Omega Khiếm Khuyết Là Thuốc Vỗ Về Alpha Hàng Đầu

Quyển 1 - Chương 16: Hoa hồng và thiếu niên




Nhạc Sơn nhận được tấm ảnh khi anh đang trong cuộc họp.

Nhìn thấy tin nhắn của Đường Giác, sợ Lục Yến coi trọng Lận Nặc nên anh bấm vào xem trước, đó là một tấm ảnh rất tươi sáng yên lặng và sạch sẽ, ngoại trừ chàng trai trẻ đang đứng bên hồ chính là những con thiên nga trắng đang dang rộng cánh bay lượn, camera chụp lấy nét gần nên vầng sáng phía xa mờ mờ lại càng làm nổi bật nhân vật chính trong bức ảnh.

Khiến người xem bị hấp dẫn bởi chàng trai trẻ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đây là một tấm ảnh được chụp hoàn hảo.

Nhạc Sơn ngước mắt nhìn Lục Yến, người đàn ông đang nghe báo cáo nhạy bén bắt lấy cái nhìn của anh, liếc mắt nhìn sang: "Có chuyện gì?"

Mặc dù không liên lạc trước với Đường Giác nhưng anh vẫn đoán được đối phương gửi tấm ảnh này là có ý gì.

Chuyển tấm ảnh đến điện thoại của Lục Yến: "Đường Giác vừa mới gửi đến, có lẽ là muốn nói với anh là cậu Lận đã thuận lợi đến hiện trường quay phim."

Lục Yến cầm điện thoại và nhấn vào tấm ảnh, mặc dù biểu cảm của hắn không hề thay đổi, nhưng rề rà một lúc mới đáp: "Ừ."

Vẻ mặt chàng trai trẻ trong ảnh kinh ngạc, giống như một con nai lạc đường bị tiếng gió làm giật mình trong rừng rậm. Khiến người ta chỉ muốn đưa tay vuốt ve đôi mắt của cậu, cảm nhận được sự rung động lúc đó.

"Em ấy sẽ quay ở đó bao lâu?"

Nghe vậy, Nhạc Sơn nhanh chóng kiểm tra hành trình của Lận Nặc mà Đường Giác đã gửi đến điện thoại của mình: "Khoảng hai đến ba ngày."

Dù sao thì hôm nay không thể nào về được.

Lận Nặc không hề biết hình ảnh cậu bị đàn thiên nga dọa giật mình bên bờ hồ nước trong vắt đã bị gửi đến điện thoại của Lục Yến, vì lúc này cậu đang đi theo Đường Giác vào phòng trang điểm.



Dù quay chương trình giải trí không cần trang điểm và làm tóc cầu kỳ như quay phim nhưng cũng cần tạo hình đơn giản.

Người trang điểm mà Đường Giác chọn cho Lận Nặc là một nữ Beta rất chuyên nghiệp, vừa là người trang điểm vừa là một stylist.

Lúc này nhìn thấy Lận Nặc bước vào, đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng có hoa văn sẫm màu và một chiếc quần jean rách màu xanh nhạt mà cô đã chuẩn bị sẵn để cậu thay đồ trước.

Lận Nặc còn trẻ, trong ngũ quan thanh tú lộ ra cảm giác thuần khiết ngoan ngoãn, đặc biệt là đôi mắt đen láy, lông mi thon dài, chưa kể đến cậu còn có đôi con ngươi trong veo sáng ngời.

Mang lại cảm giác hồn nhiên tự nhiên khi cậu nhìn vào một ai đó.

Do đó, tạo hình quá phức tạp lộng lẫy ngược lại không thể làm nổi bật đặc điểm của cậu, nhưng kiểu tạo hình đơn giản này có thể làm nổi bật đơn giản và thuần khiết trong cậu tốt hơn.

Huống chi bây giờ có rất nhiều khán giả thích kiểu hình tượng này.

Đường Giác trái lại không có ý định để Lận Nặc phải làm một hình tượng nào đó mà chỉ hy vọng cậu có thể đơn giản là chính mình. Vì vậy hầu hết con đường mà anh chọn cho Lận Nặc đều phù hợp với tính cách của cậu.

Khi Lận Nặc thay quần áo đi ra, cậu cười ngượng ngịu, stylist thấy cậu như vậy cũng không ngờ cậu lại dễ ngượng đến vậy. Cũng vì cô mới vừa sinh em bé cách đây không lâu nên lúc này tình thương của một người mẹ bùng nổ, nhìn thấy một bé Omega ngoan ngoãn vì thay đồ mà ngượng ngùng như vậy, nên mềm lòng cực kỳ.

Thế nên lúc nói chuyện giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều: "Mặc như vậy đúng thật là giống như học sinh cấp ba chưa tốt nghiệp vậy, có điều trông thuần khiết quá."

Nói xong cô xoay người lấy ra chiếc khăn lụa xanh đỏ đã chuẩn bị sẵn khoác lên ngực Lận Nặc, sau đó lắc đầu cảm thấy không ổn lắm. Thế nên rồi lại chỉnh sửa tới lui cho cậu: "Chị sẽ cài một bông hoa ở đây, rồi đeo một chiếc dây chuyền của ZO cho em."

Đường Giác đi tới nhìn xem: "Tóc hơi dài, lát nữa hãy cắt ngắn một chút để lộ tai và trán, mặt A Nặc nhỏ nên để lộ ra sẽ rất đẹp."

"Đâu chỉ mặt nhỏ, mà da cũng trắng bóc luôn, tôi thấy lát nữa khỏi cần đánh phấn nền, chỉ cần đánh một lớp kem lót là được rồi, tôi thực sự sợ sẽ làm hỏng làn da đẹp thế này." Nói như vậy, thợ trang điểm không nhịn được bẹo nhẹ má Lận Nặc.

Lận Nặc nóng bừng mặt: "Chị Thanh, đừng ghẹo em nữa mà."

Thợ trang điểm Hà Thanh cười nói: "Lát nữa cho chị chụp một tấm để dán lên tường nha, để Bích Thảo nhỏ của chị nhìn xem biết đâu sẽ ngoan hơn."

Đường Giác bật cười lắc đầu: "Nhóc con nhà cô tính đã vậy rồi chắc không thay đổi được đâu."

Người trợ lý được Đường Giác dặn dò chụp ảnh hồi sáng nãy giờ vẫn cầm điện thoại lên ghi hình, sau đó chỉnh sửa tên trên video đã quay: Thiếu niên xinh đẹp trong phòng trang điểm.

Sau khi trang điểm và làm tóc cho Lận Nặc xong, Hà Thanh giúp cậu chỉnh sửa lần cuối, tạo hình trắng trẻo tinh khiết ban đầu giờ đây được tô điểm thêm một chiếc trâm hoa hồng cổ điển, khiến tổng thể trông cao cấp hơn rất nhiều.

Tạo hình đơn giản đầy sự chăm chút, vừa không đua tiếng khoe sắc, vừa không bị lu mờ giữa đám đông.

Vô cùng thích hợp với Lận Nặc trong buổi ra mắt đầu tiên trong chương trình giải trí đầu tiên của mình.



Ngay khi Lận Nặc vừa định mở cửa ra ngoài, Hà Thanh lại gọi cậu lại: "Khoan đã."

Lận Nặc kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Hà Thanh đang cầm chì kẻ mắt, giữ mặt cậu: "Đừng cử động."

Theo tiếng nói, một nốt ruồi nhỏ được chấm dưới mí mắt của cậu.

Ngay tức thì thêm đôi chút xinh đẹp quyến rũ cho các đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú.

Lần này Hà Thanh đã hoàn toàn hài lòng, mỉm cười sửa sang lại vạt áo cho cậu: "Lần này ổn rồi, đi đi, A Nặc cố lên!"

Đường Giác cười đi theo phía sau: "Chị Thanh của em có con mắt tinh tường lắm, đi thôi."

Trợ lý điều chỉnh phóng to trong điện thoại, video của đoạn này cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Lận Nặc cười tươi rói.

Sau đó trợ lý gửi đoạn video ngắn đến điện thoại của Đường Giác, rồi tải video lên đám mây, chỉnh sửa trong điện thoại và chuẩn bị để lát nữa quay video chương trình giải trí của Lận Nặc.

Trong lúc Lận Nặc đang ngồi sang một bên chờ người khác trang điểm và làm tóc xong, Đường Giác bấm vào đoạn video ngắn do trợ lý gửi đến điện thoại của anh, sau khi xem hết, anh ngẩng đầu nhìn trợ lý đang đứng sang một bên cúi đầu chỉnh sửa trong điện thoại: "Hách Nhiễm, trước đây em có học chụp ảnh hả?"

Trợ lý nhỏ được nhắc đến lập tức gật đầu: "Em có học một chút ấy anh Đường."

"Hèn gì." Đường Giác hài lòng nói, "Chụp đẹp lắm, sau này anh tăng lương cho em."

Nghe vậy Hách Nhiễm cười rộ lên: "Cảm ơn anh Đường, em sẽ chụp thật đẹp."

Đường Giác gửi video đến điện thoại của Nhạc Sơn, sau đó lưu lại bức ảnh chụp hồi sáng rồi gửi đến điện thoại của Lận Nặc: "Đăng tấm ảnh này lên Weibo và nói lời chào buổi sáng với mọi người đi em."

Lận Nặc biết anh đang giúp cậu tuyên truyền.

Trước đây khi nhóm còn hoạt động, Chương Hải thường yêu cầu họ chuyển tiếp một số hoạt động tuyên truyền của nhóm, nhưng ở chế độ riêng tư, gã không để họ tùy tiện đăng.

Vì vậy, đây được coi là lần đầu tiên Lận Nặc sử dụng weibo chính thức của mình để tuyên truyền với mọi người.

Bấm vào bức ảnh mà Đường Giác gửi cho cậu, ngay khi nhìn thấy bức ảnh, Lận Nặc theo bản năng nhìn Hách Nhiễm bên cạnh: "Tiểu Nhiễm, bức ảnh này là do em chụp hả?"

"Đúng rồi anh Nặc, em chụp hồi sáng, thấy được không anh?"

Lận Nặc gật đầu và cười nói: "Em chụp anh đẹp lắm luôn."



"Mấu chốt là do anh Nặc đẹp đấy, cảnh nào cũng có thể đẹp như tranh vẽ."

Nghe vậy, Lận Nặc đỏ mặt, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ: "Sao em ăn nói khéo léo thế này."

Đường Giác gật đầu: "Anh thì nghĩ em ấy không nói dối đâu, A Nặc của chúng ta vốn đã đẹp mà."

Lận Nặc không ngờ Đường Giác cũng nói như vậy, nhất thời mặt càng đỏ hơn.

Tuy nhiên cảnh này cũng không thoát được camera của Hách Nhiễm.

Sau đó vẫn sẽ được Nhạc Sơn chuyển tiếp đến điện thoại của Lục Yến.

Khi Lục Yến bấm vào tấm ảnh Lận Nặc cúi đầu, gò má ửng hồng và nụ cười trên môi trong cuộc họp, hạt sương mát lạnh trở nên kích động không thể kiểm soát...