Omega Thủy Tinh

Chương 80




Người của Bạch gia cũng có mặt gần như đông đủ, tối hôm đó lão quản gia mới thực sự đau đầu vì trong nhà vậy mà lại có quá nhiều khách.

Bạch Xuyên và Bạch Vũ thỉnh thoảng vẫn có quay về đây ở lại vài ngày nên phòng của hai người vẫn được giữ nguyên, không tính đến vệ sĩ và người làm thì cũng chỉ có bốn phòng ngủ dành cho khách có thể dùng được. Trong đó, Bạch Hàn một phòng, Phương Yến một phòng, Phương Dật Nhiên một phòng, căn phòng còn lại thì sớm đã có Lâm Ân Ly trong đó rồi. Chỉ có cậu và Lâm Dạ Nguyệt là chưa có phòng.

Omega đã phân hóa nhưng tuổi tác chưa qua vị thành niên có Lâm Ân Ly và cậu, vì không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã quyết định cho Dạ Nguyệt ngủ cùng chị gái.

Dạ Nguyệt rất ngoan ngoãn lễ phép đã rất nhanh chóng mà xách đồ của mình vào phòng chị gái Lâm Ân Ly.

Ngoài phải tránh chuyện ngoài ý muốn ở chỗ Bạch Vũ và Bạch Xuyên thì cũng cần phải đề phòng một "động vật giống đực" khác là Bạch Hàn. Bạch Vũ cũng không tin tưởng ai trực tiếp xách omega nhà mình về phòng của mình, không cho ai ý kiến thêm.

Ông nội ngoài mặt vẫn bắt bẻ cà khịa thằng cháu mặt dày của mình ra thì cũng phải thầm công nhận, sức chịu đựng trước cám dỗ lần này của Bạch Vũ cũng khá đáng nể.

Tới ngày họp gia đình của Bạch gia, ngoài những người trong gia tộc mang họ Bạch thì cả cậu và hai cô nhóc họ Lâm cũng có mặt. À đúng, vẫn còn sự xuất hiện của một người khác nữa cũng là người của Bạch gia.

Khi tất cả còn đang ăn sáng trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng thì Nguyên Nhã lại tới, cô ta so với ngày hôm qua còn yểu điệu dịu dàng hơn cả, mặc một chiếc váy voan có tay bồng bó eo màu hồng phấn, đi một đôi giày cao gót cùng tông. Nhìn qua thì là một cô tiểu thư đài các hiền lành dễ mến, nhưng vừa tới cửa Bạch gia trong mắt lại chỉ chú ý tới Bạch Vũ đang ngồi bên cạnh cậu, ngay lập tức sà tới bắt chuyện.

"Anh Bạch Vũ, còn nhớ em không ạ? Em là Nguyên Nhã." Nguyên Nhã ngồi sang bên còn lại cạnh Bạch Vũ nét mặt niềm nở vui vẻ nói.

"..." Bạch Vũ giữ ánh mắt của mình hướng thẳng ra ngoài cửa ngồi im như một pho tượng, không nói cũng không nhìn.

"..." Cậu ngồi bên cạnh Bạch Vũ đang ngây ngô ăn bánh thấy cảnh xảy ra trước mắt mình, kinh ngạc đến nỗi miếng bánh đã đưa đến tận miệng không rơi xuống cũng không được nhai luôn.

"Anh Bạch Vũ sao không trả lời em, dì Phương đi đâu rồi ạ? Dì ấy nói nay anh có mặt ở đây cho nên cũng gọi em tới" Nguyên Nhã thấy Bạch Vũ không nhúc nhích trong lòng có khó chịu nhưng nhẫn nại tiếp tục bắt chuyện với anh.

"Đưa tới miệng rồi còn không nhai, em tính bắt chước pho tượng à?!!" Bạch Vũ vẫn rất tự nhiên nhìn sang cậu đang ngơ ngác, đưa tay ấn nhẹ miếng bánh rơi hẳn vào kẽ răng cậu, nhỏ giọng nhắc nhở.

"..." Cậu nhìn anh một chút, cố gắng nhanh chóng nhai xong miếng bánh rồi lại rụt rè hỏi anh "Cô gái đây là ai vậy anh?"

"Tôi là Nguyên Nhã, được dì Phương giới thiệu cho anh Bạch Vũ. Tức là tôi và anh ấy đang trong quá trình tìm hiểu nhau." Nguyên Nhã không đợi Bạch Vũ lên tiếng đã hất mặt kiêu ngạo trả lời.



"Ồ..." Cậu nghe cô ta nói như vậy liền hơi ngẩn ra nhìn Bạch Vũ rồi lại cúi đầu nhìn đĩa bánh ngọt trong tay.

"Cậu có phải là người mà anh Bạch Vũ đang để mắt tới? Chắc là anh ấy đang rất vui vẻ khi chơi đùa với cậu nhỉ?" Nguyên Nhã nhìn thấy cậu cúi đầu không nói liền đoán ra được tính cách và một phần gia cảnh cậu, càng tự tin mà hỏi.

Không có ai ngu ngốc tới nỗi không hiểu lời cô ta có ý gì cả, và điều mà cô ta nói thực sự cũng đã khiến cậu suy nghĩ rất nhiều. Anh không có một hành động gì là bênh vực cậu, cậu ngây thơ chứ cũng không hề ngốc nhưng lại chỉ biết im lặng không nói lời nào.

"Sau này không cho em ăn nhiều bánh ngọt nữa!!!"

Đĩa bánh trong tay cậu bị lấy mất, Bạch Vũ lên tiếng nói một câu chẳng liên quan tới tình hình hiện tại giọng có chút lạnh nhạt với cậu. Cậu nhìn anh vẻ mặt ngây ngô non nớt không hiểu lời mà anh nói. Sau đó, Bạch Vũ đưa hai tay luồn qua dưới cánh tay cậu xốc cậu đứng lên rồi ẵm cậu một mạch lên phòng riêng, hoàn toàn không có thêm một cái nhìn hay một câu nói thừa thãi với con người thừa thãi kia.

Nguyên Nhã hoàn toàn không tin vào mắt mình, Bạch Vũ cứ như vậy mà bỏ qua cô không thèm quan tâm biến cô trở thành một con ngốc đang tự phụ( quê thí mẹ).

Vào đến phòng rồi khuôn mặt non nớt vẫn chưa hết ngơ ngác hỏi lại Bạch Vũ "Sao lại bế em vào phòng?"

"Còn ở lại đó nữa chắc anh xách dao chém ả ta mất!" Bạch Vũ đưa tay xoa trán thở dài.

"Gì?!!" Cậu sửng sốt nhìn Bạch Vũ, không ngờ Bạch Vũ không chỉ nói mấy câu sến sẩm mặt không chút biến sắc mà ngay đến mấy câu giết chóc phạm pháp như vậy thần sắc anh cũng không có chút thay đổi nào.

"Lâm Sơ Mặc... Em có thể giải thích cho anh chút được không? Tại sao lúc trước anh có nói mấy lời không tốt với em liền bị em đánh còn bây giờ người ta nói em như vậy em lại không có phản ứng gì thế?" Bạch Vũ đưa ánh mắt sâu thẳm ngờ vực nhìn cậu.

"... Em... Có đánh anh hả?" Nghe câu hỏi của anh, khóe môi cậu giật giật muốn cười lại nghĩ cười thôi cũng không xong, gắng sức chống đỡ bản thân trước cái nhìn như muốn đâm thẳng xuyên thủng của anh.

Bạch Vũ nghe cậu hỏi ngược lại, khóe môi cong lên cười nụ cười rất đê tiện khiến cậu vợ sợ sệt lùi lại. Anh bước thêm một bước kéo cậu ôm vào lòng nhưng bàn tay to lớn lại mò xuống dưới nhéo nhẹ một cái đầy yêu thương lên cặp mông mềm mại của cậu.

"A!!!" Tiếng cậu hét thất thanh vang lên trong căn phòng.

Hành động đúng với cái bản chất đê tiện của nó thành công chọc cho một em bé mềm mại cứ như vậy xù lông, cậu bặm môi trợn mắt phồng hai má lên nhìn anh đầy phẫn nộ.

Bạch Vũ nhìn cục đáng yêu của mình đang xù lông liền vui vẻ cười cợt.



"Đồ xấu xa... Đồ bắt nạt" Cậu giận quá hai tay cứ vậy đấm mạnh lên người Bạch Vũ. Nhưng sức khỏe của omega có hạn, cậu đấm anh chỉ với chút sức lực yếu ớt càng khiến anh buồn cười hơn.

"Em đó, mau đem ngay cái sức lực này xuống đánh vào người cô ta nhanh lên" Bạch Vũ vừa né mấy cú đấm của cậu vừa buồn cười nói.

"... Tại sao... em phải đánh cô ấy" Cậu dừng tay lại, nhìn anh hỏi.

"Anh không tin là em không hiểu lời cô ta nói" Bạch Vũ thôi cười nhìn cậu.

"Em... hiểu" Cậu lại cúi đầu nói lí nhí.

"Nhưng em lại ngoan ngoãn mà nhẫn nhịn sao?" Bạch Vũ nhíu mày không kiên nhẫn mà nâng cằm cậu lên, nhìn vào đôi mắt trong vắt của cậu.

"Tại vì đối với em cô ấy chỉ là người lạ... không liên quan" Cậu bĩu môi nói nhỏ.

Bạch Vũ nhìn cậu, trong đầu còn phải thầm công nhận, hóa ra cậu còn có thể ngây thơ và đáng yêu tới mức độ này cơ chứ. Anh lần nữa cong môi đối diện với con người còn chưa tới tuổi trưởng thành này, lại cứ thế làm anh yêu chết đi được. Hai tay để ra sau lưng không hề chạm vào cậu lại cúi thấp người ghé vào tai cậu thì thầm "Vậy thì cứ mặc kệ mấy người không liên quan kia, để ý rồi yêu một mình anh là được."

...

Nghe Nguyên Nhã kể lại, Phương Yến trong lòng đã có sẵn bực tức, khi thấy cậu cùng Bạch Vũ tay trong tay đi từ phòng riêng xuống liền ngứa mắt ngửa cả miệng "Không biết tạp chủng từ đâu chui ra ve vãn, chắc phải bỏ bùa bỏ bả gì cao tay lắm mới quyến rũ được nhiều đàn ông như thế. Quen đàn ông đã vô liêm sỉ rồi còn lợi dụng để nuốt tài sản của người ta nữa, lẳng lơ, tạp chủng, đào mỏ, vô liêm sỉ, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, rác thải cặn bã...v.v..."

Bạch Vũ nghe thấy mẹ mình đang miệt thị người mình yêu thương, máu nóng dâng trào lại bị cậu cản lại. Cậu rất muốn không để tâm nhưng những từ ngữ khó nghe ấy vẫn cứ lọt vào tai rồi đâm mạnh vào tim cậu từng nhát một, khó chịu vô cùng.

Phương Yến ngược lại còn rất dửng dưng, không hề dừng lại, thấy Bạch Xuyên cùng hai chị em Ân Ly và Dạ Nguyệt đi xuống tiếp tục màn công kích dang dở. Đến khi Bạch Hàn đi xuống thì bà ta còn mở rộng đẳng cấp combat ra mà nói tiếp. Đúng là bà hoàng anti nhà họ Bạch.

Ông nội Bạch không đi xuống phòng khách, chỉ đứng trên lầu nhìn, nghe bà ta nói muốn đau đầu.

Trợ lý đứng bên cạnh khuôn mặt nghiêm túc chìa tay đưa cho ông cái loa nhỏ. Ông nội Bạch kề loa sát miệng nói với ngữ khí trầm tĩnh chết chóc "Nếu cô cảm thấy bản thân không hài lòng với người nhà họ Bạch này thì mời ra khỏi đây, không cần tham gia họp mặt. Còn nếu muốn nhận được tài sản thì khóa cái mồm mình lại, không thì đừng hỏi tại sao kéo có hai lưỡi."

Nghe tiếng loa bên tai Phương Yến giật mình nhìn lên liền thấy ông nội đứng đó, sợ sệt mà im lặng.