Tịch Mộ Yên ngừng thở trong một khoảnh khắc, trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau nhói.
"Đau ở đâu?" Hắn cất giọng, trầm đến đáng sợ. Tay hắn vốn thả lỏng bên hông giờ siết chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Nhưng có lẽ sợ làm Ôn Miểu Miểu hoảng sợ, hắn giấu cả hai tay ra sau, ánh mắt dõi theo tư thế của cậu. Ngay lập tức, Tịch Mộ Yên nhận ra: "Đầu gối đau phải không? Có phải bị té khi nhảy không?"
Ban đầu, Ôn Miểu Miểu còn cố giữ bình tĩnh nhưng khi nghe câu hỏi của Tịch Mộ Yên, cậu không thể kìm nén nữa. Cái miệng nhỏ phồng lên, nước mắt chảy dài. Cậu gật đầu, giọng đầy uất ức: "Em... Em thật vụng về... Bị váy vướng, té, đầu gối sưng lên rồi... Đau lắm..."
Bộ dạng của cậu giống như một đứa trẻ cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng ngay khi có người lớn hỏi "Làm sao vậy?", nước mắt lập tức tuôn trào.
Lông mày của Tịch Mộ Yên nhíu chặt lại hơn nữa. Hắn cố nén cảm giác tự trách đang cuộn trào trong lòng, giọng hắn càng trầm hơn: "Ngồi xuống trước đi, để anh xem được không?"
Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vì quá đau nên vẫn giữ tư thế gượng gạo, không dám nhúc nhích.
Tịch Mộ Yên dứt khoát bước tới, nhẹ nhàng bế Ôn Miểu Miểu lên rồi đặt cậu xuống ghế sofa mềm mại. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Ôn Miểu Miểu thực sự quá đau và choáng váng. Hình ảnh của Tịch Mộ Yên bây giờ quá giống với hình ảnh của hắn khi 17 tuổi, đến mức Ôn Miểu Miểu như ngỡ rằng mình đã trở về bảy năm trước. Trong khoảnh khắc đó, cậu không phản ứng gì quá đà trước việc "bị Tịch Mộ Yên bế".
Cậu còn nhút nhát nhích nhẹ ngón chân, ngượng ngùng nói với Tịch Mộ Yên: "Là... Là đầu gối bên phải đau, anh... Anh kéo ống quần lên xem."
Giọng cậu ngây ngô mà không hay biết, không dùng kính ngữ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn còn vương nước mắt nhưng lại có chút kiêu kỳ hiếm thấy, như thể đang ra lệnh một cách trẻ con.
Thật trùng hợp, Tịch Mộ Yên lại rất thích điều đó.
Kể từ khi vào phòng thay đồ, cằm hắn vẫn căng chặt nhưng giờ đã thả lỏng đôi chút. Tịch Mộ Yên khẽ nhếch môi cười, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Ôn Miểu Miểu, giọng nói dịu dàng: "Tuân lệnh bé tiên sinh của anh."
Nói xong, hắn đặt chân phải của Ôn Miểu Miểu lên đùi mình rồi từ từ kéo ống quần của cậu lên.
Động tác cẩn thận, như thể hắn đang xử lý một món bảo vật vô giá.
Cuối cùng, đầu gối sưng tím của Ôn Miểu Miểu hiện rõ trước mắt Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên siết chặt nắm đấm đến mức đầu ngón tay trắng bệch, trong cổ họng như có mùi vị của máu.
Sau một lúc, hắn thả lỏng tay, ngón trỏ chạm nhẹ quanh đầu gối của Ôn Miểu Miểu, ngón tay run run. Giọng hắn khàn khàn: "Có đau lắm không?"
Hỏi xong, Tịch Mộ Yên cắn chặt răng, thầm mắng bản thân vì câu hỏi thừa thãi.
Như thế này rồi, làm sao không đau được?
"Đau lắm." Ôn Miểu Miểu thành thật gật đầu, giọng mềm mại đưa ra yêu cầu mới: "Anh... anh thổi thổi cho em được không?"
Tịch Mộ Yên làm sao có thể từ chối?
Hắn cúi đầu xuống, đôi môi chạm gần đầu gối Ôn Miểu Miểu, giống như đã từng làm cách đây bảy năm ——
Nhẹ nhàng thổi ba lần rồi dịu dàng nói: "Ngoan nào, anh thổi, đau đau sẽ bay đi."
Trước kia, Ôn Miểu Miểu rất ngoan, không giống như những đứa trẻ khác thích chạy nhảy nghịch ngợm. Nhưng vì luyện nhảy múa, mỗi ngày sau giờ học, cậu đều luyện rất lâu và việc va chạm trong lúc luyện nhảy là không tránh khỏi. Làn da của Omega vốn mỏng manh nên đầu gối và chân cậu thường bị bầm tím.
Khi đó, Ôn Miểu Miểu rất nhõng nhẽo, luôn đòi Tịch Mộ Yên thổi và dỗ dành mỗi khi bị va đập.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe Tịch Mộ Yên nói vậy, cậu lại cảm thấy ngượng ngùng, lí nhí đáp: "Em... Em không còn là trẻ con nữa!"
Nhưng Tịch Mộ Yên không chút do dự trả lời: "Trong mắt anh, em luôn là trẻ con."
Ôn Miểu Miểu hơi khựng lại rồi đỏ mặt cúi đầu, im lặng không nói gì thêm.
"Để anh sát trùng lại bằng cồn." Tịch Mộ Yên trầm giọng nói: "Sẽ đau một chút, em chịu được không?"
Ôn Miểu Miểu bặm môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch Mộ Yên lại lấy một viên bông tẩm cồn sát trùng, một tay nhẹ nhàng giữ chân Ôn Miểu Miểu, tay kia cầm bông từ từ lau lên vết trầy xước.
Dù Tịch Mộ Yên đã rất nhẹ tay, nhưng cồn vẫn gây kích ứng khiến Ôn Miểu Miểu nhíu mày, không nhịn được mà hít một hơi.
Chính cơn đau bất ngờ này lại khiến Ôn Miểu Miểu tỉnh táo trở lại ——
Cậu chợt nhận ra, bây giờ... Bọn họ vẫn đang trong chương trình ghi hình và hiện tại...
Hiện tại đã không còn là bảy năm trước nữa. Tịch Mộ Yên trước mặt cậu bây giờ không còn là cậu thiếu niên 17 tuổi mà cậu quen thuộc ngày xưa.
Cơn sợ hãi ập đến nhanh chóng quét qua lòng Ôn Miểu Miểu. Theo bản năng, cậu giật chân muốn rút lại, vội vàng nói: "Anh... Anh Tịch, để em tự làm được rồi, không cần làm phiền anh!"
Tịch Mộ Yên tạm dừng tay một chút, nhìn lên Ôn Miểu Miểu một cái, ngay lập tức nhận ra cậu đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Ngồi yên, đừng nhúc nhích." nhưng Tịch Mộ Yên không định khách sáo theo kiểu lịch sự với Ôn Miểu Miểu. Hắn cố ý hạ giọng trầm hơn rồi tiếp tục lau cồn, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Anh không thấy phiền đâu, huống chi..."
Hắn ngừng lại đôi chút, rồi nghiêm túc nói: "Huống chi, nếu không phải vì anh muốn em mặc váy nữ, em đã không bị vướng mà té ngã. Nên cả về lý lẫn tình, anh đều phải chịu trách nhiệm với em."
Khi nói câu cuối cùng, Tịch Mộ Yên bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Ôn Miểu Miểu.
Ôn Miểu Miểu vốn đang cúi đầu, chăm chú nhìn vào mái tóc của Tịch Mộ Yên, không ngờ hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình, làm cậu giật mình, vội vàng cúi đầu xuống.
Trong lòng Ôn Miểu Miểu thét lên: A a a a! Cái gì mà "anh phải chịu trách nhiệm với em" chứ? Phụ trách cái gì chứ? Chịu trách nhiệm như thế nào??
Lời nói của Tịch Mộ Yên thật là khiến cậu bối rối quá đi!!
Có lẽ vì thấy Ôn Miểu Miểu không phản ứng, Tịch Mộ Yên dừng lại một chút rồi nói với giọng chân thành: "Miểu Miểu, anh thật sự xin lỗi, không nên bắt em mặc đồ nữ."
Ôn Miểu Miểu không muốn nghe lời xin lỗi của Tịch Mộ Yên chút nào. Vừa nghe thấy câu đó, cậu vội vàng giơ tay lên, nói liên tục: "Không không không, không phải vậy đâu! Anh... Anh đừng nói xin lỗi, việc em bị vướng váy té ngã hoàn toàn là do em vụng về, sao có thể trách anh được? Hơn nữa..."
Cảm thấy lời mình chưa đủ sức thuyết phục, Ôn Miểu Miểu ngẩng đầu liếc nhìn Tịch Mộ Yên thật nhanh rồi lại cúi gằm đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm túc bổ sung: "Hơn nữa, em... em cũng muốn mặc cho anh xem mà."
Nói đến đây, Ôn Miểu Miểu lấy hết can đảm, cuối cùng cũng hỏi ra điều mà cậu lo lắng nhất: "Anh... Anh thấy đẹp không?"
Em mặc như vậy có đẹp không? Em nhảy có đẹp không? Anh... Anh có thích không?
"Đẹp lắm." Tịch Mộ Yên buông viên bông sát trùng xuống, ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh mắt hắn trở nên sâu hơn, không cần suy nghĩ mà đáp từ tận đáy lòng: "Rất đẹp, là người đẹp nhất mà anh từng thấy."
Nhảy đẹp nhất, mà người cũng đẹp nhất.
Đẹp đến mức muốn giữ kín, không muốn ai khác nhìn thấy.
Chỉ là câu sau này, Tịch Mộ Yên tất nhiên sẽ không nói ra.
Ôn Miểu Miểu không hề biết những suy nghĩ thực sự trong lòng Tịch Mộ Yên. Nghe xong lời khen, môi cậu lập tức cong lên, nụ cười rạng rỡ với đôi lúm đồng tiền hiện rõ trên má.
Được Tịch Mộ Yên khen "đẹp"!
Dường như... dường như đầu gối cũng bớt đau hơn nhiều!
Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười của Ôn Miểu Miểu tắt ngay vì Tịch Mộ Yên đổi chủ đề và hỏi cậu: "Miểu Miểu, có thuốc không?"
Ôn Miểu Miểu khựng lại, không dám nói dối Tịch Mộ Yên, đành thành thật lấy ra một túi nhỏ từ phía sau, trong đó có một lọ thuốc bôi và một bịch bông y tế.
Tịch Mộ Yên đưa tay nhận túi nhỏ từ tay Ôn Miểu Miểu, nhìn trong vài giây rồi ngước mắt lên, chậm rãi hỏi: "Vậy tại sao trước giờ em không bôi thuốc?"
Ôn Miểu Miểu từ lâu đã sợ nhất dáng vẻ này của Tịch Mộ Yên. Dù nhìn bề ngoài vẫn ôn hòa, nhưng cậu biết rõ Tịch Mộ Yên đang giận.
Dù biết rằng Tịch Mộ Yên khi giận cũng không thực sự nổi nóng với cậu...
Nhưng lông mi dài của Ôn Miểu Miểu vẫn khẽ run lên, ngón tay mảnh khảnh của cậu xoắn lại với nhau, nhỏ giọng thú nhận: "Lúc trước... Lúc trước em sợ anh phát hiện, không muốn... không muốn anh nghĩ em yếu đuối, cũng không muốn làm phiền anh..."
Trước dáng vẻ như vậy của Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên làm sao có thể thực sự giận cậu được?
Nếu có giận, thì là giận chính bản thân mình.
"Anh không hề thấy em yếu đuối, ngược lại, anh thấy em rất kiên cường." Tịch Mộ Yên vừa mở lọ thuốc vừa nhẹ nhàng đáp, giọng trầm ấm: "Cũng không thấy phiền phức, ngược lại, anh rất vui khi được chăm sóc em."
Ôn Miểu Miểu ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí hoài nghi mình đang mơ.
Bởi nếu không phải đang mơ, sao Tịch Mộ Yên có thể giống như ngày xưa như vậy chứ?
Ý nghĩ này nhanh chóng xoay tròn trong đầu, Ôn Miểu Miểu không kìm được mà giơ tay lên, véo mạnh vào má mình.
Đau quá, không phải mơ!
Nhìn thấy động tác đó, Tịch Mộ Yên vừa buồn cười lại vừa xót xa. Hắn chỉ cúi đầu nhắc nhở ôn tồn: "Miểu Miểu, anh đang bôi thuốc."
Ôn Miểu Miểu lập tức ngoan ngoãn ngồi im, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn... Cảm ơn anh Tịch."
Câu nói này vô tình khiến cả hai người cùng nhớ lại buổi sáng, khi Tịch Mộ Yên đã đùa rằng:"Nếu dựa vào anh thêm lần nữa, coi như là cảm ơn được không?"
"Bây giờ... nhiều người quá, để tối nay về chỗ nghỉ, rồi... rồi cảm ơn anh, được không?"
"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên đột nhiên đứng lên, giọng trầm ấm xen lẫn chút mê hoặc: "Giờ tuy không phải chỗ nghỉ nhưng cũng không có ai ở đây, em có muốn dựa vào anh không, để anh bôi thuốc cho em?"
Lời đề nghị quá đỗi quyến rũ, Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không thể từ chối. Vì vậy, khi Tịch Mộ Yên vừa dứt lời, cậu mơ màng gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Được ạ!"
Khóe môi Tịch Mộ Yên khẽ nhếch lên. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng bế Ôn Miểu Miểu lên rồi đổi tư thế ——
Hắn ngồi xuống ghế sofa mềm mại, để Ôn Miểu Miểu ngồi ngang trên đùi mình.
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Cậu không thể tin nổi, trước đây Tịch Mộ Yên cũng đã từng ôm cậu như vậy một lần!
Ôn Miểu Miểu ngay lập tức đỏ bừng mặt, rụt đầu vào cổ Tịch Mộ Yên, không nói nổi một lời.
Tịch Mộ Yên cầm miếng bông tẩm thuốc chuẩn bị chạm vào đầu gối của Ôn Miểu Miểu, nhưng đột nhiên nghe tiếng cửa phòng thay đồ khẽ vang lên.
Tiếng động đó rất nhỏ, Ôn Miểu Miểu đang bối rối nên không nghe thấy gì nhưng âm thanh ấy không thể thoát khỏi đôi tai nhạy bén của một Alpha đỉnh cấp như Tịch Mộ Yên.
Ngay khi nghe thấy, ánh mắt Tịch Mộ Yên trở nên sắc bén như dao, tựa như một con thú dữ bị xâm phạm lãnh thổ.
Người quay phim ngoài cửa bị ánh mắt Tịch Mộ Yên dọa đến hốt hoảng, theo phản xạ lùi lại một bước, rồi vội vàng ra hiệu miệng: "Xin lỗi thầy Tịch, cửa này chưa đóng kỹ... Ban tổ chức bảo tôi đến quay thêm vài đoạn ngoài lề!"
Nhưng ánh mắt tràn đầy uy lực của Tịch Mộ Yên chỉ hiện lên trong thoáng chốc, sau đó hắn lại trở về vẻ lịch lãm, nhẹ nhàng gật đầu và làm khẩu hình: "Tự nhiên."
Ôn Miểu Miểu ngồi im một lúc lâu mà vẫn chưa thấy có cảm giác gì ở đầu gối, cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: "Anh... anh Tịch, sao chưa bôi thuốc ạ?"
"Bây giờ anh bôi đây, anh sợ em đau." Tịch Mộ Yên cúi xuống, tay còn lại nâng lên, ngón trỏ thon dài đặt nhẹ bên môi Ôn Miểu Miểu, giọng điệu tự nhiên nói: "Sẽ rất đau đấy, bé mít ướt, nếu đau thì cắn anh đi."
Ôn Miểu Miểu vội vàng lắc đầu, đầu nhỏ dụi vào cổ Tịch Mộ Yên khiến hắn cảm thấy tê dại, cậu sao có thể cắn Tịch Mộ Yên được chứ?
Không dám cắn, cũng không nỡ cắn.
Nhưng Tịch Mộ Yên không dễ dàng bỏ qua như vậy. Người ta thường nói "Núi không đến với ta, ta tự đến với núi" ——
Hắn dứt khoát đưa ngón tay về phía trước, trực tiếp chạm vào đôi môi của Ôn Miểu Miểu.
Cảm giác ấm áp của đầu ngón tay khiến Ôn Miểu Miểu ngay lập tức mở to đôi mắt, cả người không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.
Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng thêm, đầu gối đột nhiên đau rát như bỏng, bông y tế tẩm thuốc sát trùng cuối cùng cũng chạm vào da.
Theo bản năng, Ôn Miểu Miểu cắn nhẹ vào ngón tay của Tịch Mộ Yên nhưng cậu vẫn cố gắng giữ lại chút lý trí, không dám cắn thật sự.......
Mười phút sau, cuối cùng cũng bôi xong thuốc. Tịch Mộ Yên thong thả thu dọn lại lọ thuốc và bông y tế, từ từ kéo lại ống quần của Ôn Miểu Miểu rồi mới đặt cậu xuống.
"Chương trình có phải đang sốt ruột chờ chúng ta không?" Ôn Miểu Miểu lo lắng hỏi.
"Ban tổ chức chương trình vừa mới đến đây một lần rồi." Tịch Mộ Yên nói với giọng điềm tĩnh.
Bước chân của Ôn Miểu Miểu khựng lại giữa chừng, ngạc nhiên hỏi: "Khi nào? Sao em không biết?"
"Khoảng mười phút trước." Tịch Mộ Yên khẽ cười rồi cố tình tiến đến gần tai Ôn Miểu Miểu thì thầm: "Ngay lúc anh đang bôi thuốc cho em."
Ôn Miểu Miểu: "!"
Vậy... vậy... người của chương trình đã thấy cậu ngồi trong lòng Tịch Mộ Yên sao?!
Nhưng điều mà Ôn Miểu Miểu không ngờ tới là ——
Tịch Mộ Yên khẽ nhếch môi, giống như một ác quỷ nói nhỏ vào tai cậu một câu khiến cậu càng thêm bối rối: "Không phải họ đến để hối thúc mà họ đến quay phim, mang theo cả máy quay."
Ôn Miểu Miểu: "???"
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Nói cách khác...
Cảnh cậu vừa được Tịch Mộ Yên ôm trong lòng, bôi thuốc, thậm chí còn ngậm ngón tay Tịch Mộ Yên sẽ bị cả nước nhìn thấy sao?!
Cứu tôi với! Ôn Miểu Miểu cảm thấy tóc gáy của mình dựng đứng hết cả lên. Cậu... cậu... cậu có kịp rời khỏi chương trình và chạy trốn không?!
*Tác giả có lời muốn nói:
Haha, tất nhiên là không kịp rồi nhóc ơi! Đã lên thuyền của tiểu Tịch rồi thì sao còn có thể xuống được chứ!