“Ông Chu… sắp không xong rồi.”
Điện thoại truyền đến tiếng giọng của điều dưỡng viên. Em trai lạnh giọng hỏi: “Ồ?”
“Nếu đã vậy thì chờ ông ta không xong hẳn rồi hãy báo cho tôi.”
Nói xong thẳng tay cúp máy.
Bé thỏ Omega quay đầu nhìn em trai. Không phải cậu rộng lượng hay gì, mà dù sao thì ông ta cũng là cha trên danh nghĩa của hai người, nếu chuyện này là thật… thì bọn họ vẫn phải đến xem thử.
“Đừng mềm lòng.” Thấy bé thỏ Omega do dự, em trai vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho chuyến đi ngày mai, vừa quay sang nói với cậu: “Nếu là thế thật thì ông ta sẽ không gấp rút gọi điện thoại tới như vậy.
Em trai thật sự quá hiểu ông Chu.
Trong phòng bệnh, người đàn ông trung niên với gương mặt tiều tụy cướp lấy điện thoại trong tay điều dưỡng viên, tức đến mức thở hổn hển. Điện thoại bị ném vào tường kêu “cạch” một tiếng, mà hình lập tức xuất hiện vết nứt như mạng nhện.
Ông ta vò đầu mình, phẫn nộ gào thét với điện thoại: “Đồ bất hiếu!”
“Đúng là đồ bất hiếu!”
Gào lên vẫn chưa hả giận, ông ta lại đứng dậy dẫm mấy cái nữa. Điều dưỡng viên là một bác trai khoảng năm mươi tuổi, thấy cảnh này chẳng nói lời nào.
Vụ án của ông Chu không nhỏ, cho dù vào bệnh viện khám bệnh thì bên cạnh cũng có người đi theo. Những ngày này, mặc dù chỉ nghe vài ba câu vụn vặt thì bác trai cũng hình dung ra ông Chu đã làm những gì.
Bác trai chưa bao giờ gặp loại “bố” nào như thế này, thậm chí cảm thấy người này hoàn toàn chẳng xứng với chữ “bố”.
Ông Chu lại gào thêm lúc nữa, cuối cùng kéo lấy tay áo của bác trai điều dưỡng viên: “Ông… Ông mau đi tìm Chu Đồ đến đây cho tôi, hoặc Chu Ánh cũng được.”
Sau khi kiểm tra, ông Chu quả thật bị bệnh về tuyến thể, nhưng chắc chắn sẽ có cách, chẳng phải có thể thay tuyến thể sao? Mình còn có con trai! Mình nuôi con thỏ phế vật kia bao nhiêu năm rồi, đối xử tốt với Chu Ánh bao nhiêu năm nay, bây giờ để chúng nó báo đáp mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Môi ông ta run run, năm ngón tay như kìm sắt, trong mắt chứa đầy sự điên cuồng gấp gáp: “Ông mau đi tìm bọn nó đi, mau tìm hai đứa con của tôi tới đây!”
“Nếu không tìm được Chu Ánh thì đi tìm Chu Đồ, con thỏ phế vật đó… dễ mềm lòng nhất.”
“Chỉ cần ông,” Ông Chu nuốt nước bọt: “Chỉ cần tìm được bọn nó đến đây, ông muốn gì tôi cũng sẽ cho ông.”
“Ông Chu, ông nên nghỉ ngơi rồi.” Bác trai lại không cho là đúng, ban nãy cảm thấy ông ta đáng thương nên mới lấy điện thoại ra gọi cho “hai đứa con” trong miệng ông Chu.