Omega Thích Diễn Sâu - Thời Tự

Chương 19




Thẩm Bùi không thích uống rượu mơ, nhưng bây giờ hắn nghĩ, có thể thử một chút. 

Ngụm đầu tiên hơi chua, là hương vị đặc trưng của quả mơ, lúc nuốt xuống cả vị giác giống như đang gào thét. Chờ rượu chảy qua cuống họng, mới chậm rãi cảm nhận được vị ngọt đọng lại. 

Hương vị này không giống Tiêu Dương tí nào. Tiêu Dương luôn là vị ngọt, từ đầu xuống chân đều rất ngọt ngào. 

Rượu mơ tác dụng khá chậm, uống non nửa bình đã đủ làm hắn choáng váng đầu óc. 

....

"Đừng..." Cậu giữ lấy tay Thẩm Bùi, nhỏ giọng cầu xin. Nhưng giây tiếp theo, cậu lại phải mềm eo. 

Nhưng giây tiếp theo, hắn lại lại lần nữa mềm eo.

Rốt cuộc, được như ước nguyện.

·

Thẩm Bùi ôm Tiêu Dương vào phòng tắm rửa, giúp cậu đổi bộ quần áo thoải mái. Cuối cùng mới bế cậu để người lên giường, xoay người ra ngoài. 

Tiệm thuốc dưới lầu mở cửa 24/7, khi Thẩm Bùi đến, cô chủ đang ghé vào mặt quầy ngủ ngon lành. 

Bị người khách nửa đêm ghé thăm đánh thức, beta xoa mắt, hỏi "Xin hỏi anh cần mua gì?" 

"Thuốc tránh thai."  Thẩm Bùi nói.

Cô chủ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng xác nhận người trước mặt là alpha hàng thật giá thật. Sau đó cô lấy ra một hộp thuốc màu lam và một hũ thuốc cao. 

"Tôi nghĩ chắc anh sẽ cần cái này." Cô chỉ hộp thuốc cao, nói với Thẩm Bùi, "Thuốc tránh thai có tác dụng phụ, đề nghị lần sau alpha nên chủ động phòng ngừa." 

Thẩm Bùi gật đầu thanh toán tiền, lại đáp "Cảm ơn". 

Sau khi về nhà, hắn giúp Tiêu Dương uống thuốc rồi cẩn thận lật người cậu lại. Thẩm Bùi cởi quần áo ngủ của cậu, khả năng chịu đựng chuyện ấy của omega luôn khá tốt, nhưng chỗ đó vẫn hơi sưng lên. Hắn cố gắng nhẹ tay giúp Tiêu Dương bôi thuốc, cuối cùng đi thay đồ rồi nằm xuống cạnh cậu. 

Trời sắp sáng tới nơi, song Thẩm Bùi không định đi ngủ. 

Hắn kéo thấp độ sáng màn hình, mở những tài liệu Thư Tình gửi đến ra xem. Trên ảnh là Tiêu Dương với mái tóc màu khói, tóc hơi dài, dán lên má cậu. Thẩm Bùi chưa từng thấy Tiêu Dương thế này trong cuốn album kia. Thậm chí hắn không thể tin được thiếu niên trong ảnh chính là Tiêu Dương thời niên thiếu. Thật lòng thì khác quá xa. 

Song Thẩm Bùi cứ cảm thấy đã từng thấy ở đâu rồi. 

Rốt cuộc là ở đâu?

Phía chân trời dần sáng lên, len lỏi qua rèm cửa, đánh vào mép giường trên sàn nhà. Thẩm Bùi trượt tay xuống, mắt dừng trên dòng chữ "Quán Bar Nova".

Hắn nhớ rõ nơi này. 

Hắn đã từng cứu một omega phát tình ở đó. 

Lúc ấy vào khoảng mùa hè năm lớp mười một, vào hôm sinh nhật mười tám tuổi của Thường Kiệt, bọn họ đã hẹn nhau đi quán bar Nova. 

Bọn họ trên lầu chơi đến là vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu la hét ầm ĩ. Một người bạn trong nhóm họ kéo lấy một bartender hỏi thăm, thì ra là có một omega phát tình. 

Hôm đó vừa khéo Thẩm Bùi có mang thuốc ức chế cho alpha bên mình, hắn bèn chen vào đám đông, phun túi bụi lên mấy tên alpha ở đó. 

Phải biết một lũ alpha mất lí trí giành giật một omega phát tình không phải chuyện dễ ăn. Giống như bộ phim hôm trước hai người xem, phải vượt năm ải c.h.é.m sáu tướng. Song Thẩm Bùi còn chưa kịp túm lấy tay omega đó, đã ngửi thấy mùi thuốc ức chế nồng nặc tràn ra. 

Thiếu niên tóc xám cầm bình xịt trên tay, vẻ mặt lạnh lùng đánh giá hắn. Thẩm Bùi ho nhẹ vài tiếng, cũng ngước lên nhìn cậu. Chàng trai này rất đẹp, mắt hai mí đẹp như đuợc chạm khắc. Mũi cao thẳng, khoé môi hơi cong, nhìn rất sắc sảo. 

Là kiểu hình hắn thích, nếu như bỏ qua mái tóc màu xám và khuyên tai màu đen. 

Chỉ thất thần trong chốc lát, hắn và thiếu niên kia hai người hai bên kéo omega nọ chạy ra ngoài quán bar. Hắn hơi liếc nhìn thiếu niên ấy, nhìn cậu đạp bay một gã alpha, lại vặn tay một tên alpha khác. Hành động nhanh nhẹn quyết đoán, nhìn giống như được huấn luyện bài bản. 

Bọn họ chạy qua đám đông huyên náo, kéo omega kia chạy thêm trăm mét nữa. Gió đêm vừa ẩm vừa lạnh, omega đó cũng bị thổi cho lạnh toát, dần tỉnh táo lại chút.

Thiếu niên lạnh nhạt nhìn omega, hỏi "Nhà anh có ai không?" 

Omega kia cao hơn cậu một khúc, dáng người cũng to hơn. Nhưng không biết do đâu cậu ta lại yếu thế hơn cậu chàng rất nhiều. 

Omega run rẩy gật gật đầu.

"Alpha của anh?"  Thiếu niên lại hỏi.

"Anh ấy là Beta."

Meocam

"Kêu anh ta qua đón đi." Thiếu niên nói, còn lẩm bẩm oán giận, "Omega đến quán bar một mình làm chi, xảy ra chuyện biết tính sao?" 

Thẩm Bùi nghe mà buồn cười. Hắn nhớ lại bình xịt lúc nãy cậu cầm, nếu hắn đoán không sai, đó là thuốc ức chế cho omega. Alpha và beta bình thường ai lại mang theo thứ đó bên mình. Chỉ có một khả năng duy nhất, cậu chàng trước mặt này cũng là omega. 

Đúng là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn. 

Hơn nữa người này trông mới mười mấy tuổi, nhất định là chưa thành niên. Một omega chưa trưởng thành tự tiện đi quán bar một mình, có tư cách gì chỉ trích người khác. 

Omega kia gọi điện thoại xong, năm phút sau một beta với vẻ mặt lo lắng xuất hiện. 

"Cảm ơn." Beta nghe thuật lại mọi người, đầu tiên là búng trán omega nọ một cái, sau đó cảm ơn hai người. Thiếu niên lại lạnh lùng nói, "Không có gì. Kỳ phát tình của bản thân thì nhớ cho kỹ, gần đến ngày đừng có chạy tùm lum. Nhất là mấy nơi như quán bar thế này." 

Ra vẻ người lớn chưa kìa.

Thẩm Bùi: "Đường về cẩn thận."

Beta nửa ôm omega đi xa dần. Thẩm Bùi quay đầu nhìn vị omega còn lại, ngoài ý muốn va phải đôi mắt cậu. Đôi mắt ấy dưới ánh trăng nhiễm phải hào quang thanh khiết, sáng ngời như ánh sao. Đôi mắt thiếu niên nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn cảm thấy cả người như lơ lửng. 

Thiếu niên cười tươi rói, "Vừa nãy cảm ơn." 

Thẩm Bùi "Không sao." 

"Uống một chén?" Thiếu niên nói, còn bước về phía trước một bước. 

“Không cần."

"Thế thì lưu số lại đi, tôi tên..." 

"Kia lưu cái liên hệ phương thức, ta kêu……"

"Thẩm Bùi ——"

Tiếng gọi của Thường Kiệt và Tiêu Dương hợp làm một. Thẩm Bùi tỉnh lại từ hồi ức, không thể tin được nhìn Tiêu Dương vừa mới tỉnh. 

Hoá ra họ đã quen biết sớm như vậy. Thẩm Bùi nghĩ đến cuộc nói chuyện của Hạ Thư và Tiêu Dương hôm qua, cảm thấy vận mệnh như đã được sắp xếp sẵn. 

Hắn chưa bao giờ thấu hiểu Tiêu Dương, song cậu lại hiểu hắn vô cùng. 

Nhiều năm như thế rốt cuộc cậu nghĩ gì, hành động của Tiêu Quân có quan hệ nhiều ít với cậu? Liệu có phải ngay từ lúc ấy, cậu đã…

Thẩm Bùi nhận ra bản thân cũng không nổi giận, ngược lại lặng lẽ nảy sinh tình cảm khác lạ, giống như ngụm rượu mơ kia lúc mới nếm thì chua, khi nhấm nháp kỹ càng mới nhận ra vị ngọt tinh túy. 

"Anh xem gì mà nghiêm túc thế." Tiêu Dương nhướn người ngồi dậy, nhưng vừa lên được một nửa đã ngã xuống vì mệt mỏi. Cậu đau đớn rên một tiếng, muộn màng quan tâm cái eo của mình. 

"Không phải anh bảo anh bị lãnh cảm à, em thấy đúng là chuyện trên trời dưới đất." Cậu ai oán nói. 

Cái thứ này chắc phải theo cả đời mất. 

Thẩm Bùi vứt điện thoại sang một bên, nghiêng người đè cậu xuống giường, nâng cằm lên gõ lên môi cậu, "Bị em trị hết rồi." 

Tiêu Dương mở to mắt, luồn tay vào cổ hắn kéo xuống. Cậu áp trán vào trán hắn, vui vẻ nói, "Không ngờ em giỏi thế." 

“Tiêu Dương.”

“Làm sao vậy.”

"Chúng ta đi mua một đôi nhẫn khác đi." 

Cậu hoài nghi nhìn hắn, không hiểu hàm ý sau đó. 

"Anh muốn khắc em vào sinh mệnh này." 

"Anh đang tỏ tình với em đấy à." 

"Đúng thế." 

"Được thôi." Cậu nhỏ giọng nói, lặng lẽ quay đi chậm rãi vuốt ve cổ hắn, nở nụ cười tự cho rằng không ai thấy. 

Thời thiếu niên tôi từng thích một người, biết anh ấy thích người như thế nào. Tôi bèn cắt đi mái tóc so le đi, nhuộm đen, bắt đầu điệu thấp. Mọi người đều dần quên đi tôi của ban đầu. 

Tuy là quá trình có hơi dài, nhưng cuối cùng, được như mộng ước.