Đợi đến khi cả hai người quay về tới biệt thự Bạch gia thì trời cũng đã chuyển sang chiều, cậu mặc áo lông ấm áp được Bạch Vũ ẵm trên tay như một hài tử được mọi người chào đón rất náo nhiệt.
Bạch Xuyên có mặt tại biệt thự trước, chỉ nói với mọi người rằng Bạch Vũ có một tin vui muốn báo. Rốt cuộc chuyện hai người các cậu đăng kí kết hôn chỉ có một vài người biết, mọi người từ lớn tới nhỏ trong nhà đều bàn tán, đoán già đoán non chứ không hề biết gì.
Lâm Dạ Nguyệt theo chân Bạch Phi, gần đây lại lớn thêm một chút cũng nghịch ngợm thêm nhiều chút. Cô nhóc chạy ngay đến cạnh chân anh trai mình ngay khi vừa thấy mặt. Đôi mắt híp lại cùng hai bên má bầu bĩnh đáng yêu, Dạ Nguyệt nhìn cậu vui mừng “Em nhớ anh lắm nha… Anh Sơ Mặc biết không, chú đẹp trai kia dữ lắm, bắt nạt em hoài à… Anh mau đòi lại công bằng cho em.”
“Vậy sao? Nếu vậy thì thương cho em qua rồi, ôm một cái nào.” Cậu cúi người ôm lấy Dạ Nguyệt, cười đùa cùng cô.
“Chú già…” Bạch Vũ nhìn Bạch Phi một cái, giọng điệu trêu chọc.
“Hừ, rồi cũng tới lúc mày già như chú thôi, bớt ghẹo gan đi.” Bạch Phi nhìn thằng cháu mất nết trước mặt, không khỏi tức giận khi mình thì bù đầu vào làm việc còn nó thì nhởn nhơ ở nhà, đã vậy có một nhỏ vợ còn không chăm tốt được mà phải dắt díu nhau đi bệnh viện.
“Anh, bế em…” Tiếng của Dạ Nguyệt ngay lập tức gây chú ý với Bạch Vũ.
“Bế…” Cậu ngơ ngơ nhìn nhỏ em gái.
“Phải, chú đẹp trai cũng hay bế em lắm.” Dạ Nguyệt thừa biết rằng cậu không đủ sức bế mình nhưng vẫn tinh nghịch làm nũng.
“Lớn đầu rồi còn làm nũng… Vợ ông đây đang không khỏe nha, nhóc con.” Bạch Vũ gõ nhẹ vào đầu nhọc Dạ Nguyệt, cau mày không vui.
“Anh hai bị sao? Anh đau ở đâu hả? Cái anh kia, chỉ có mỗi việc chăm anh trai tôi thôi mà cũng không làm tốt được hả? Anh là cái đồ đáng ghét!” Lâm Dạ Nguyệt đột ngột thay đổi thái độ với Bạch Vũ, vẻ mặt phẫn nộ mà mắng anh.
“Gì đây?” Bạch Phi nhíu mày nhìn đứa “con nuôi”
“Anh không sao. A Nguyệt bình tĩnh trước đã.” Cậu thấy Dạ Nguyệt tức giận như vậy thì giật mình, vội vàng dỗ dàng đứa nhỏ.
“Từ bây giờ trở đi, không được để Sơ Mặc làm việc gì quá sức, không được làm Sơ Mặc giật mình, Sơ Mặc cần cái gì là phải có cái đó. Còn phải hết sức quan tâm tới trạng thái cảm xúc của em ấy…” Bạch Vũ đưa ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt tức giận cùng giọng điệu không thể đanh hơn về phía Dạ Nguyệt.
“…” Dạ Nguyệt mặc dù cũng là alpha nhưng do còn quá nhỏ tuổi, tâm lí không đủ mạnh mẽ để có thể đối chọi được với Bạch Vũ. Cô gái nhỏ sợ sệt bám chặt vào chân cậu, khép nép, lo sợ.
Từ sau chuyện của Phương Yến, Dạ Nguyệt vẫn còn một chút gì đó ám ảnh trong lòng. Cô vẫn không thể nào hoàn toàn đặt niềm tin vào Bạch Vũ, cô lo rằng sẽ có một ngày anh thay lòng đổi dạ, rồi cũng giống như mẹ của mình mà tãn nhẫn, độc ác với cậu mà thôi.
“Chúng ta đi thôi.” Bạch Vũ kìm nén tâm trạng lại, ôm eo đỡ tay cậu chậm rãi cùng cậu vào trong.
“Ông nội…” Bạch Vũ nhìn ông nội mình đang ngồi chờ ở phòng khách.
Cùng với Bạch Xuyên còn có Lâm Ân Ly và Phương Dật Nhiên.
Tất cả đều đang đợi tin vui mà cậu sắp nói.
“Về rồi sao? Mặc Mặc… Nhớ ông không?” Ông nội liếc Bạch Vũ một cái rồi vui vẻ nhìn cậu.
“Con nhớ ông.” Cậu cười tươi mà bước tới trước, ôm lấy người ông mình quý mến một cái ôm đầy ắp tình cảm.
“Sao rồi? Thằng kia nó không bắt nạt con chứ?” Ông nội nhìn cậu hỏi han.
“Không, anh ấy rất tốt với con. Ông đừng lo.” Cậu vẫn bám lấy người ông cười vui vẻ.
“Hừ, không biết tốt đẹp kiểu gì mà để cháu ông phải vào viện kiểm tra. Rồi Bác sĩ nói sao hả Sơ Mặc?” Ông nội lườm đứa cháu “ghẻ” đang đứng một bên kia.
“Bác sĩ nói là con rất khỏe mạnh, chastwst của ông cũng rất khỏe.” Cậu thích thú nói với ông.
“Chắt của ông?!!! Con có tin vui thật hả?” Ông nội vui sướng hỏi cậu, những nếp nhăn trên khóe mắt cũng theo niềm vui mà hiện rõ.
“Dạ, em bé được bảy tuần rồi.” Cậu thấy ông nội vui vẻ thì liền gật đầu thành thật trả lời.
“Sao mà đáng yêu thế hả? Xem ra thằng cháu ông cũng rất giỏi đấy chứ.” Ông nội bẹo má cậu cười hà hà rồi nhìn sang thằng cháu “guột” kia. (Rồi giờ mới nhận ảnh là cháu guột hả)
“Anh hai có em bé?” Ân Ly ngồi bên cạnh Bạch Xuyên cho tới giờ phút này mới tiếp nhận nổi thông tin có phần chấn động này. Web đọc 𝗻ha𝗻h tại || Trùm Tru𝑦ệ𝗻﹒VN ||
“Vậy là em có cháu hả?” Phương Dật Nhiên từ sau cái ngày bị đem bán đấu giá cứ buồn buồn một mình, đến hôm nay khi nghe tin cậu có em bé, vẻ mặt hớn hở thiếu vắng bấy lâu cuối cùng cũng trở lại.
“Sao thế A Ly?” Bạch Xuyên nhìn omega nhà mình đang thất thần thì lên tiếng hỏi.
“Anh hai có em bé rồi sao? Có phải là hơi sớm không khi anh ấy mới có mười tám tuổi?” Ân Ly nhìn Bạch Xuyên đầy lo lắng.
“Không sao. Omega chỉ cần có alpha của mình bên cạnh chăm lo thì mang thai sớm hay muộn đều không có ảnh hưởng gì nhiều lắm. Nếu là anh thì cũng muốn omega nhà mình sớm mang thai, điều đó chứng tỏ rằng alpha mong muốn được cùng bạn đời của mình bên nhau lâu dài.” Bạch Xuyên biết cô gái của mình đang rất lo lắng nên cũng dịu dàng trấn an.
“Anh… Cũng sẽ như anh ấy sao?” Ân Ly nhìn Bạch Xuyên chăm chú.
“Em có muốn cùng anh không?” Bạch Xuyên nhìn sâu vào đôi mắt màu nắng hạ của cô, ý vị thâm tình mà hỏi.
“…” Ân Ly không trả lời, chỉ bình tĩnh ôm lấy anh. Từ lúc xác định tình cảm của mình, cô đã chấp nhận việc sẽ cùng người đàn ông này trải qua mọi chuyện vừ vui vẻ, hạnh phúc đến những muộn phiền lo âu sau này.
Ông nội nhìn hai thằng cháu mình đã tìm được bạn đời thích hợp thì rất yên tâm mà dưỡng già, tất cả cơ ngơi sự nghiệp thì quẳng cho Bạch Phi. Còn lại cặp đôi độc ác đang bị giam chung một nơi với nhau kia… Ừm, không hiểu bằng cách nào… mà cũng… ờm, có thêm một cháu))