Omega Thích Diễn Sâu - Thời Tự

Chương 9




Đâu đó trăm năm trước, lúc liên minh vẫn chưa thành lập, một đất nước nọ có một bộ phim-- mấy nhân vật chính có xích mích gì là kéo nhau đi nhảy đối kháng, chuyện gì cũng lôi nhau ra nhảy, không có chuyện gì mà nhảy một trận không thể giải quyết. 

Tiêu Dương trước đó có thấy một đoạn phim, hai người con trai ở một bên không biết đang nhảy kiểu vũ đạo thần kì gì, bên còn lại là nữ chính bi phẫn gào thét: "Đừng đánh nữa! Hai người đừng đánh nhau nữa mà." 

Tiêu Dương cảm thấy bây giờ mìn với Hạ Thư đang vào vai hai chàng trai kia. Còn nữ chính, chỉ đành chờ xem Thẩm Bùi có cho mặt mũi không. 

Thẩm Bùi không kiềm được nhìn về phía sàn nhảy, trong lòng thầm nhủ hắn đúng thật không hiểu gì về Tiêu Dương. Dưới cái nhìn của hắn người này vẫn luôn là kiểu ngoan ngoãn trầm tính, ngoại trừ gương mặt ra thì không khác lắm với những omega khác. Cậu giản dị như một ly nước trong, song lại hợp ý hắn vô cùng. 

Hắn chưa từng nghĩ đến hình ảnh Tiêu Dương nhảy múa, không ngờ sẽ có lúc trút đi toàn bộ sự ngây ngô, toả sáng mạnh mẽ chưa từng thấy. Cậu đang mặc chiếc áo hoodie vừa vặn, theo từng cử động của cậu, vạt áo đôi khi bị nhấc lên lộ ra vòng eo trắng nõn. Mồ hôi chảy dài trên mặt, theo cổ chảy vào trong áo. Thẩm Bùi chỉ biết mắt mình bị dán chặt vào đó. Cho dù trong lòng hắn đang nghĩ gì, đang muốn ép mình nhìn sang chỗ khác, song đôi mắt hắn lại cứ không biết nghe lời. 

Tiêu Dương nghiêng đầu, Thẩm Bùi nhìn thấy cậu cong môi cười nhạt, nhướng mày với Hạ Thư. 

Tim hắn lỡ nhịp. 

Cuối cùng Tiêu Dương cũng cởi xuống lớp vỏ bọc, hiện ra màu sắc rực rỡ vốn có trên nền giấy trắng.

Lúc nãy, người trên sàn nhảy thức thời nhường cho họ một khoảng trống. Sau đó không biết thế nào lại như mở ra một cánh cửa, đầu tiên là vài người vây xem, lát sau trong đám người còn có cả tiếng còi. Trước mặt Tiêu Dương không biết từ khi nào xuất hiện một alpha, thử phối hợp tiết tấu để đến gần cậu. 

Tiêu Dương lặng lẽ nhìn về phía nhóm Thẩm Bùi đang đứng, lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt lại không nhiễm màu nụ cười. 

Vì động tác hơi mãnh liệt, tuyến thể sau gáy cậu hơi rỉ ra chất dẫn dụ, hương rượu mơ trong nháy mắt xâm nhập vào khứu giác của alpha, giống như dòng nước lành giữa sa mạc khô hạn... 

Cậu cảm nhận được alpha kia đang xao động, lặng lẽ tránh đi những động chạm của alpha đang tiến tới. 

Thường Kiệt là người đứng gần Thẩm Bùi nhất, cũng là người đầu tiên cảm nhận được áp suất bên người hắn tăng lên. Nhưng gã không rõ vì sao hắn lại đen mặt, chỉ quy cho lòng chiếm hữu đang quấy phá. 

"Anh Thẩm..." Thường Kiệt thử gọi một tiếng. 

Giây tiếp theo, gã nhìn thấy Thẩm Bùi bất ngờ đứng dậy, sầm mặt bước nhanh xuống lầu. 

Không một ai chú ý tới Thẩm Bùi đang chen vào đám người-- hoặc có lẽ có. 

Hắn băng qua đám đông huyên náo, đẩy hai tên alpha đứng gần đó ra, lạnh lùng đứng trước mặt Tiêu Dương. Cậu bởi vì thấy hắn "thình lình xuất hiện" mà sửng sốt, thậm chí động tác cũng chững lại. 

Vị rượu mơ nhẹ nhàng quấn quanh chóp mũi hắn, làm hắn không thể khống chế được đầu óc của mình. 

Một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay cậu. Chủ nhân nó dùng sức rất mạnh, cứng rắn đến mức làm Tiêu Dương lảo đảo.

"Thẩm..." Những lời muốn nói đều bị nhấn chìm dưới sự mềm mại. 

Mùi rượu sake quấn quýt với rượu mơ, dễ dàng trấn an hắn một cách lạ kì. 

Thay vì nói hôn, phải nói rằng Thẩm Bùi đang gặm cắn môi cậu, như thể muốn cắn nuốt cậu vào bụng. 

Cái hôn này mãnh liệt nồng nàn hơn cả lần trước ở hôn lễ, hắn như một con dã thú đang đánh dấu lãnh địa của mình. Tiêu Dương bị ép phải ngẩng đầu, ngoan ngoãn để mặc Thẩm Bùi xâm chiếm khoang miệng, chiếc lưỡi mềm mại quét qua từng ngóc ngách, lại câu lấy lưỡi cậu mong chờ được đáp lại. 

Nếu không phải tay Thẩm Bùi đang giữ lấy eo cậu, Tiêu Dương nghĩ có lẽ mình không trụ được bao lâu mà ngã xuống mất. 

Mấy alpha kia căm giận lùi lại, đám đông lại phát ra tiếng hò hét ầm ĩ. 

Hạ Thư cũng dừng lại, vẻ mặt kinh hoảng đứng nhìn. 

Thẩm Bùi muộn màng nhận ra mình đã cầm lòng không đậu mà làm gì với người ta, bàn tay đang đỡ eo Tiêu Dương rụt lại, còn lùi về sau một bước. 

Hắn kéo tay Tiêu Dương lên lầu. 

Tiêu Dương đưa tay lên chạm vào môi mình, hình như có chỗ bị rách luôn rồi, cũng không biết nhìn vào có thấy sưng lên không. 

Hành lang tối đen như mực không thấy rõ được bàn chân, Tiêu Dương nhếch môi cười giảo hoạt. 

Bấy giờ Thường Kiệt lại không nói gì đó với Tiêu Dương nữa. Tuy là mạch não gã có thể quanh co lắt léo ba vòng trái đất, nhưng hành động của Thẩm Bùi lúc nãy đã chứng minh cho thái độ của hắn với Tiêu Dương. Hắn làm trò cười ha ha: "Anh Thẩm khi nãy đang ghen phải không... Nào nào nào, chúng ta uống rượu." 

Thẩm Bùi không từ chối, nhận lấy li rượu trên tay gã một hơi cạn sạch. Giống như đang xả giận, lại như đang trốn tránh. 

Hạ Thư lẳng lặng dịch về vị trí của mình. Sắc mặt cậu ta không ổn lắm, đôi mắt hạnh không kiềm được nhìn qua nhìn lại hai người Tiêu Thẩm. 

Meocam

"Lần đầu tớ thấy anh Thẩm mất khống chế đấy." Thanh âm cậu ta khô khốc, nghe như đang căng cứng người. 

Thẩm Bùi nâng mắt, thờ ơ nhìn cậu ta một cái, lại cúi xuống tiếp tục rót cho bản thân một li rượu. 

Bầu không khí cứ thế trở nên nặng nề, chỉ còn tiếng nhạc từ quầy bar bên dưới, hoà với tiếng ly thủy tinh chạm nhau quanh quẩn. 

Tiêu Dương yên lặng ngồi một bên, không nói không rằng, biến mình thành một con công cụp đuôi, yên tĩnh ngoan ngoãn lạ thường. 

Thẩm Bùi như cách họ một tấm chắn, chỉ uống rượu riêng mình hắn. Đám Thường Kiệt không dám chọc vào hắn, còn ngăn cản Hạ Thư đang muốn khuyên can hắn lại. 

Ông lớn họ Thẩm thiếu điều viết lên mặt bốn chữ "Tôi đang khó chịu" thật to, sự khó ở cũng lan xa vài mét không chừng. Lúc này ai mà có mắt tự biết không nên đến làm phiền hắn, chỉ đành mặc kệ hắn tự bế. 

Chờ đến khi tàn cuộc, Thẩm Bùi đã say đến độ không biết trời trăng mây gió gì nữa. 

Hắn ngồi dựa vào một bên ghế, nửa híp mắt, nhìn thẳng về phía Tiêu Dương. Đôi mắt như luyện qua hoả nhãn kim tinh, sáng ngời lấp lánh. 

Tiêu Dương không nhịn được, đưa tay nhẹ chạm vào mi mắt hắn. 

"Anh sao thế?" 

Thẩm Bùi né khỏi tay cậu, phát ra vài tiếng rên rầu rĩ. 

Đúng là say dữ lắm rồi..

Thường Kiệt tiễn mấy người bạn về, lại đẩy Hạ Thư không nỡ về nhà vào trong xe. Cuối cùng quay lại giúp Tiêu Dương đỡ Thẩm Bùi ra về. 

"Tự tôi làm là được rồi, cảm ơn anh Thường." Tiêu Dương từ chối đề nghị về cùng của Thường Kiệt, cười đóng cửa xe. 

Là một alpha trường thành, theo lí thuyết thì Thẩm Bùi không nhẹ đi đâu được. Đỡ một con ma men to xác đối với một omega mà nói thật sự quá sức. Nhưng dù sao thì, Tiêu Dương chính là Tiêu Dương, sau khi cảm ơn tài xế, cậu nửa ôm nửa đỡ Thẩm Bùi vào thang máy, không chút bó tay bó chân nào. 

Nếu không phải ngại cho thể diện của hắn, ôm công chúa cũng không hề gì. Tiêu Dương thầm nghĩ. 

Mở cửa, vào nhà. Tiêu Dương do dự trước hai gian phòng, cuối cùng vẫn quyết định kéo Thẩm Bùi vào phòng khách. 

Thật ra Thẩm Bùi khi say khá là ngoan, nom hắn đang híp mắt không biết đang nghĩ gì-- cơ mà tâm sự của một con sâu rượu không phải thứ người bình thường có thể đoán được. 

Tiêu Dương cởi áo khoác hắn, giúp hắn lau người. Xét thấy thay áo ngủ quá phiền phức, cậu cứ thế để hắn ở trần đẩy người lên giường. 

Vừa định đứng dậy đi, không ngờ ngồi xổm nãy giờ tê cả chân, Tiêu Dương lảo đảo, đầu gối gối lên giường, thân thể cũng mất kiểm soát ngã về phía trước. 

Cậu duỗi tay chống người lại, may mà không có đè lên Thẩm Bùi. Nhưng không biết hắn đã tỉnh từ khi nào, trong lúc hắn và Tiêu Dương bốn mắt nhìn nhau, bắt lấy tay cậu đè xuống giường. 

Sau cơn trời đất điên đảo, Tiêu Dương bừng tỉnh nhìn Thẩm Bùi mặt đỏ bừng cũng đang nhìn mình chằm chằm. Cậu cười nói: "Tỉnh rượu rồi?" 

"..." 

"Coi bộ vẫn đang say. Sao nào, muốn say rượu làm càn à?" 

Câu này của cậu như chạm trúng chốt mở nào đấy. Ngay sau đó, trăm lời muốn nói đều bị Thẩm Bùi chặn bởi cái hôn ấm áp. 

Người nọ hôn môi cậu, bàn tay vuốt ve trên cổ, rồi dần đi xuống dưới, sau đó cắn lên xương quai xanh. 

Chỉ cách tuyến thể một tí. 

Áo hoodie bị kéo lên tới ngực, cảm giác ngứa ngáy từ n.g.ự.c trái giống như dòng điện lan khắp cơ thể, khiến vòng eo cậu trở nên mềm nhũn, làm cậu không kiềm được tiếng rên rỉ. 

Phòng ngủ nhỏ hẹp dần nóng bức hơn, Thẩm Bùi không biết vô tình hay cố ý, thả ra chất dẫn dụ bao lấy cậu, dụ dỗ cậu đáp lại hắn. 

Tiêu Dương ngơ ngẩn không biết mình đang ở đâu. Cho dù trong lòng có toan tính nhiều ít thì cậu vẫn chỉ là một omega chưa trải sự đời. Đứng trước mặt người trong lòng, những phản ứng này sao có thể nói giấu là giấu được. 

Cậu cong chân quấn lấy eo Thẩm Bùi, tay hắn cũng di chuyển từ đùi xuống chân cậu. Thẩm Bùi vùi đầu vào cổ cậu, chỉ cần gần thêm chút nữa, hắn có thể cắn vào nơi mềm mại nhất, làm cậu chạy không thoát được. 

Nhưng hắn không có.

Tiêu Dương ngơ ngác hồi lâu, mới xác định được rằng Thẩm Bùi thật sự đã ngủ mất. Cậu chỉ đành đẩy hắn xuống khỏi người mình, tự kéo chỉnh lại quần áo.

Làm tới được bước này rồi, đúng thật là.... 

Tiêu Dương nghiêng đầu, nhìn thứ nào đó đang phồng lên của Thẩm Bùi. 

Nửa phút trôi qua, cậu đưa tay lên búng lên mặt hắn, khẽ cười nói: "A, chứng lãnh cảm."