"Ôn Miểu Miểu: "!"
Phát tình... cậu... cậu sao có thể đột nhiên phát tình được chứ?!
Ôn Miểu Miểu gần như bị đơ não, suy nghĩ rối loạn. Theo tính toán thì rõ ràng... rõ ràng còn gần mười ngày nữa mới đến kỳ phát tình. Hàng tháng cậu đều tiêm thuốc ức chế đúng hạn, chưa bao giờ xảy ra tình trạng phát tình sớm như thế này, sao lần này lại đột nhiên phát tình?
Khi suy nghĩ dần thông suốt, theo bản năng Ôn Miểu Miểu lắc đầu, định mở miệng phủ nhận: "Em không..."
Nhưng ngay khi cậu vừa thốt lên hai chữ đó, tiếng máy móc đột nhiên phát ra, cáp treo bắt đầu chuyển động.
Cáp treo này chỉ dùng để ngắm cảnh, tốc độ thực sự không nhanh nhưng lần này tiếng động đã khiến Ôn Miểu Miểu tỉnh táo hơn một chút.
Cuối cùng, cậu cũng nhận ra những triệu chứng của mình lúc này — cảm giác chóng mặt, cơ thể nóng bừng và mềm nhũn, đặc biệt là phần sau cổ đang nóng ran...
Tất cả những điều đó đều rất giống cảm giác khi phát tình.
Thực ra không chỉ lúc này mà trước đó, khi họ vừa đến điểm tham quan, ngay khi bước xuống xe, chân cậu đã mềm nhũn như muốn ngã...
Ôn Miểu Miểu giờ mới nhận ra rằng chân cậu yếu đi có thể không phải do chưa tỉnh ngủ, mà là dấu hiệu của việc phát tình!
A a a a, Ôn Miểu Miểu gần như muốn hét lên trong lòng. Tại sao lại đột nhiên phát tình như thế này chứ?!
Giờ phải làm sao đây a a a a!
Cậu theo bản năng đưa tay lên, cố dùng hết sức ấn vào sau cổ, mong rằng điều đó có thể giúp giảm bớt việc tin tức tố đang tràn ra.
Nhưng rõ ràng đó là vô ích ——
Trong không gian nhỏ hẹp của cabin cáp treo, hương thơm quả nho ngọt ngào từ tin tức tố của Ôn Miểu Miểu đã càng lúc càng nồng đậm.
Cùng lúc đó, hương Brandy từ Tịch Mộ Yên cũng bắt đầu tỏa ra ——
Tin tức tố của một Omega có thể kích thích Alpha bước vào trạng thái phát tình bị động, điều này là bản năng sinh lý mà bất kỳ AO nào cũng khó tránh khỏi.
Huống chi... người đang phát ra tin tức tố hấp dẫn này lại là Ôn Miểu Miểu.
Vì vậy, ánh mắt của Tịch Mộ Yên dần trở nên sâu thẳm hơn, giống như một hồ nước tối sâu, mê hoặc người khác trầm luân vào đó.
Hắn chỉ nhìn chăm chú vào Ôn Miểu Miểu đang ngồi đối diện, gần trong gang tấc, chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến rồi hắn gọi cậu: "Miểu Miểu."
Giọng nói trầm và khàn, ánh mắt sắc bén như dã thú chuẩn bị tấn công.
Nhưng Ôn Miểu Miểu không hề nhận ra nguy hiểm.
Cậu vẫn cố gắng vô ích ấn vào sau cổ, gương mặt tinh xảo nhăn lại như sắp khóc, giọng nói mềm mại hơn bình thường nhiều: "Anh Tịch, xin... xin lỗi, em cũng không biết tại sao lại đột nhiên như vậy... Em đã tiêm thuốc ức chế đúng hạn rồi! Thật sự đã tiêm rồi! Em... em sẽ gọi cho tổ sản xuất ngay..."
Ôn Miểu Miểu thật sự hoảng sợ, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phát tình đột ngột khi đang ghi hình chương trình. Điều đáng sợ hơn nữa là phát tình trước mặt Tịch Mộ Yên! Còn tồi tệ hơn nữa là chỉ có hai người họ cùng nhau, lại còn đang ở trên cáp treo!
Trước khi tham gia chương trình, để phòng ngừa, Ôn Miểu Miểu cũng đã chuẩn bị một hộp thuốc ức chế nhưng nó nằm trong hành lý, không mang theo bên mình. Rốt cuộc, ai có thể ngờ được rằng thời điểm phát tình lại đến đột ngột và không đúng lúc thế này...!
Tịch Mộ Yên nhìn chằm chằm vào Ôn Miểu Miểu, đôi mắt cậu vì phát tình mà đỏ rực ở khóe, ngón tay của hắn nhẹ nhàng cuộn lại. Giọng khàn khàn, hắn hỏi lại: "Gọi cho tổ sản xuất làm gì?"
Ôn Miểu Miểu ngẩn ra, ấp úng đáp: "Tổ sản xuất... chắc chắn sẽ có thuốc ức chế mà..."
"Đúng vậy, chắc chắn họ có chuẩn bị." Tịch Mộ Yên không ngần ngại đáp. Nhưng sau đó, hắn đột nhiên cúi người lại gần Ôn Miểu Miểu, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập bối rối của cậu và nhẹ giọng nói: "Nhưng mà Miểu Miểu à, em có phải đã quên mất rằng chúng ta đang ở trên cáp treo? Tổ sản xuất không thể đến kịp ngay bây giờ và chiếc cáp treo này chỉ đi lên rồi lại xuống, toàn bộ hành trình kéo dài khoảng nửa giờ. Nói cách khác, em sẽ phải đợi ít nhất nửa giờ nữa mới có thể lấy được thuốc ức chế. Miểu Miểu, em thật sự có thể chịu đựng lâu như vậy sao?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, kỳ phát tình đối với bất kỳ Omega nào cũng không phải là một trải nghiệm dễ chịu. Ban đầu, chỉ có các triệu chứng nhẹ như Ôn Miểu Miểu đang trải qua: mặt đỏ, tai nóng và cổ nóng bừng. Nhưng khi thời gian trôi qua, nếu không kịp thời kiểm soát tin tức tố trong cơ thể, các triệu chứng sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể gây mất ý thức.
Ôn Miểu Miểu tuy rất ngốc nhưng kiến thức sinh lý cơ bản thì cậu vẫn có, nửa giờ...
"Không được..." Ôn Miểu Miểu theo bản năng lẩm bẩm: "Nửa giờ là không được, lỡ mà... lỡ mà em không chịu nổi đến khi thuốc ức chế tới mà đã ngất đi trước, thì... thì lại gây phiền phức cho anh nữa!"
Không ngờ đến lúc như thế này, Ôn Miểu Miểu vẫn nghĩ đến việc không muốn gây phiền phức cho hắn. Trong khoảnh khắc đó, trái tim Tịch Mộ Yên mềm nhũn đi, hắn vừa tức giận lại vừa thương xót, những cảm xúc và dục vọng vốn dĩ bị Ôn Miểu Miểu khơi lên cũng tan biến đi không ít.
"Miểu Miểu, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh không sợ phiền đâu, hiểu chưa?" Tịch Mộ Yên thở dài, nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ sợ em thấy khó chịu thôi."
Lông mi dài và mềm mại của Ôn Miểu Miểu khẽ run rẩy. Lúc này, cậu không phân biệt rõ được là do tác động tâm lý hay do cơ thể phản ứng, chỉ biết rõ ràng rằng càng nghe Tịch Mộ Yên nói nhẹ nhàng và ôn nhu như vậy thì phần sau cổ càng nóng rực lên hơn nữa!
Giống như cơ thể cậu đang không ngừng kêu gào, khao khát được xoa dịu.
Tin tức tố dao động ngày càng mạnh hơn và Ôn Miểu Miểu dần mất đi sự tỉnh táo. Theo bản năng, cậu muốn dựa vào Tịch Mộ Yên, tay cậu vươn ra muốn níu lấy vạt áo của hắn nhưng lại không có sức, cánh tay mềm nhũn và rơi xuống. Tay cậu vừa vặn rơi vào bàn tay đang mở ra của Tịch Mộ Yên và bị đôi bàn tay mạnh mẽ đó bao trọn.
Lúc này, Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không còn biết xấu hổ hay sợ hãi gì nữa, bàn tay mềm mại của cậu vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay của Tịch Mộ Yên. Rồi cậu yếu ớt hỏi: "Vậy... anh Tịch, bây giờ... phải làm sao đây..."
Không thể chờ tổ chương trình đưa thuốc ức chế tới, cậu... cậu còn cách nào nữa không?
Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trắng trẻo của Ôn Miểu Miểu, sau đó giọng hắn trở nên trầm đục, hỏi: "Miểu Miểu, em có muốn anh giúp không?"
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Giúp...?
Mặc dù Tịch Mộ Yên không nói thẳng ra nhưng ít nhất Ôn Miểu Miểu cũng hiểu được ý của hắn.
Bởi vì mỗi Omega đều biết, để ức chế kỳ phát tình, ngoài thuốc ức chế ra thì còn có cách khác là nhận dấu hiệu từ Alpha.
Một dấu hiệu tạm thời cũng đủ để giảm bớt tình trạng phát tình.
Nhưng... nhưng là để Tịch Mộ Yên đánh dấu tạm thời cậu...
Trời ơi! Ôn Miểu Miểu chỉ cần nghĩ thoáng qua thôi đã cảm thấy xấu hổ và muốn nhảy ra khỏi cabin cáp treo rồi!
Có lẽ vì không nhận được phản hồi từ cậu, Tịch Mộ Yên kiên nhẫn hạ giọng, gần như dịu dàng nói thêm: "Anh sẽ nhẹ nhàng thôi, được không?"
Ôn Miểu Miểu cả người run rẩy, sau một hồi lâu, đầu cậu gần như vùi vào ngực, rốt cuộc cũng yếu ớt phát ra một tiếng: "Được..."
Âm thanh đó nhẹ nhàng và mềm mại, nhưng lọt vào tai Tịch Mộ Yên lại như một mệnh lệnh rõ ràng.
Ôn Miểu Miểu cảm nhận được Tịch Mộ Yên đột ngột cúi người sát lại gần, như thể bao bọc lấy cậu.
Giây tiếp theo, cậu đã bị Tịch Mộ Yên bế lên, ngồi trên đùi hắn.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, một ý nghĩ loé lên trong đầu Ôn Miểu Miểu, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Anh Tịch, microphone! Chúng ta... chúng ta vẫn còn đang đeo microphone!"
Vì không thể có người ghi hình cùng họ trên cabin nên máy quay đặt ở phía sau cabin, chỉ quay được hình ảnh nhưng không thu được âm thanh. Vì thế, trước khi lên cabin, họ được đeo microphone bluetooth để ghi âm lại mọi cuộc trò chuyện. Tất cả những gì họ nói trên cabin đều sẽ được thu và truyền đến tổ chương trình!
Chỉ cần nghĩ đến việc mọi lời vừa rồi của họ đều bị thu lại, Ôn Miểu Miểu gần như tuyệt vọng!
Nhưng Tịch Mộ Yên chỉ cười nhẹ, sau đó giơ tay chỉ vào vị trí mà hai người họ vốn đeo microphone.
Ôn Miểu Miểu nhìn theo hướng tay Tịch Mộ Yên chỉ và lập tức mở to mắt.
Tịch Mộ Yên... đã tắt microphone từ trước rồi!
"Yên tâm đi." Tịch Mộ Yên ôm chặt Ôn Miểu Miểu vào lòng, giọng hắn dịu dàng trấn an: "Sẽ không ai nghe thấy đâu."
Ôn Miểu Miểu đỏ bừng, mềm nhũn như bị nấu chín, không ai sẽ nghe thấy hay nhìn thấy gì.
Vừa nói xong, Tịch Mộ Yên ngẩng đầu nhìn về phía cabin phía sau.
Chỉ thấy cách khoảng 1.5m phía sau họ, trong cabin có một lớp kính sương. Vừa thấy Tịch Mộ Yên nhìn qua, người ghi hình lập tức ra hiệu cho hắn bật microphone trở lại.
Tịch Mộ Yên mỉm cười gật đầu, sau đó từ từ ấn một nút bên cạnh và ngay lập tức, rèm của cabin từ từ hạ xuống, hoàn toàn che khuất máy quay và tầm nhìn của người ghi hình.
Người ghi hình: "???"
"Được rồi." Tịch Mộ Yên cúi đầu lại gần Ôn Miểu Miểu, nói trầm giọng bên tai cậu: "Bây giờ không ai nghe thấy nữa, cũng không ai nhìn thấy gì đâu."
Ôn Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, do dự trong một thoáng rồi cậu từ từ cúi người về phía trước, cúi đầu xuống, để lộ hoàn toàn phần sau cổ mình trước mặt Tịch Mộ Yên, không chút đề phòng.
Ôn Miểu Miểu không có chút kinh nghiệm nào với việc đánh dấu tạm thời. Điều duy nhất cậu biết làm chỉ là hợp tác, để lộ ra phía sau cổ mình.
Làn da trắng như sữa trên cổ hắn lúc này đỏ ửng lên, như lời mời gọi mà không một lời nào được nói ra.
Tịch Mộ Yên nhìn chằm chằm vào Ôn Miểu Miểu như một con thú hoang nhìn vào con mồi ngây thơ đang tự dâng mình. Một lúc sau, Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cổ Ôn Miểu Miểu.
Ngay khi bàn tay ấm áp của Tịch Mộ Yên chạm vào, Ôn Miểu Miểu lập tức run rẩy.
"Căng thẳng à?" Tịch Mộ Yên hỏi với giọng trầm.
Ôn Miểu Miểu gật đầu, sao mà không căng thẳng được chứ! Cậu sắp bị Tịch Mộ Yên đánh dấu!
Cả đời cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày trải qua điều này.
"Đừng căng thẳng." Tịch Mộ Yên dịu dàng vuốt ve cổ Ôn Miểu Miểu, như cách người ta vuốt ve một chú mèo con. Sau đó, hắn cười nhẹ và nói: "Nếu căng thẳng quá, cứ nhìn ra ngoài."
Ôn Miểu Miểu làm theo, ngước mắt nhìn ra bên ngoài, nhận ra cáp treo đã gần lên đến đỉnh. Nhìn xuống dưới, cả mặt hồ rộng lớn lấp lánh ánh sáng, xung quanh là những ngọn núi mờ mịt trong mây. Khung cảnh thật kỳ diệu, như thể thế giới này chỉ còn lại hai người họ.
Đột nhiên, Ôn Miểu Miểu cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào phía sau cổ mình.
Cậu sững sờ một giây, rồi nhận ra đó là đôi môi của Tịch Mộ Yên. Cảm giác tê dại như dòng điện lan khắp cơ thể khiến toàn thân cậu đỏ bừng, run rẩy không ngừng.
Nhưng trước mắt Tịch Mộ Yên, phản ứng của Ôn Miểu Miểu lại mang một ý nghĩa khác.Tịch Mộ Yên cúi xuống hôn nhẹ một cái, giọng trầm trầm an ủi: "Ngoan, thả lỏng, đừng sợ."
Giọng của Tịch Mộ Yên có sức mạnh kỳ lạ, làm Ôn Miểu Miểu không thể không nghe theo.
Nhưng ngay khi cậu đang dần thả lỏng, một ý nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu. Tịch Mộ Yên rõ ràng trông rất điềm tĩnh và thành thạo, có thể Tịch Mộ Yên đã từng giúp đỡ các Omega khác như thế này?
Mặc dù Ôn Miểu Miểu hiểu rõ rằng việc một Alpha giúp Omega khi gặp tình huống khẩn cấp là bình thường nhưng ý nghĩ về việc Tịch Mộ Yên có thể đã làm điều này với người khác khiến lòng cậu chua xót.
Tịch Mộ Yên lại hôn nhẹ vào cổ Ôn Miểu Miểu một lần nữa rồi nói: "Miểu Miểu, anh sắp bắt đầu rồi."
Nói xong, Tịch Mộ Yên hé miệng, để lộ răng nanh.
Nhưng đúng lúc đó, Ôn Miểu Miểu không biết lấy đâu ra can đảm, hỏi một câu: "Anh Tịch... trước đây... anh đã từng giúp Omega khác như thế này chưa?"
Thân thể Tịch Mộ Yên cứng lại, hắn gần như bật cười vì bất ngờ.
Nhưng sau một lúc lâu, Tịch Mộ Yên chỉ có thể nghiêm túc đáp: "Không có, Miểu Miểu. Anh chưa từng giúp bất kỳ Omega nào khác, chỉ có em thôi."
Ôn Miểu Miểu ngẩn ngơ.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, cảm giác đau nhói đột ngột từ sau cổ truyền tới khiến cậu phải mím chặt môi. Răng nanh của Tịch Mộ Yên cuối cùng đã đâm xuyên qua làn da mỏng manh ấy.
Vào khoảnh khắc đó, không gian trong cabin tràn ngập mùi hương của Brandy, nồng nàn như cơn lốc.
Cùng lúc đó, cáp treo đã đi tới đỉnh và cả trời đất như ngừng lại, chỉ còn họ giữa thế gian.
*Tác giả có lời muốn nói:
Người khác thì hôn nhau khi ở đỉnh vòng quay, còn Tịch thì đánh dấu vợ trên cáp treo!