
“Nhân danh luật pháp, ta tuyên bố các người bị bắt giữ.”
Những tên lính vừa đột nhập ban nãy liền đánh đập mọi người, rồi bắt giữ tất cả.
State thật sự là một đất nước điên rồ hơn tôi nghĩ. Tôi đã cố mọi cách bào chữa cho bản thân, nhưng chúng vẫn mặc sức kéo tôi vào các phiên tòa dù không có bất kì bằng chứng hay nhân chứng cụ thể nào. Chưa đầy một ngày là tôi đã trở thành một tên tội phạm. Trong cái phiên tòa không có bồi thẩm phán ấy, tôi bị kết án đưa đến Tantalus mà không có cơ hội nào để phản bác.
Năng lực đọc tâm của tôi chẳng giúp ích được gì trong phiên tòa cả. Những tên lính đinh ninh chúng tôi vờ đánh bạc trong lúc ủ mưu phản quốc. Thẩm phán thì liền gõ búa mặc cho biết rõ rằng vụ việc thiếu chứng cứ.
Cộp, cộp, cộp.
Có tội. Không một tiếng nói nào cất lên khi biểu tượng của công lý cúi đầu xuống nền đất ba lần, xin lỗi vì sự bất công của nó.
Thích đáng? Công bằng? Nếu những thứ đó có tồn tại, đã chẳng có cuộc đảo chính nào dấy lên tại Military State.
Tôi bị ném xuống sàn nhà lạnh lẽo, ẩm ướt của phòng giam và được đưa đến nhà ngục tồi tệ nhất thế gian—Tantalus.
***
Lòng tôi nhói đau khi hồi tưởng về quá khứ trong lúc bị trói, nhưng viên sĩ quan chẳng đoái hoài gì đến cảm xúc của tôi và tiếp tục kéo lê tôi trên sàn. Nhờ ơn anh ta mà tôi có thể cảm nhận được mặt đất bằng cả tấm lưng của mình. Mỗi lần kéo đều khiến đất cát đâm xước hết lưng tôi.
‘Ôi Đất Mẹ kính yêu, làn da của người có hơi thô ráp đấy ạ, ta phải dưỡng ẩm cho nó thôi.’
Trong lúc tôi đang cầu nguyện một cách báng bổ, tên sĩ quan đang đợi cạnh biển báo lo lắng nói với viên sĩ quan đang kéo lê tôi.
“Thanh tra, làm vậy có ổn không?”
“Có sao đâu? Tên khốn này là tội nhân đấy chứ.”
“Không phải, ý tôi là chúng ta vẫn sẽ ổn chứ? Tên đó là tù nhân của Tantalus mà, nhỡ đâu hắn đào tẩu rồi—”
“Từ đầu chúng ta đã bịt mắt hắn rồi. Hắn không biết mặt lẫn tên của ta.”
Tên thanh tra kéo tôi lên và lại lần nữa vứt tôi xuống đất. Người đập vào sàn, tôi nghiến răng chịu đựng cơn chấn động chảy dọc khắp cơ thể.
‘Anh biết gì không? Tôi đọc được suy nghĩ đấy, thanh tra Evian của Edelphite ạ. Hẹn gặp anh ngày tôi trốn thoát nhá. Tôi là tôi tính sổ với anh đầu tiên đấy.’
“Với cả làm sao tên này thoát khỏi Tantalus được? Cậu ngưng lo lắng lung tung và gửi điện tín đi.”
“Tôi chỉ đang lo cho ngài thôi. Ngài biết tin đồn về sự cố lần đó tại Tantalus mà. Lỡ như tên đó bỏ trốn…”
“Hắn mà bỏ trốn được thì đã chẳng nằm yên trong xe hộ tống. Đừng phí thời gian nữa, giao nộp hắn lẹ lẹ rồi quay về thôi. Một chuyến đến đây là quá đủ rồi.”
“Chờ hồi âm đã, tôi gửi điện tín rồi…”
Thời khắc đó, mũi tên trắng được vẽ trên biển báo kim loại bắt đầu rung chuyển. Hai viên sĩ quan và tôi đồng loạt căng thẳng. Chẳng biết vì lí do gì mà cái mũi tên đáng nhẽ chỉ là một bức vẽ không hơn không kém lại lắc lư không ngừng, cứ như thể chỉ mình nó bị ảnh hưởng bởi một cơn địa chấn nào đó vậy. Chúng tôi chỉ biết câm lặng mà đứng nhìn biển báo. Mũi tên vẫn cứ rung lắc, xoay vòng vòng mãi cho đến khi…
Nó chỉ xuống mặt đất.
Keng.
Âm thanh của thứ gì đó vỡ tan vang vọng.
Các sĩ quan không chút rời mắt khỏi khung cảnh hiển hiện trước mắt mình, họ thầm ngờ vực đầu óc của chính bản thân.
Nơi đó vốn dĩ là một vùng đất khô cằn, nhưng giờ đây, nó đã trở thành đáy vực sâu hun hút, kéo dài đến vô tận.
Thật khó để tìm kiếm thứ gì từa tựa vực thẳm ấy.
Một vùng đồng bằng rộng mở. Không rõ vì lí do gì mà giữa vùng đất cát hoang vu không có đến một bóng cây lại xuất hiện một cái hố sâu không đáy. Cái hố ấy quá lớn và sâu để có thể được coi là một cái bẫy nhân tạo, nhưng cũng quá quái dị để có thể coi là một sản phẩm hình thành tự nhiên.
Hai sĩ quan và tôi—sau khi đọc suy nghĩ của họ—tự hỏi liệu đây có phải ảo giác không, nhưng bóng tối sâu thẳm mà chỉ hư không mới dệt nên được chỉ càng khẳng định đây là hiện thực. Các sĩ quan chỉ biết nhìn chòng chọc vào vực thẳm, không nói nên lời.
Là bởi họ cảm thấy mơ hồ, không rõ bản thân còn mơ hay đã tỉnh nữa…
[Hoàn thành xác minh.]
Biển báo cất lên giọng nói đều đều. Nó máy móc tiến hành nhiệm vụ của mình, mặc cho những sĩ quan chết khiếp vì sợ trước âm thanh không rõ nguồn gốc.
[Tiến hành hoàn thành nhiệm vụ. Để kết thúc quá trình, xin hãy chuyển nhượng tù nhân cho chúng tôi.]
Các sĩ quan liền chào tấm biển. Tuy hành động khá lố bịch nhưng bọn họ đã chết điếng. Cứ như thể họ tin rằng tấm biển chính là người tạo nên vực thẳm trước mắt họ.
“T-tôi là thanh tra Evian của Edelphite. Tôi phải đưa tù nhân đến đâu đây?”
[Việc của anh là hộ tống tù nhân đến Tantalus.]
Tantalus.
Nhà tù vực thẳm mà thần linh đã tạo nên nhằm phong ấn các titan.
Rõ ràng là nó được mượn tên từ các thần thoại, nhưng không nghi ngờ gì, bóng đêm trước mắt tôi chắc chắn là sự thật. Viên sĩ quan nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm xuống đáy vực sâu thẳm.
“C-chúng tôi có cần phải xuống đó với hắn không?”
[Các anh không cần phải đi cùng hắn. Tôi sẽ để các anh quyết định phương thức vận chuyển.]
‘Ê nè biển báo. Chờ cái đã.’
Sĩ quan cười nhe răng. Không cần phải đi cùng nữa. Anh ta đã nhận ra điều đó có nghĩa là gì.
Thật chất, từ thuở đầu, anh ta đã thầm chất chồng những mong muốn vứt tôi thẳng vào miệng hố. Biển báo chỉ đơn thuần chấp thuận kế hoạch của anh ta một cách hợp pháp.
“Này, bắt lấy chân hắn.”
Sĩ quan còn lại hiểu ra ngụ ý của anh ta và do dự nắm lấy mắt cá chân tôi.
“Như này ổn thật chứ? Làm sao mà hắn sống sót sau cú rơi được…”
“Ai quan tâm? Chúng ta vứt hắn vào Tantalus vì hắn là một tên rác rưởi vô phương cứu chữa. Hắn chết thì có vấn đề gì?”
‘Chờ đã, thưa ngài. Làm ơn đấy, bình tĩnh lại chút đã. Tôi thề mình sẽ ngoan mà. Tôi sẽ đọc suy nghĩ ít lại và bớt đi lừa người một xíu. Ít nhất hãy dùng dây thừng hạ tôi xuống từ từ hoặc…’
“Ngay cả thế thì vẫn…”
“Cậu muốn vác hắn đến tận dưới đó hay gì? Hử?”
Sĩ quan kia kinh hãi trước ý nghĩ đó. Cậu ta cầm chân tôi nhấc lên. Tôi đã cố, nhưng cũng chẳng làm được gì hơn trong tình trạng bị trói chặt như này.
Họ thở đều nhịp rồi đung đưa tôi qua lại. Một, hai, một, hai. Mỗi lần đung đưa từ phải sang trái, tôi ngày càng hướng lên cao hơn. Và đến lần thứ ba, tôi đã chạm đến độ cao giới hạn. Khi ấy, họ buông tay, để lại trong tôi một cảm giác tự do mãnh liệt.
… Ồ.
Thế là tôi lao thẳng xuống vực sâu không đáy.
______
Trans + Edit: Yyn_Yyn