Omega Thủy Tinh

Chương 122




Trung tâm thương mại đông đúc người, ngược hay xuôi chậm rãi hay vội vã đều có, việc va chạm phải người khác khả năng cao là sẽ xảy ra.

Nhưng cứ nhìn thấy hai người dáng dấp nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, còn xinh đẹp động lòng người nắm tay nhau vui vui vẻ vẻ đi phía trước, phía sau có một dì lớn tuổi cùng ba người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen bí ẩn, nguy hiểm thì phải kinh hãi mà né tránh. Hễ có người lại gần hai vị xinh đẹp ấy thì ba người áo đen phía sau sẽ ngay lập tức bước lên ngăn chặn, không nói nhưng sẽ dùng ánh mắt để cảnh báo phải tránh xa ngay lập tức.

Hướng Hương Vãn nghịch ngợm kéo cậu vào một gian hàng bán đồ ăn nhanh, còn đòi cậu mua kem cho mình. Cậu lên tiếng hỏi mấy người đi sau có ăn không, quay lại định mua lấy cho mình rồi cho Hướng Hương Vãn mỗi người một que kem thì bị dì Chúc nhắc nhở.

“Thiếu gia, đang mang thai không được ăn đồ quá lạnh, hơn nữa hàng quán bên ngoài không đảm bảo an toàn…” Dì Chúc nói nhỏ vào tai cậu tránh để người khác nghe thấy.

“Cháu biết rồi, vậy cháu mua cho Vãn Vãn, sẽ chỉ ăn một miếng thôi. Dì có ăn không?” Cậu hơi thất vọng nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.

“Vậy thiếu gia mua hai que đi, ăn một chút rồi đưa cho họ cũng được. Tôi không ăn đâu.” Dì Chúc lần nữa thì thầm.

“Cháu biết rồi.” Cậu nghe xong gật đầu sau đó kêu nhân viên ra làm cho hai que kem vị dâu.

Một que đưa cho Hướng Hương Vãn đang mòn mỏi chờ đợi, một que thì bản thân cậu cắn lấy một miếng rồi đưa cho Phương Bắc Giản cầm giúp.

“Đi tiếp thôi.” Hướng Hương Vãn ngó thấy có gian hàng quần áo ở phía xa xa liền kéo cậu đi tiếp.

Vừa vào tới gian hàng đó, Hướng Hương Vãn đã lướt lướt qua mấy giá treo đầm, váy áo các thứ, mặc dù mẫu mã đa dạng, màu sắc cũng rất đẹp nhưng mấy kiểu này hầu như đã khá cũ, nhà cô vốn chẳng thiếu.

Nhìn cậu và ba anh chàng vệ sĩ cứ ngơ ngác đứng ở bên ngoài thì Hướng Hương Vãn chán nản, đang tính rời đi thì ánh mắt chợt va phải một giá treo váy bầu ở góc trong gian hàng.

“Tiểu thư, cô muốn mua váy bầu sao?” Cô nhân viên đi theo Hướng Hương Vãn nãy giờ thấy cô nhìn về phía váy bầu chằm chằm thì lên tiếng hỏi.

“Nhìn xinh quá…” Hướng Hương Vãn thốt lên một câu sau đó quay ra gọi cậu vào “Lâm Sơ Mặc, cậu mau vào đây.”

“Hả?” Cậu ngơ ngác ngó vào bên trong, chân cũng thành thật mà đi tìm Hướng Hương Vãn.

“Không bắt cậu mặc được mấy cái này thì hôm nay tôi không phải họ Hướng nữa.” Hướng Hương Vãn thích thú cầm một chiếc váy bầu hình con vịt cực đáng yêu lên, miệng vừa lẩm bẩm vừa cười rất nguy hiểm.

“Gì đấy?” Cậu vào đến chỗ Hướng Hương Vãn đang đứng, trong đầu chỉ có một thắc mắc là tại sao lại gọi cậu vào khi mà ở đây chỉ có đồ cho nữ thôi.

“Chị này, mấy chiếc váy này omega nam cũng mặc được đúng không?” Hướng Hương Vãn nhìn cô nhân viên đứng bên cạnh hỏi.

“Dạ phải, đây là váy được thiết kế đặc biệt dành riêng cho người mang bầu, omega nam hay nữ đều có thể mặc được.” Cô nhân viên cũng rất niềm nở giới thiệu các mẫu váy xinh xắn.

“Lâm Sơ Mặc, mau vào kia thử váy đi.” Hướng Hương Vãn cười cười dí bộ váy mỏng manh màu hồng nhạt vào người cậu, miệng ra lệnh.

“Mặc váy?!! Không!!” Rõ ràng là một đứa con trai, tạm thời bỏ qua cái omega gì đó đi, cho dù thế nào nam nhân như cậu cũng không thể mặc váy. Huống hồ còn lấp lánh lấp lánh rồi lại dây nơ tán loạn thế kia, cậu mà mặc vào chắc chân váy lộn lên đầu mất.

“Em trai ngoan, đây là váy bầu… Là váy bầu đó, cậu đang mang cháu tui trong bụng đó, chẳng nhẽ cậu cứ mãi mặc áo phông quần vải mãi sao?” Hướng Hương Vãn hơi bực mình với cậu nhưng không dám nặng lời, chỉ có thể dỗ dành hết mức cưng chiều như một em bé.

“Nhưng mà tui sợ không vừa.” Cậu thật lòng không có thích việc mặc váy cho lắm, nhưng thấy Hướng Hương Vãn an ủi liền lung lay.

“Không sao, thử một chút đi nếu không vừa thì sẽ đổi sang cái to hơn.” Hướng Hương Vãn cất lời dụ dỗ cậu đồng ý.

“Nhất định phải mặc sao?” Cậu nhăn mặt.

“Đương nhiên, năn nỉ cậu đó, mặc cho tôi xem nha.” Hướng Hương Vãn thấy không dụ dỗ được thì làm vẻ mặt phụng phịu mà năn nỉ cậu.

“Vậy thì… Chỉ lần này thôi nhé.” Cậu miễn cưỡng cầm lấy chiếc váy rồi lật đật đi vào phòng thay đồ.

Hướng Hương Vãn và dì Chúc ngồi ở ghế đợi cậu thay đồ, còn ba anh chàng vệ sĩ thì đứng ở bên ngoài gian hàng canh chừng.

Cậu ở trong phòng thay đồ ngó nghiêng cái váy một lúc chủ yếu chỉ để nhìn cách mặc, sau đó mới bắt đầu cởi đồ trên người ra.

Lúc sáng Bạch Vũ giúp cậu thay đồ, áo phông ngắn tay rộng rãi và một chiếc quần âu cũng khá thoải mái, đi thêm một đôi giày bệt màu đen. Kiểu phối đồ này khiến cho người khác nhìn vào cậu như thể nhìn thấy một vị tiểu thiếu gia được gia tộc bảo bọc rất kĩ càng, là bộ dáng ngây thơ, thuần khiết, chưa vướng bụi trần.

Loay hoay mất một lúc thì cuối cùng chiếc váy cũng ngay ngắn mà mặc trên người, cậu nhìn bản thân trong gương rõ là xinh đẹp, đáng yêu và mềm mại nhưng miệng nhỏ lại bĩu bĩu rồi phun ra một chứ “Xấu!!!”

“Lâm Sơ Mặc, cậu xong chưa vậy?” Hướng Hương Vãn ngồi bên ngoài bắt đầu thấy sốt ruột.

“Xong… Xong rồi…” Tiếng cậu ngập ngừng đáp lại.

“Vậy thì còn ở trong đó làm gì, mau ra đây…” Hướng Hương Vãn nghe thấy thì cười cợt mà giục cậu nhanh hơn.

“Nhưng mà… Tôi thấy nó cứ mát mát sao ấy …” Hai chân cậu lúc này bị cảm giác mát lạnh làm cho mất tự nhiên, bình thường mặc dù cũng hay mặc quần đùi thoải mái mát mẻ nhưng cảm giác khi mặc váy vẫn là một thứ gì đó rất khác.

“Cậu không ra là tôi vào trong đó đấy…” Hướng Hương Vãn đứng dậy bước dần về phía phòng thay đồ.

“Được rồi… Để tôi ra…”

Vén tấm rèm che qua một bên, cậu chậm chạp bước từng bước ra khỏi phòng thay đồ. Hai tay nắm chặt lấy hai bên váy, chân cũng mất tự nhiên mà chỉ dám bước từng chút một.

“Tôi bảo rồi mà… Đúng là lụa đẹp vì người có khác…” Hướng Hương Vãn đứng trước mặt cậu, ánh mắt kinh ngạc lại phấn khích cực kỳ, giọng trong veo mà cảm thán.

“Có… Kỳ cục lắm không?” Cậu đứng nép vào bên cạnh tấm rèm, không dám chui ra, bộ dáng e thẹn cùng khuôn mặt đã ửng hồng vì ngại ngùng.

“Không, tất nhiên là không rồi… Đứng ở đó làm gì, mau đi ra đây.” Hướng Hương Vãn càng hứng thú mà cầm tay cậu kéo ra, để cậu đứng trước mặt rồi lôi điện thoại ra.

“Cô làm gì vậy?” Cậu có hơi hoảng hốt vội hỏi.

“Tôi sẽ chụp ảnh lại rồi làm vài cái giao dịch với tên đáng ghét… Hehehe…” Hướng Hương Vãn cười đầy nham nhở nhìn cậu, tay vẫn bấm máy liên tục.

“Không được cho anh ấy thấy…” Cậu bước tới muốn dành lại điện thoại nhưng vì Hướng Hương Vãn đi giày cao nên không có với tới.

“Yên một chút nào, em bé sẽ sợ đó…” Hướng Hương Vãn vỗ vỗ vai cậu nhắc nhở, tay giơ thẳng cái điện thoại lên tránh khỏi đôi tay cậu.

“Hừ…” Cậu quay người đi, chân khẽ dậm một cái đầy vẻ giận dỗi.

“Cậu ngại hả?” Hướng Hương Vãn nghiêng đầu về phía cậu nói nhỏ “Hai người là vợ chồng, còn đã có thai rồi. Nói không phải chứ cậu lúc không mặc đồ cũng đã bị Bạch Vũ nhìn đến mức quen thuộc rồi, có mỗi cái váy mà ngại cái gì?”

“Nhưng mà… Như vậy thật sự rất kì quái…” Cậu đưa hai tay che mặt mình lại, nhớ về những cái lúc xxx đó mà má cậu nóng bừng lên.

“Không phải ngại, thử tiếp cái này nữa đi…” Hướng Hương Vãn cười đầy tàn ác đưa thêm cho cậu một chiếc váy màu xanh nhạt có họa tiết hoa bé xíu nữa, lại đẩy cậu đi vào phòng thay đồ.

“Nữa sao…” Cậu ai oán kêu lên.

“Mau lên nào, nốt cái này thôi.” Hướng Hương Vãn đứng bên ngoài sung sướng nhìn mấy bức hình trong điện thoại, bắt đầu thực hiện quá trình giao dịch ngầm.

Trong khi đó, hai người “chồng” mẫu mực đang phải đối mặt với núi công việc vô tận.

“Sếp ơi… Em muốn bỏ việc…” Tôn Thanh Thanh đưa hai tay xoa xoa hai bên khóe miệng của mình, chán nản kêu.

“Mặt cô sao vậy?” Bạch Vũ ngồi ở bàn làm việc, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, lạnh nhạt hỏi một câu.

“Anh còn hỏi… Aiya tôi có nên cất cái nụ cười xã giao kia ở nhà không, khóe miệng tôi mỏi tới mức giật giật luôn rồi…” Tôn Thanh Thanh quyết định nghỉ một chút, quăng luôn tập tài liệu xuống mặt bàn, mệt mỏi vươn vai mấy cái.

“Tôi cũng đâu bắt cô phải cười với mấy lão già đó đâu.” Bạch Vũ nhếch môi đầy kiêu căng.

“Anh thì hay rồi, đùn đẩy mấy việc tiếp nhận khách hàng này cho tôi, còn mình thì trốn trong này. Anh nói xem anh là sếp mà như vậy hả?” Tôn Thanh Thanh nhìn ông chủ của mình với ánh mắt ghét bỏ muôn thuở.

“Thì đang tạo dựng một mạng lưới quan hệ cho cô đấy thôi. Nếu sau này có ở cùng Hướng Hương Vãn thì cô cũng sẽ không bị người ta khi dễ.” Bạch Vũ chậm rãi giải thích, không có miếng quan tâm nào tới cái nhìn đầy ghét bỏ kia.

“Vâng, đội ơn anh rất nhiều, đã tạo thêm việc làm cho tôi.” Tôn Thanh Thanh không thèm để ý tới ông chủ bất lương của mình nữa, khó chịu mà quay lại làm việc.

Bạch Vũ liếc sang Tôn Thanh Thanh đang ngơ ngác trợn mắt để tập trung vào tập tài liệu, không nói gì thêm.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên khiến anh buông cây bút xuống.

“Có phải anh đang rất áp lực vì công việc không?” Là tin nhắn của Hướng Hương Vãn.

“Có gì nói luôn đi.” Bạch Vũ hơi mất kiên nhẫn.

“Bảo bối của anh thực sự là quá đáng yêu rồi, lại còn mặc váy bầu nữa… Sao? Muốn xem không?” Hướng Hương Vãn bắt đầu gợi lên tò mò trong người Bạch Vũ.

“Váy bầu?!!” Bạch Vũ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, ánh mắt có chút khác lạ.

“Bớt giao việc cho chị Thanh Thanh, chồng xinh đẹp của tôi lại thì tôi cho anh xem.”

“Thư ký Tôn, cho cô thời gian nửa tiếng để nghỉ ngơi.” Bạch Vũ bất chợt lên tiếng.

“Gì? Chưa hết giờ làm… Cũng chưa tới giờ nghỉ trưa nữa… Sếp? Anh bị gì à?” Tôn Thanh Thanh hoang mang nhìn Bạch Vũ, nghi ngại anh ta lại bị vong linh nơi nào nhập phải.

“Nếu cô không muốn thì thôi, tôi đổi ý…” Bạch Vũ không để ý mà nói tiếp, đầu cũng cúi xuống không còn nhìn Tôn Thanh Thanh nữa.

“Ấy em muốn em muốn… Cảm ơn nha sếp…” Tôn Thanh Thanh đứng phắt dậy miệng cười tươi rồi nhanh chóng biến mất khỏi văn phòng làm việc.

“Tôi cho thư ký Tôn nghỉ rồi, cậu ấy đâu?” Bạch Vũ nhanh tay nhắn vào trong hộp thoại.

“Rất dứt khoát. Không hổ là chồng của Lâm Sơ Mặc ha.” Hướng Hương Vãn đáp lại ngay lập tức, sau đó khoảng hai mươi giây thì một loạt ảnh chụp được gửi vào trong hộp thoại.

Bạch Vũ yên lặng nhìn từng tấm hình một, ánh mắt khác lạ, thần sắc càng khác lạ. Sau một lúc ngắm nghía cậu vợ đáng yêu, mềm mại bên trong mấy chiếc váy bầu bồng bềnh thì quyết định làm một việc không biết là điên rồ hay ngu ngốc nữa.