Sau khi nói chuyện điện thoại với người quản lý xong, Tôn Thượng đã ngắt máy từ lâu nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn giữ điện thoại áp lên tai, đứng đó ngây người thêm ba giây nữa như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ cú sốc.
Một lát sau, Ôn Miểu Miểu chợt nhớ ra điều gì mà hành động ——
Cậu tùy tiện ném điện thoại lên bàn ăn, sau đó nhanh chóng chạy tới tủ lạnh và kéo cửa ra.
Hộp bánh trà đông lạnh hoa anh đào tinh xảo vẫn nằm yên trong tủ lạnh, ở góc dưới bên phải của hộp còn in logo "trà cổ Phong Vị."
Ôn Miểu Miểu chống một cánh tay lên cửa tủ lạnh, vai chợt thả lỏng, cúi đầu thở dài một hơi ——Không phải là đang mơ, cậu thực sự đã gặp Tịch Mộ Yên và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu thực sự sẽ tham gia chương trình hẹn hò và ghép cặp với Tịch Mộ Yên.
Sự việc lớn này đến quá đột ngột khiến Ôn Miểu Miểu khó mà tin được, như thể người đã quen đi trên đá sỏi đột nhiên giẫm lên một tấm bông mềm mại, vừa dễ chịu nhưng cũng vừa sợ hãi, lúc nào cũng lo lắng rằng sẽ trượt ngã.
Sau một lúc đứng đó, Ôn Miểu Miểu mới giơ tay lên chà mạnh vào mặt mình, cuối cùng cố gắng lấy lại chút tỉnh táo.
Ôn Miểu Miểu tuy là người mới vào nghề, fans còn chưa có nhiều nhưng cậu không ngốc, cậu không thực sự nghĩ rằng chương trình hẹn hò này tìm đến mình là do vận may, ngược lại cậu biết rằng phía sau việc này chắc chắn là do Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên chỉ mới ra mắt ba năm, tác phẩm đầu tiên của hắn là một bộ phim kết hợp rất tốt giữa nghệ thuật và thương mại do một đạo diễn nổi tiếng trong ngành chuyển thể. Kể từ đó, Tịch Mộ Yên chỉ nhận các tác phẩm có tiêu chuẩn cao tương tự, hắn thậm chí còn chưa từng tham gia bất kỳ bộ phim truyền hình nào, nói gì đến các chương trình giải trí?
Ôn Miểu Miểu không biết tại sao Tịch Mộ Yên lại đột nhiên chấp nhận tham gia một chương trình thực tế, hơn nữa lại là chương trình hẹn hò, cậu dĩ nhiên không thể và cũng không dám tự mình đa tình nghĩ rằng Tịch Mộ Yên tham gia là vì cậu. Cậu nghĩ rằng Tịch Mộ Yên đồng ý mời mình ghép cặp là vì chút tình bạn ngắn ngủi của họ trước đây và cũng vì thấy cậu là người trong giới, nên mới quyết định giúp đỡ cậu.
Nghĩ đến đây, Ôn Miểu Miểu không khỏi cảm thán, Tịch Mộ Yên quả là một người rất trọng tình nghĩa.
Vừa nghĩ, cậu vừa lấy hộp trà đông lạnh nhỏ ra từ tủ lạnh, đặt lên bàn ăn và mở ra, để lộ bên trong là món trà đông lạnh hoa anh đào tinh xảo.
Nghĩ đến việc đây là món quà từ Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu cảm thấy không nỡ ăn.
Nhưng đồ như thế này có thời hạn sử dụng ngắn, nếu không ăn hết, quá hạn cũng chỉ có thể vứt đi, như vậy lại càng tiếc hơn, vì vậy Ôn Miểu Miểu vẫn cầm lấy chiếc muỗng nhỏ kim loại đi kèm, cẩn thận múc một thìa nhỏ và đưa lên miệng, rồi ăn luôn.
Vị lạnh lẽo trơn mịn lan tỏa trong miệng, hương vị hoa anh đào và trà ngay lập tức tràn ngập trong khoang miệng, Ôn Miểu Miểu thỏa mãn nhắm mắt lại, trông như một chú mèo con đang thưởng thức món ăn yêu thích.
Cậu lại mở WeChat và nhấn vào cuộc trò chuyện với Tịch Mộ Yên, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu gửi đi một đoạn tin nhắn ngắn ——
"Thầy Tịch, cảm ơn anh về món trà đông lạnh hoa anh đào, rất ngon và cảm ơn anh đã mời em tham gia chương trình, thật sự rất cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt. Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để biểu hiện thật tốt, cố gắng không làm anh mất mặt!"
Vừa mới gửi tin nhắn đi, người quản lý Tôn Thượng đã nhắn tin lại ——
Anh Tôn: Miểu Miểu, hôm nay Tịch ảnh đế cũng ở quán trà cổ Phong Vị, các cậu đã gặp nhau rồi à?
Tôn Thượng vốn đã biết rằng cậu có hẹn gặp Tống Thời Hâm ở quán trà cổ Phong Vị nhưng Ôn Miểu Miểu chưa nói với Tôn Thượng rằng cậu đã gặp Tịch Mộ Yên, càng chưa nói rằng cậu và Tịch Mộ Yên vốn đã quen biết nhau. Vì vậy, khi Tôn Thượng đột nhiên hỏi vậy, Ôn Miểu Miểu không biết anh ta biết từ đâu, chỉ có thể trả lời một cách lảng tránh —
"Em đã nhìn thấy anh ấy."
Sau khi gửi tin nhắn này đi, Ôn Miểu Miểu do dự trong một khoảnh khắc, cuối cùng không thể kiềm chế mà gửi thêm một tin nhắn nữa ——
"Anh Tôn, sao anh biết thầy Tịch cũng ở đó? Có phải bị chụp lại không?"
Tôn Thượng gửi lại một liên kết và cảm thán: "Hai người họ quan hệ tốt như vậy sao? Tịch ảnh đế đã ra mắt ba năm mà chưa bao giờ nghe nói anh ấy chủ động đến chào hỏi ai, thường là người khác phải vội vàng đến thăm hỏi anh ấy mới đúng."
Ôn Miểu Miểu mơ hồ nhận ra điều gì đó, vội vàng nhấn vào liên kết mà Tôn Thượng gửi. Vừa nhìn thấy tiêu đề, mắt cậu tối sầm ——
"Phá vỡ bức tường! Ảnh đế Tịch Mộ Yên tại quán trà cổ bất ngờ gặp gỡ ngôi sao nổi tiếng Tống Thời Hâm, thậm chí còn chủ động tiến đến chào hỏi. Tình bạn giữa hai ngôi sao thật là đỉnh cao!"
Ôn Miểu Miểu lập tức kéo xuống dưới giao diện và quả nhiên nhìn thấy hai bức ảnh chất lượng cao. Một bức là bóng dáng của Tịch Mộ Yên, bức còn lại là góc nghiêng của Tống Thời Hâm. Cả hai bức ảnh đều rất rõ, nhìn giống như bị người qua đường chụp lại nhưng vẫn có thể nhận ra ai trong ảnh. Hai người không cùng xuất hiện trong một khung hình, nhưng có thể thấy rằng bối cảnh và góc chụp xác thực là tại cùng một phòng trà với vách ngăn tinh xảo.
Ôn Miểu Miểu cũng nhận ra rằng, bức ảnh chụp vách ngăn chính là bức bình phong trong phòng mà cậu và Tống Thời Hâm đã gặp nhau trước đó.
Bức ảnh của Tịch Mộ Yên có lẽ bị chụp khi hắn đến gặp Ôn Miểu Miểu, còn bức ảnh của Tống Thời Hâm có lẽ bị chụp khi anh ta rời đi, khi đó Ôn Miểu Miểu đã về nhà rồi.
Thực ra, chỉ nhìn vào hai bức ảnh này thì chẳng thể thấy rõ được ý nghĩa "Tịch Mộ Yên chủ động chào hỏi" nhưng tin tức trong ngành luôn như vậy, lời đồn đại thường được thêu dệt thành sự thật, dù thật hay không cũng không quan trọng, miễn là nó đủ hot.
Chẳng hạn như lúc này, phần bình luận dưới tin tức đã sớm náo nhiệt vô cùng. Ôn Miểu Miểu tiện tay nhìn qua, càng xem lông mày cậu càng nhíu chặt. Không biết có phải do bình luận đã được kiểm duyệt quá mức không, mà hướng gió dư luận hoàn toàn thiên về một phía ——
"Tình bạn giữa hai ngôi sao thật là đỉnh cao!"
"Thật đáng ngưỡng mộ khi Tịch ảnh đế lại quan tâm đến anh trai của chúng ta đến vậy 〜"
"Trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên Tịch ảnh đế chủ động chào hỏi ai đó phải không? Thật là một đặc quyền tuyệt vời!"
"Quả nhiên bạn tốt thì không vì danh tiếng mà xa cách! Anh trai cố lên! Tin tưởnga anh sẽ sớm trở nên lợi hại như Tịch ảnh đế!"
Nếu có thể, Ôn Miểu Miểu thật sự muốn dùng tài khoản lớn để phản bác lại, thậm chí muốn bình luận một câu thật gắt rằng: "Đang nói nhảm đấy!"
Cậu không phải chưa từng thấy những tin tức gán ghép liên quan đến Tịch Mộ Yên, phần lớn đều ở mức độ như hiện tại, sẽ không quá mức nghiêng về hướng ám muội nhưng lại khiến người ta có cảm giác rằng Tịch Mộ Yên có mối quan hệ tốt với ai đó trong tin tức. Trước đây, Ôn Miểu Miểu luôn xem qua cho biết, không có quá nhiều cảm xúc.
Nhưng lần này thì khác, lần này Ôn Miểu Miểu rất rõ ràng sự thật là như thế nào.
Và cái gọi là "Tịch ảnh đế chủ động chào hỏi", ưu ái đặc biệt này rõ ràng là dành cho cậu.
Cậu hoàn toàn không có ý định lợi dụng sự nổi tiếng của Tịch Mộ Yên nhưng nghĩ đến việc phần đặc quyền này lại bị dễ dàng gán ghép cho người khác, thậm chí là gán ghép cho Tống Thời Hâm, Ôn Miểu Miểu không thể không cau mày, trông rất ấm ức.
Nói ra thì cũng buồn cười, chỉ cần nhìn vào những bức ảnh trong liên kết cũng có thể thấy rõ rằng đó không phải là do paparazzi chuyên nghiệp chụp. Vì vậy, nguồn tin này rất có thể là do chính Tống Thời Hâm tự tay lan truyền.
Người này một mặt chế nhạo Ôn Miểu Miểu là chỉ biết dựa hơi mình để nổi tiếng, mặt khác lại tự mình công khai lợi dụng sự nổi tiếng của Tịch Mộ Yên. Thật sự là quá giả tạo.
Ôn Miểu Miểu càng nghĩ càng thấy tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì, cậu nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi mà nhắn tin cho Tôn Thượng một cách khéo léo: "Anh Tôn, em không rõ lắm nhưng lúc đó khi nhìn thấy họ, em còn tưởng rằng thầy Tịch và thầy Tống không thân thiết lắm."
Trong giới showbiz, mọi người luôn nhạy cảm với những chuyện thế này, quả nhiên, Tôn Thượng lập tức phản ứng lại: "Vậy nên có khả năng là Tống Thời Hâm tự tung tin sao? Nói vậy cũng có lý, tôi nhớ tháng trước có một bữa tiệc, cả hai người họ đều tham gia, nhưng Tịch ảnh đế trông có vẻ rất lạnh nhạt với Tống Thời Hâm, thậm chí còn chưa đến mức xã giao cơ bản. Nhưng dù thế nào, Tống Thời Hâm lần này chắc chắn kiếm được kha khá từ vụ này."
Nhìn thấy tin nhắn của Tôn Thượng, Ôn Miểu Miểu thở dài nhưng cậu nhớ lại thái độ của Tịch Mộ Yên đối với Tống Thời Hâm ở quán trà trước đó, không thể không hy vọng một chút. Sau một khoảnh khắc do dự, Ôn Miểu Miểu lại nhắn: "Anh Tôn, nếu lần này thật sự là thầy Tống tự tung tin, anh nghĩ thầy Tịch có làm rõ không?"
Tôn Thượng trả lời ngay lập tức với một đoạn tin dài: "Chắc chắn là không. Nói trắng ra là, chuyện này có lợi cho Tống Thời Hâm nhưng cũng chẳng gây hại gì cho Tịch ảnh đế, anh ấy hoàn toàn không cần thiết phải làm rõ. Nói đi cũng phải nói lại, Tịch ảnh đế ra mắt ba năm rồi, bị lợi dụng để nổi tiếng không ít lần, cậu có thấy phòng làm việc của anh ấy từng làm rõ lần nào chưa? Tôi thấy phòng làm việc của anh ấy có ranh giới rất rõ ràng, chỉ cần không phải là tin đồn tình cảm, còn lại cứ để người ta lợi dụng thoải mái, giống như trường hợp của Tống Thời Hâm lần này, tôi nghĩ Tịch ảnh đế thậm chí sẽ không để ý."
Ôn Miểu Miểu nhớ lại những tin tức từng liên quan đến Tịch Mộ Yên trong ba năm qua và phải thừa nhận rằng Tôn Thượng nói hoàn toàn đúng, cậu không thể phản bác lại được.
Ôn Miểu Miểu cảm thấy Tịch Mộ Yên như một vị thần, chỉ cần không làm tổn hại đến ánh sáng của mình, ai cũng có thể đến mượn ánh sáng từ hắn.
Khi Ôn Miểu Miểu đang suy nghĩ như vậy, "vị thần" ấy lại nhắn tin cho cậu hỏi:"Ngày mai em đi ký hợp đồng với Thú Quả lúc mấy giờ?"
Ôn Miểu Miểu ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tịch Mộ Yên lại đột nhiên hỏi điều này, nhưng cậu vẫn nhanh chóng trả lời:
"Thầy Tịch, người quản lý của em nói Thú Quả hẹn em 10 giờ sáng mai đến ký hợp đồng."
- --
"10 giờ..." Tịch Mộ Yên ngồi dựa vào chiếc sofa bọc da màu đen bên cửa sổ sát đất. Ánh đèn bên trong hòa với ánh hoàng hôn bên ngoài làm nổi bật gương mặt hoàn mỹ của hắn. Hắn ngẩng đầu lên từ chiếc điện thoại, nhìn về phía một thanh niên Beta hơi mập đứng bên cạnh và nhẹ nhàng hỏi:
"Tiểu Viên, sáng mai 10 giờ tôi có rảnh không?"
"Sáng mai 10 giờ..." Hà Viên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không đâu anh Tịch, anh có buổi phong vấn cá nhân cho tạp chí Ecstasy vào lúc 10 giờ sáng mai."
Tịch Mộ Yên đưa tay xoa trán, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Nhắn cho chị Thi nói rằng sáng mai tôi sẽ đi ký hợp đồng với Thú Quả trước, hỏi xem bên Ecstasy có thể dời buổi phỏng vấn lại một giờ không."
Hà Viên gật đầu đồng ý, vừa cúi đầu nhắn tin vừa liếc nhìn Tịch Mộ Yên, rồi không kìm được hỏi:
"Anh Tịch, anh thật sự muốn tham gia chương trình hẹn hò này sao? Em có thể tưởng tượng ra cảnh anh vừa ký xong hợp đồng, công bố rầm rộ, đừng nói fan của anh, ngay cả em cũng không thể tin nổi!"
Tịch Mộ Yên cười khẽ:
"Tại sao lại không tin? Tôi chưa bao giờ nói rằng mình sẽ không tham gia các chương trình giải trí."
"Thật ra ý em không phải như vậy." Hà Viên gãi đầu, cố giải thích: "Nói sao nhỉ, hình ảnh của anh trong lòng công chúng đã được thần thánh hóa rồi. Giờ anh đột nhiên tham gia chương trình giải trí, lại còn là chương trình hẹn hò, có cảm giác như một vị thần đột nhiên bước xuống nhân gian vậy!"
Tịch Mộ Yên nhấp một ngụm nước nho từ chiếc cốc trên bàn, hương vị chua ngọt lan tỏa trong miệng hắn. Sau một lúc, hắn chậm rãi nói, nửa đùa nửa thật:
"Tôi vốn không muốn làm thần thánh, thần thánh không có những dục vọng thế tục như thế này, nhưng tôi thì có."
Hà Viên lập tức ôm ngực, diễn cảnh như bị xúc động:
"Anh Tịch, giờ anh như một thiên sứ hạ phàm vì tình yêu vậy."
Tịch Mộ Yên không thèm đáp lại, cúi đầu tiếp tục xem tin nhắn trước mặt.
Nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Tịch Mộ Yên, Hà Viên nhận ra nụ cười trên môi Tịch Mộ Yên dần dần biến mất. Mặc dù không thể cảm nhận được mùi hương của tin tức tố Alpha nhưng Hà Viên vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc khó chịu đang dâng tràn từ Tịch Mộ Yên khiến cậu ta lo sợ. Hà Viên cẩn thận nói:
"Anh Tịch, trước đó chị Thi cũng nói rằng anh đừng quá để tâm đến chuyện của Tống Thời Hâm. Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trong ba năm qua, chúng ta đều đã quen, anh chắc cũng đã quen rồi. Phòng làm việc vẫn giữ nguyên quy tắc cũ, Tống Thời Hâm đúng là đang lợi dụng sự nổi tiếng của anh nhưng không đẩy chuyện này đến mức ám muội nên phòng làm việc cũng không có phản hồi."
Tịch Mộ Yên vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, gật đầu và nhẹ nhàng nói:
"Biết rồi, không cần phòng làm việc phản hồi, tôi sẽ tự mình giải quyết."
Hà Viên cảm thấy lời nói của Tịch Mộ Yên có điều gì đó không ổn nhưng nghĩ rằng trước đây Tịch Mộ Yên cũng chưa từng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy nên việc Tịch Mộ Yên nói "giải quyết" có lẽ chỉ là để xử lý cảm xúc khó chịu của bản thân. Hà Viên yên tâm, tạm biệt Tịch Mộ Yên:
"Nếu vậy, anh Tịch, em về trước nhé, sáng mai em sẽ quay lại."
Trong giới có những nghệ sĩ và trợ lý luôn ở cùng nhau nhưng điều này không áp dụng với Tịch Mộ Yên. Không biết vì đặc điểm sinh lý của một Alpha đỉnh cao hay do tính cách của hắn, Tịch Mộ Yên có ý thức lãnh địa rất mạnh mẽ, hắn không bao giờ để bất kỳ ai ngủ lại.
"Được rồi." Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng tạm gác điện thoại, ngước nhìn Hà Viên: "Trên đường về cẩn thận, hẹn gặp cậu vào sáng mai."
Sau khi Hà Viên rời đi, Tịch Mộ Yên lại cầm ly nước nho trên bàn nhưng không uống, chỉ nhìn nó một lúc lâu rồi đặt xuống. Hắn lấy ra một hộp thuốc, rút một điếu, châm lửa và quay đầu nhìn ra ngoài màn đêm. Khói thuốc mờ ảo khiến hình dáng hắn hòa lẫn vào bóng đêm, phảng phất như mang theo hai phần cô đơn khó tả.
- --
Sáng sớm hôm sau, vào lúc 9 giờ 45 phút, Ôn Miểu Miểu đã đến trụ sở chính của Thú Quả.
Đêm qua, sau khi nhắn tin cho Tịch Mộ Yên để thông báo về thời gian ký hợp đồng, Tịch Mộ Yên chỉ trả lời lại một chữ "Được". Ôn Miểu Miểu không biết "Được" có ý gì, cũng không dám hỏi thêm.
Và đúng như dự đoán, Tịch Mộ Yên hoàn toàn không đề cập đến tin đồn với Tống Thời Hâm. Kể từ đêm qua đến giờ, hắn cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Ôn Miểu Miểu đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, không còn cảm thấy uất ức hay nuôi hy vọng không nên có. Cậu tự nhủ chỉ cần mình biết rằng sự "đối đãi đặc biệt" đó là dành cho mình, vậy là đủ rồi.
Hôm nay, Tôn Thượng đích thân lái xe đưa Ôn Miểu Miểu đến. Tình thế bây giờ đã khác, Ôn Miểu Miểu sắp tham gia chương trình truyền hình của Thú Quả, lại còn tạo thành cặp đôi với Tịch Mộ Yên, nếu không có người chăm sóc bên cạnh thì thật không phù hợp.
Trong lúc đi thang máy lên tầng đã hẹn trước, Tôn Thượng vừa đi vừa dặn dò:
"Anh đã xin phép công ty rồi, trước khi em tham gia chương trình, chắc chắn sẽ có một trợ lý đi theo. Dù trong quá trình quay chương trình thường không cho phép mang theo trợ lý, nhưng ít nhất trước khi bắt đầu quay, họ có thể giúp em xách hành lý và những thứ lặt vặt khác."
Ôn Miểu Miểu gật đầu, thông minh đáp:
"Cảm ơn anh Tôn, nhưng thật ra em có thể tự mình lo liệu."
"Không giống nhau đâu." Tôn Thượng không đồng tình, "Em phải ghép cặp với Tịch ảnh đế, không thể để hình ảnh của mình quá kém cạnh so với anh ấy được. Em thấy có đúng không?"
Lời này thực sự chạm đúng tâm lý của Ôn Miểu Miểu. Cậu mím môi, định nói thêm gì đó, nhưng thang máy đã "Đinh" một tiếng và dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra. Ôn Miểu Miểu bước ra ngoài, quyết định từ bỏ qua chủ đề vừa rồi.
Ở nơi công cộng, Ôn Miểu Miểu luôn rất chú ý đến hình ảnh của mình, nếu có thể tránh tiếp xúc với Tịch Mộ Yên, cậu sẽ làm vậy.
Họ đến sớm nhất và trợ lý của tổng giám đốc với nụ cười nhã nhặn dẫn họ đến phòng nghỉ, lịch sự nói:
"Hai vị có thể nghỉ ngơi ở đây một chút, tổng giám đốc sẽ đến ngay."
Ôn Miểu Miểu cũng lễ phép đáp lại "Cảm ơn", sau đó ngồi xuống góc sofa trong phòng nghỉ, Tôn Thượng cũng ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng họ vừa ngồi xuống thì cửa phòng nghỉ lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ôn Miểu Miểu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn và chỉ trong một ánh nhìn, cậu đã sững sờ ——Người bước vào là Tịch Mộ Yên. Khác với phong cách chính thức ngày hôm qua, hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi nhưng áo sơ mi này có màu khói bụi, kiểu dáng cũng không quá trang trọng mà thiên về phong cách quyến rũ hơn, với cổ áo và cổ tay áo được thêu hoa văn tinh tế. Tổng thể, trông rất thanh lịch, giảm bớt vẻ lạnh lùng, cấm dục và giống như một vị hoàng tử cao quý bước ra từ lâu đài.
Ôn Miểu Miểu không ngạc nhiên khi mình bị cuốn hút, ngắm nhìn Tịch Mộ Yên đến ngẩn người. Mãi đến khi Tịch Mộ Yên bước đến trước mặt, cúi nhẹ và mỉm cười gọi "Miểu Miểu", Ôn Miểu Miểu mới giật mình tỉnh lại. Cậu vội vàng đứng bật dậy từ sofa, cúi đầu nhỏ giọng chào:
"Chào thầy Tịch... Buổi sáng tốt lành!"
Ánh mắt của Tịch Mộ Yên từ từ lướt qua tóc xoăn nhẹ dưới ánh nắng của Ôn Miểu Miểu, chuyển xuống hàng mi dày đang run rẩy của cậu rồi tiếp tục di chuyển qua chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi, cuối cùng dừng lại ở những ngón tay thon dài vô thức đan vào nhau của Ôn Miểu Miểu.
Phản ứng bản năng của "thỏ con" này đáng yêu đến mức quá đáng. Tịch Mộ Yên khẽ cười, đầu tiên hắn đáp lại một cách ôn hòa: "Miểu Miểu, buổi sáng tốt lành" rồi quay sang nhìn Tôn Thượng, lễ độ hỏi:
"Chào anh, anh là người quản lý của Miểu Miểu đúng không? Không biết tôi có thể xin mười phút để trao đổi riêng với CP tương lai của tôi được không?"
Ôn Miểu Miểu lập tức ngẩng đầu lên.
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch: Thật ra là muốn nói là "vợ tương lai" mới đúng.