Omega Thủy Tinh

Chương 7




"Mặc Mặc, đi thôi. Ông đã giải quyết bên gia đình nhà cô chú của cháu rồi. Cháu muốn bao giờ thì tới chỗ ông?" Ông bước tới kéo cậu ra khỏi phòng, những người khác cũng lật đật đi theo

"Ngay hôm nay" Cậu nhìn ông, ánh mắt kiên định

"Thật sao?" Ông có hơi ngạc nhiên nhìn cậu

"Ừm" Cậu gật đầu, dáng vẻ như một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép đến lạ

"..." Ông nhìn cậu như vậy vẫn là không tự chủ được đau lòng cho cậu

"Mặc Mặc!!" Một tiếng gọi vang lên gần chỗ họ đang đi

"... À, Mạc Đông" Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, đôi mắt tự nhiên trở nên rực sáng, khuôn mặt vốn có hơi thất thần nhìn thấy người nọ liền rạng rỡ hẳn

"Lâu rồi không gặp, đã chuẩn bị sẵn sàng để làm đám cưới với em chưa" Một chàng trai với vẻ ngoài sáng lạn bước nhanh tới rồi ôm chầm cậu vào trong lòng trước mặt bao người.

"..." Từ ông đến Bạch Vũ và những người khác đều đơ ra tại chỗ khi nhìn thấy cái hành động và cả câu nói hết sức hồn nhiên của cậu trai kia

"Nói gì thế hả. Chịu khó trập trung vào học đi cậu bé ạ" Cậu đưa tay xoa xoa đầu người vừa mới ôm mình đây mà cười tươi

"Đương nhiên rồi, phải học thật giỏi để sau này còn rước anh về làm vợ em nữa chứ" Mạc Đông nhìn cậu sủng nịnh vạn phần, hai tay cứ vô thức bóp bóp má cậu

"Nhóc con láu cá" Cậu cười bất lực với chàng trai nhỏ hơn mình một tuổi này, đưa tay gạt tay cậu ra khỏi má mình, miệng nhỏ chu lên mắng người

"Anh, ai đây?" Mạc Đông bây giờ mới chú ý tới mấy người đứng cạnh cậu

"À..." Cậu tính giới thiệu một chút thì bị ngắt lời

"Ta là ông chồng tương lai của Mặc Mặc" Ông tự vỗ ngực mà giới thiệu, dám ôm cháu dâu của ông, lại còn đòi hớt tay trên của cháu ông à, nằm mơ đi thằng nhóc kia

"Tôi là chồng sắp cưới của cậu ấy" Bạch Vũ cũng không hề kém cạnh so với ông mình. Tuy rằng ghét bỏ nhưng cũng đừng vì vậy mà có thể đụng chạm lung tung. Anh kéo cậu ra khỏi tay của Mạc Đông, hơi híp mắt lại, pheromone Alpha tỏa ra, khí thế khiếp người, nhìn Mạc Đông nhàn nhạt hỏi một câu "Cậu là bạn học của cậu ấy?"

"Tôi là bạn anh ấy, anh ở đâu chui ra lại tự nhận mình là chồng anh vấy vậy. Anh biết được điều gì về anh ấy chưa?'' Mạc Đông tuy rằng có chút sợ hãi trước khí thế của một thân Alpha thâm trầm trước mặt nhưng bản năng bảo vệ của cậu nhóc cũng cao, lo lắng rằng Lâm Sơ Mặc đang bị hắn ép buộc nên vẫn duy trì ngữ điệu chất vấn

"Tiểu Đông. Anh còn có việc nên đi trước nha. Ở lại nhớ học hành chăm chỉ đó" Vẫn gương mặt hiền lành đáng yêu cùng nụ cười dịu dàng mà Mạc Đông đã nhìn và cảm mến suốt ba năm, luôn muốn bao bọc hình ảnh thanh thuần ngây ngô ấy của Lâm Sơ Mặc vào trong lòng mình. Nhưng chưa kịp để cậu bé đủ lớn để sánh bước cùng thì có người đã tới đây dọa cướp Sơ Mặc đi

"Anh không muốn giải thích với em sao?" Mạc Đông nhìn cậu chăm chú, sự khó chịu thể hiện ngay trong lời nói

"Từ từ rồi em sẽ hiểu" Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười ấy xoa xoa đầu cậu trai trước mặt. Sau đó kéo ông rời đi "Ông ơi, mình đi thôi"



Cả cậu và đám người đó đi khỏi chỉ để lại mình Mạc Đông đau lòng nhìn theo.

*****

Bởi vì cậu đã đi theo ông từ lúc ở nhà hàng, nên ông đã dẫn cậu và anh ra cục dân chính ở địa phương cậu đang sống.

Ông nói nếu được thì đăng ký ở đây trước rồi khi về lại thành phố sẽ tổ chức đám cưới sau. Anh mặc dù rất không thích nhưng người ông đáng kính cứ liên tục gây sức ép còn đòi lôi cả tính mạng của ông ra đe dọa, nói rằng nếu không đồng ý đăng ký kết hôn sẽ ở đây với cậu luôn không về nữa. Anh ngoài bất lực thì cũng chỉ có bất lực thêm, đành phải đồng ý, còn cậu thì cứ ngây ngây ngô ngô bảo gì liền làm đó nói gì liền đồng ý đó. Bởi vậy đám người họ mới chậm trễ tới mấy ngày liền, cho tới hôm nay vẫn còn nán lại ở khách sạn

"Sơ Mặc, đây là vài bộ đồ tôi tìm giúp cậu rồi. Mau ra xem đi" Trường Lạc gõ gõ cửa phòng cậu, trên tay là xấp đồ được gấp lại gọn gàng

"Cảm ơn anh nha, Trường Lạc. Anh giúp tôi đem vào đây với" Cậu vì đang loay hoay với cái áo choàng tắm nên nói vọng ra

"À... Tôi để trên giường cho cậu nha" Trường lạc bước vào thấy cậu đứng trước gương, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cả cơ thể gọn gàng trong chiếc áo choàng tắm. Tay vẫn đang tìm cách buộc chiếc áo lại. Anh hơi chần chừ, sau khi để mấy bộ đồ xuống liền bước tới "Để tôi giúp

"A..." Cậu thấy anh giúp mình thì đứng yên để anh làm

"..." Trường Lạc giúp cậu buộc áo rồi còn chỉnh lại cổ áo vừa nhìn vào chiếc gương đối diện. Ánh mắt thâm trầm, yết hầu đảo lộn vài vòng.Thân hình của cậu gầy gò thon thả, mặt mày thanh tú, lúc không cười thì giống như búp bê sứ thanh thuần cấm dục, lúc khẽ mỉm cười thì cả khuôn mặt dường như trở nên xinh đẹp hơn hẳn, đôi mắt sáng như sao, toát lên vẻ đẹp phi giới tính thu hút người khác.

Cậu cũng nhìn lại mình trong gương một cách ngây ngô. Khuôn mặt bánh sữa xinh đẹp, cơ thể nhỏ nhắn, từng tấc da thịt mịn màng ẩn hiện, từng giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống cổ rồi xuống đến xương quai xanh trông thật quyến rũ, thật mê người.

Trường Lạc nhìn vào chiếc cổ thơm mịn màng trước mặt mà trong lòng dấy lên ham muốn, chỉ cần cắn vào nơi này cho dù là ai cũng không thể ngăn cản anh có được cậu. Cậu thật ngây thơ, nếu cậu biết anh có những ý nghĩ chiếm đoạt xấu xa kia liệu còn cười được nữa không, anh tự hỏi

"Này..." Một giọng nói khác vang lên trong phòng

Trường Lạc đột ngột bị người vừa mới lên tiếng kia kéo ra xa cậu. Sức rất lớn, Trường Lạc bị kéo ra đứng đó nhìn người vừa ra tay với mình. Anh đứng chắn trước cậu, khuôn mặt lạnh tanh, không biểu lộ ý tứ tức giận, nhưng lại khiến hắn phải thuần phục"Đừng làm ba cái việc ngu ngốc không thể cứu vãn nổi đi. Nếu tôi còn bắt gặp chuyện vừa rồi thêm một lần nữa thì đừng hỏi tại sao tôi tàn nhẫn"

"...'" Trường Lạc nhìn cậu có chút hối hận, cứ như vậy lặng im mà ra khỏi phòng

"Đồ ngốc... Còn không lau khô tóc đi, muốn bị cảm chết à" Anh nhìn cậu một lát rồi đi khỏi không quên phải buông lại một câu mắng

"Đồ tra nam" Cậu lẩm bẩm mắng cái người vừa mắng mình một câu. Rõ ràng Cố Trường Lạc đang giúp cậu, không biết gì mắng anh ta thì thôi đi còn mắng cậu. Đúng là tên thiếu gia chết tiệt (em bé ngây thơ quá đi)

***

Trước khi quay trở lại thành phố, cậu cùng mọi người đứng trước đại sảnh khách sạn chờ đợi

"Wow..." Cậu nhìn vào tấm hình trong giấy chứng nhận kết hôn rồi lại nhìn anh đang đứng bên cạnh thầm cảm thán trong lòng *Tên tra nam này nhìn góc nào cũng thấy đẹp nha, đúng hình mẫu đẹp trai con nhà giàu của Thẩm Ninh và Tiêu Hạ. Còn về tính cách thì...* (thở dài lắc đầu). Khuôn mặt có chút trầm xuống, hai mái phồng ra ngư hai cái bánh bao, đôi môi hoa đào chu chu ra không biết là đang lầm bầm gì đó

"..." Anh đứng bên cạnh, liếc mắt một chút liền thấy nhưng không thèm để tâm đến. Ông bắt anh phải đăng ký với cậu, anh miễn cưỡng chấp nhận chỉ bởi vì chiều lòng ông, cũng bởi vì ở đây anh không thể phản kháng lại yêu cầu của ông. Khi đã trở lại thành phố, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với anh, việc kết hôn cũng sẽ không còn quan trọng nữa. Cũng không có mấy người biết anh đã tới đây, đã đăng ký với cậu cho nên anh hoàn toàn vẫn có thể thoát ly khỏi cuộc hôn nhân này



"Cậu Lâm, hành lý của cậu chúng tôi đã lấy

về rồi" Hai vệ sĩ của ông nội Bạch từ trên xe xuống nói với cậu

"Hai người có khóa cửa lại không đó?" Cậu lo lắng, ánh mắt chăm chăm dán lên mặt một vệ sĩ

"Theo lời cậu. Chúng tôi đã sắp xếp căn nhà gọn gàng, cũng đã khóa lại an toàn, chìa khóa cũng được giao đến tay cô Lâm Hạ Ly cùng với bức thư rồi ạ" Vệ sĩ vẫn rất bình tĩnh trả lời cậu, để khiến cậu yên tâm hơn

"Cảm ơn hai người nhiều" Cậu mỉm cười bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn nhưng chưa kịp cúi hẳn xuống thì lại bị anh nắm cổ áo kéo ngược lên

"Chỉ có đồ ngốc mới cúi chào với vệ sĩ thôi" Anh liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt, nhàn nhạt nói

"Anh nói ai ngốc..." Cậu bị túm cổ lại tới mức suýt nữa thì nghẹn cổ mà ho lên sặc sụa, đôi mắt to trong sáng trợn lên nhìn anh, hai má bầu bĩnh phình ra vẻ tức giận

"Nếu đã gả cho tôi nghĩa là từ nay cậu sẽ là chủ của họ, cậu đã thấy có ai là chủ mà cúi chào với người làm chưa. Tôi nói cậu ngốc đó "thiếu phu nhân'" Anh phá lệ nói nhiều một chút cho cậu hiểu, cũng không quên nhếch môi mỉa mai trêu chọc cậu

"Ai là thiếu phu nhân chứ, tôi cám ơn họ thì tôi cúi đầu bà tôi dạy tôi như vậy, tôi không có ngốc" Cậu phùng mang trợn má hét vào mặt anh, nhìn anh dám mỉa mai mình mà tức muốn bóp chết anh ngay lập tức

"Không ngốc, mà là đần" nhìn thấy bộ dáng mèo nhỏ xù lông dọa người của cậu khiến anh càng vô thức trêu đùa nhiều hơn

"Anh..." Cậu đang không biết phải làm sao để cãi lại anh thì liền nhớ ra mình có một đồng minh vô cùng to lớn. Cậu cười hề hề đầy đắc chí nhìn anh hất cằm lên một cái rồi bước tới chỗ ông nội Bạch đang nói chuyện với Trường Lạc mà ấm ức nói, tay chỉ vào anh "Ông nội, kẻ bắt nạt"

Nhờ khuôn mặt bĩu bĩu môi đầy uất ức của cậu mà ông nội Bạch ngay lập tức nhìn anh trách mắng "bao nhiêu tuổi rồi còn bắt nạt Mặc Mặc, mày mà còn để thằng bé chịu ấm ức nữa thì đừng có nhìn mặt ông"

"..." Anh câm nín nhìn ông nội đang trách mắng mình rồi lại lườm một cái sang vẻ mặt đắc ý núp sau lưng ông của cậu

Cậu đắc ý là vậy, còn đang nghĩ phải làm sao để đối phó với anh khi cùng sống dưới một mái nhà thì anh lại ngay sau đó tạt một gáo nước lạnh vào mặt cậu khiến cậu như đơ luôn tại chỗ.

Sau khi tới biệt thự của anh tại khu nhà giàu biệt lập ở ngoại ô thì ông nội Bạch chỉ dặn dò hai người sống với nhau hòa thuận, chờ đến lúc làm lễ kết hôn liền danh chính ngôn thuận thành vợ chồng, người người đều biết. Ông còn nói nhỏ vào tai cậu rằng ông cũng có chút mong chờ được bế chắt nội sớm một chút. Cậu ngây ngốc nhìn ông vẻ mặt ửng hồng vì xấu hổ. Rồi ông cứ như vậy liền rời khỏi đó để lại cậu và anh đứng đó, đang yên lặng chờ anh mở cửa thì anh lại quay qua cậu lạnh lùng nói một câu "Cho cậu căn biệt thự này tùy ý sử dụng, đây là một tăm vạn coi như tiền sính lễ cứ dùng thỏa thích. Tôi chỉ có hai điều muốn nói, thứ nhất, tôi sẽ không ở đây cùng cậu nên cậu đừng mong có thể leo lên được giường của tôi, đừng mong rằng vì cuộc hôn nhân gượng ép này mà có thể trói buộc tôi bên cậu hay làm gì đó cho cậu. Thứ hai, nếu đã ở đây rồi thì đừng đi lung tung ra khỏi nhà và cũng đừng rêu rao gì về cuộc hôn nhân này, không tốt cho cả tôi và cậu đâu"

"..." Cậu nhìn anh yên lặng lắng nghe những gì anh nói, hiểu được một nửa, còn một nửa thì cứ rối tung lên. Rốt cuộc lại là vì cậu là nam sao, thế giới này thật nực cười mà. Khuôn mặt cậu lại đơ ra không có chút cảm xúc, chút đắc ý mà cậu mới có được bây giờ lại tan biến đi chỉ vì những lời này, cậu vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời người ta thì hơn. Cậu khẽ gật đầu đưa tay nhận lấy chìa khóa cùng tấm thẻ mà anh đưa, cúi đầu chào anh một cái rồi lủi thủi bước vào trong, cũng không thèm nhìn lại

Anh cũng không để ý nhiều mà lấy điện thoại gọi cho ai đó. Một lát sau, một chiếc xe sang trọng đi tới, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi xe liền đi tới ôm anh, thân mật với anh một lúc xong hai người liền đi khỏi

Từ ngày đó trở đi, một mình cậu ở trong căn biệt thự rộng lớn, hết tìm hiểu cái nọ lại ngó nghiêng cái kia, ngắm nghía cả ngày cũng không chán. Ngôi biệt thự rất lớn, toàn màu xám lạnh như băng, đồ gia dụng cũng không ít, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, lại không có nửa phần hơi người, giống như là một cái máy đầy âm u tử khí. Anh vẫn có cho người về đây dọn dẹp hai tuần một lần, không đến nỗi bụi bặm nhưng không có lấy một chút thức ăn nào, khiến cậu ngày đầu tiên tới đây đã phải nhịn đói đi ngủ.

Hôm sau khi khám phá trong thư phòng làm việc của anh trước đây thấy có máy tính liền lật đật chạy tới, sau một loạt thao tác thì cuối cùng cậu cũng mò được chỗ đặt đồ ăn online. Như vớ được vàng, cậu cứ thấy ngon liền đặt, còn đặt cả nguyên liệu nấu nướng giao tận nhà nữa, chính là để lấp đầy cái tủ lạnh trống không kia. Còn tiền ở đâu ra thì chính là của anh cho nha, lúc nhìn thấy tấm thẻ, cậu chỉ nghĩ rằng anh ta đã cho cậu thì cậu đây cũng chẳng thèm từ chối làm gì, có ai ngu ngốc tới mức có tiền mà không xài đâu. Thế nên sau khi đặt một đống đồ ăn xong xuôi cậu lại chăm chú tìm các dụng cụ vẽ và màu vẽ được bán trên mạng mà đặt về. Còn nghĩ rằng bị anh bỏ rơi ở một nơi hẻo lánh này sẽ cô đơn tới chết, ai ngờ tiêu xong một đống tiền của anh liền thỏa mãn, mặc kệ sự đời mà đi nghịch ngợm khắp nơi trong biệt thự.

Bởi vì khi sống cùng bà, bà dạy cho cậu rất nhiều thứ nên sống một mình đối với cậu cũng không quá khó khăn, ngược lại thậm chí còn rất thoải mái nha, cái thiếu duy nhất chính là không có điện thoại. Cậu muốn gọi điện hỏi thăm ông nội Bạch, muốn tám chuyện xuyên đêm với hai cô bạn thân, muốn hỏi A Ly về tình hình sức khỏe của chú và việc học của hai cô em gái nhỏ.