Bệnh gen?!
Tước Thu quay đầu nhìn Figo.
Ngoại trừ tâm trạng tồi tệ thì cậu ta chẳng có gì bất thường.
Đâu ra dấu hiệu của bệnh gen chứ?
Tước Thu không tin.
Cậu giơ tay ra chặn trước mặt Figo, không cho phép đội thanh tra dẫn người đi, Tước Thu từng nghe bác sĩ trường học giới thiệu cặn kẽ về phòng điều trị.
Cậu biết Alpha bị đưa đến nơi đó sẽ gặp phải những gì.
Cậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra với Figo.
Louis biết người cản trước mặt là Omega, hơn nữa cũng từng tiếp xúc với cậu trong phòng y tế nên thái độ hơi dịu xuống.
Có điều giọng anh ta vẫn cứng rắn: “Chúng tôi đang thi hành công vụ, đề nghị cậu đừng cản trở, nếu không tự gánh chịu hậu quả.”
“Tôi là hạng nhất của năm nhất hệ chiến đấu, Figo là học viên năm nhất hệ chiến đấu, đương nhiên tôi có quyền và nghĩa vụ bảo đảm lợi ích của cậu ấy.” Tước Thu phản bác không hề nao núng.
Thấy đối phương không hợp tác, ánh mắt Louis thoáng lạnh: “Một khi gen bệnh của cậu ta bùng phát, sẽ không chỉ ảnh hưởng tới lợi ích của một mình cậu ta.
Cậu có biết trong toà nhà ký túc xá này có bao nhiêu Alpha không? Có biết trên khắp tinh cầu Darkness này có bao nhiêu Alpha không? Chẳng lẽ phải khiến cho lợi ích của biết bao người bị tổn hại chỉ vì một mình cậu ta hay sao?”
Lúc trước ở phòng y tế, vị đội trưởng đội thanh tra trường này cũng nói y vậy, khi ấy Tước Thu đã có chút phản cảm.
Lần này nghe thấy lời thoại quen thuộc, chân mày cậu càng nhíu chặt hơn.
“Tôi dám chắc về tình trạng sức khỏe của cậu ấy, tuyệt đối không đến mức nghiêm trọng như anh nói, các anh chỉ đang chuyện bé xé ra to thôi.”
Louis quan sát Tước Thu từ trên xuống dưới bằng ánh mắt coi thường, sau đó cười lên thành tiếng đầy khinh miệt, nói: “Hừ, ngay cả giáo viên hệ chữa trị cũng không dám nói như vậy thì một Omega khiếm khuyết như cậu lấy gì để đảm bảo cho Figo, dựa vào đâu mà nắm chắc tình trạng sức khoẻ của cậu ta?”
Bất luận thái độ hay giọng nói đều khiến người khác vô cùng khó chịu.
Hứa Phong và Đường Bất Điền đang bị cản không cho vào trong, càng chống cự quyết liệt hơn khi nghe anh ta nói vậy với Tước Thu.
Đường Bất Điền chỉ tay vào Louis, điên máu mắng: “Anh ăn nói cho sạch chút! Đội thanh tra thì sao hả? Đội thanh tra thì không cần Omega chữa trị à? Anh coi thường Omega thì giỏi đừng sinh ra từ bụng Omega đi!”
Louis sầm mặt, giơ tay phóng ra một lưỡi đao gió suýt làm bị thương Đường Bất Điền.
Tước Thu lập tức triệu hoán máy móc ma thuật, phóng cái lưỡi liềm thay Đường Bất Điền đỡ lấy đòn tấn công của Louis, hai thứ chạm vào nhau rồi tan biến.
Louis cười lạnh, “Cũng có chút bản lĩnh, chẳng trách dám ngăn cản đội thanh tra.
Nhưng nếu cậu vẫn ngây thơ cho rằng, chỉ dựa vào những thứ này mà cản được tôi thì đúng là mơ mộng hão huyền.”
Anh ta buông lời cay nghiệt: “Nếu còn không tránh thì tôi sẽ ném cả cậu vào trong phòng điều trị đấy.
Tôi muốn xem khi đó cậu còn mạnh miệng được nữa không!”
Đường Bất Điền chưa hết sợ nhưng vẫn dũng cảm đứng ra bênh vực Tước Thu và Figo: “Nếu anh dám động vào họ, tôi sẽ liều mạng với anh!”
Hứa Phong vừa tức vừa sợ, đôi mắt chỉ cần bị kí/ch thích là đỏ hoe.
Nhưng mỗi lần bị thành viên của đội thanh tra đẩy ngã là cậu ta lập tức bò dậy: “Không cho phép các anh đưa Thu Thu và Figo đi!”
Louis không ngờ không chỉ một Omega cản trở mình, mà hai Alpha có cấp bậc gen thấp kém cũng dám làm vậy.
Alpha báo hoa cảm thấy quyền lực của mình bị thách thức một cách nghiêm trọng.
Mặt anh ta đen lại, gân xanh trên cổ cũng nổi lên, hét vào mặt bọn họ đầy giận dữ: “Im miệng! Ầm ĩ chết đi được!”
Sau đó quay sang quát Tước Thu: “Mau tránh ra! Tôi không có thời giờ để dây dưa với cậu!”
Tước Thu vẫn đứng chắn ở trước mặt Figo, không nhượng bộ dù chỉ một bước.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, khi đôi bên đang giằng co thì Figo ở phía sau lại chủ động bước ra.
Figo đi đến trước mặt Louis.
Tước Thu muốn kéo cậu ta nhưng cậu ta quay đầu cười với cậu và nói rằng: “Đừng lo, chỉ là vào phòng điều trị mấy ngày thôi, tôi sẽ về sớm mà.”
“Không…” Đôi mắt Tước Thu hơi mở to.
Cậu muốn nói rằng, phòng điều trị không giống với tưởng tượng của cậu đâu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Figo cũng không phải là học viên mới đúng nghĩa.
Cậu ta từng lưu ban một năm nên chắc chắn phải biết rõ về phòng điều trị.
Nghĩ đến đây, Tước Thu không hiểu được vì sao Figo phải làm vậy.
Louis thấy Figo phối hợp thì không khỏi đắc ý, ra hiệu cho thành viên đội thanh tra lấy rọ mõm chống cắn và còng tay xích chân đeo vào cho cậu ta.
“Hừ, coi như vẫn có người biết điều.”
“Figo, rõ ràng cậu không hề phát bệnh gen mà, đừng đi cùng bọn họ!” Đường Bất Điền nóng ruột.
Nhưng Figo lại hết sức thuận theo, mặc cho đội thanh tra đeo những dụng cụ mang tính xúc phạm này lên người mình đồng thời quay sang nói với Hứa Phong và Đường Bất Điền: “Không sao đâu.”
Chiếc rọ mõm chống cắn ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo được dán chặt vào mặt của Figo.
Tiếp sau đó là tiếng kêu lách cách, móc khóa nam châm với lực kéo hơn ngàn cân được khoá chặt, dù Figo phát bệnh gen và biến thành hổ cũng không thể nào thoát ra khỏi nó bằng chính sức lực của mình.
Hàm răng sắc nhọn bị giam cầm, kế tiếp là móng vuốt sắc nhọn, còng tay và xích chân nặng nề lần lượt được khoá lại, một con dã thú đã bị trói buộc hoàn toàn trong những thứ dụng cụ bằng kim loại lạnh như băng khiến cậu ta không có cách nào phản kháng.
Động tác giãy giụa của Hứa Phong và Đường Bất Điền chậm lại vì cảnh tượng trước mắt.
Bọn họ chưa từng thấy cảnh Alpha hoặc Beta có dấu hiệu mắc bệnh gen sẽ bị bắt đi sẽ thế nào, nhưng bây giờ khi thực sự tận mắt chứng kiến thì họ bắt đầu sợ hãi thay cho bản thân.
Hôm nay Figo có nguy cơ phát tác bệnh gen, bị đeo rọ mõm và dẫn đi.
Liệu ngày mai có phải là người nào khác trong số họ không?
Đáp án của câu hỏi này, Hứa Phong và Đường Bất Điền đều không biết.
Thậm chí, đây là lần đầu tiên Hứa Phong không nghe kể về bệnh gen từ miệng người khác, mà là chính mắt nhìn thấy…
Hoá ra nó đáng sợ đến vậy.
Louis hài lòng vỗ vai Figo, còn cố ý lên giọng: “Không hổ là người dám nhẫn tâm xử quyết đồng đội của mình, thực sự rất có giác ngộ đấy.”
Thực hiển nhiên cơ thể của Figo khựng lại bởi vì những lời này.
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong giây lát, cậu ta ngay lập tức bình tĩnh trở lại.
Tước Thu đã chứng kiến tất thảy mọi chuyện, tuy trên mặt cậu vẫn không có biểu cảm gì nhưng đã âm thầm siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay còn phát ra tiếng răng rắc.
Louis phất tay ra hiệu đội thanh tra đưa Figo đi.
Trước khi đi anh ta còn quay đầu lườm Tước Thu một cách trịch thượng, hừ lạnh đắc ý.
Đám người vừa đi, ký túc xá trở thành một mớ lộn xộn.
Hứa Phong và Đường Bất Điền mệt mỏi ngã gục xuống đất.
Đầu óc bọn họ vẫn dừng lại ở hình ảnh Figo bị bắt, nỗi sợ hãi sâu sắc dâng lên từ tận đáy lòng.
Dưới áp lực nặng nề, Hứa Phong không khỏi thổn thức: “Làm sao, làm sao bây giờ? Figo bị bắt đi rồi, liệu còn trở về được không?”
Chẳng ai đáp lời cậu ta.
Sắc mặt Đường Bất Điền tái nhợt, đầu óc rối bời, ánh mắt đảo quanh, đến khi Tước Thu xuất hiện thì đôi mắt đầy tuyệt vọng đó mới nhen nhóm chút lửa hy vọng.
“Thu Thu à, cậu có cách nào không…” Cậu ta thì thào: “Một khi bệnh gen của Alpha phát tác, hậu quả…”
Giọng Đường Bất Điền nghẹn ngào, nói chẳng tròn câu nhưng ba người đều hiểu cả, cũng biết được kết quả cuối cùng của Alpha phát bệnh gen chỉ có một – đó là cái chết.
Đâu riêng gì Figo, đây chính là đích đến cuối cùng trong vận mệnh của mọi Alpha trên đế quốc.
Có thể có người thoát khỏi nó nhưng chỉ là số ít may mắn mà thôi.
Tước Thu nhanh chóng sắp xếp mọi thứ trong đầu, quyết định: Ngay cả Alpha gấu đen của phố Grassy bị phát tác bệnh gen mà cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy cậu càng không thể đứng nhìn Figo bị mất mạng vì bệnh gen được.
Sau khi quyết tâm, cậu nói với Đường Bất Điền và Hứa Phong: “Tôi đi gặp thầy huấn luyện An để trình bày rõ tình hình trước.
Các cậu ở trong ký túc xá, chớ có đi ra ngoài, cứ chờ tin tức của tôi là được.”
Hứa Phong và Đường Bất Điền vội gật đầu: “Cậu yên tâm, Thu Thu.
Chúng tôi sẽ ở yên trong ký túc xá không đi đâu hết.”
“Đúng vậy, chúng tôi đợi cậu trở về.”
“Tốt lắm.” Tước Thu hít thật sâu.
Dù kết quả có ra sao thì cậu cũng nhất định sẽ nỗ lực hết sức để đưa Figo trở về từ phòng điều trị một cách bình an.
Lúc ngang qua phòng khách, như có điều gì mách bảo, Tước Thu ngẩng đầu nhìn ra ngoài ban công.
Lúc này vừa vặn có một làn gió nhẹ thổi qua, tấm rèm bằng lụa mỏng rủ sát đất bị thổi bay lên, quang cảnh ở bên ngoài hoàn toàn lộ rõ.
Trong ngôi nhà hoa tươi tốt tràn ngập ánh nắng, những chậu hoa cát đặt ở chính giữa đang nở rộ tắm mình trong ánh nắng hoàng hôn.
Ánh tà dương ấm áp phủ lên những cánh hoa vàng nhạt một lớp ánh sáng vàng dịu dàng, đan xen với ánh hoàng hôn rực rỡ ở phía xa xa, khiến đường chân trời như bị kéo xuống nơi ban công thấp này.
Nhìn thoáng qua còn tưởng rằng những bông hoa cát nở rộ ấy đã nối thành một mảnh sa mạc mênh mông vô tận.
Tước Thu không khỏi ngẩn ngơ.
Cậu nhớ đến một câu thơ cổ: “Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.”
(Câu thơ trong bài thơ “Sứ chí tái thượng” của Thi Phật Vương Duy.
Giữa sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời; Trên sông dài, mặt trời lặn tròn vành.)
Kể từ khi đến thế giới này, đã lâu lắm rồi cậu không nhìn thấy cảnh tượng muôn hoa nở rộ, năm tháng yên bình như vậy, lâu đến mức giống như cả thế kỷ trôi qua.
Mà đối với người trên thế giới này, gần như trong suốt cuộc đời của họ chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng hoa nở rộ tráng lệ như thế.
Tước Thu đứng lặng tại chỗ trong chốc lát, bởi vì cảnh tượng trước kia có ở khắp nơi nhưng nay cực kỳ hiếm hoi này.
Cậu muốn cố gắng ghi nhớ tất cả mọi chi tiết, bao gồm làn gió nhẹ nhàng lướt qua mỗi lá cây ra sao, ánh mặt trời lúc hoàng hôn rơi xuống từng đoá hoa như thế nào…
Cậu hy vọng lần sau khi nhìn thấy Figo, có thể nói với cậu ấy rằng: hoa đã nở rồi..