Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 57





Nhìn thái độ của Khiếu Nguyệt mà Tước Thu lạnh sống lưng.
Cậu không biết lập trường hắn thế nào, có lợi hay hại với Morfa nên chẳng dám nói gì, bởi vậy mới càng thêm khó giải quyết.

Trước khi chưa dám chắc Alpha sói bạc sẽ không gây bất lợi với Morfa, Tước Thu chẳng dám nói thật tất cả.
Cậu cau mày, thầm nghĩ giả ngu cho qua chuyện: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Hả? Không hiểu hả?” Khiếu Nguyệt cũng tỏ ra nghi hoặc: “Dị năng Máy móc ma thuật của cậu đấy chứ gì.”
Trong nháy mắt, tim Tước Thu như ngừng đập, Morfa trong túi áo cũng cứng đờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tước Thu điều chỉnh tốt trạng thái, vẫn kiên trì ý kiến của mình: “Dị năng của tôi liên quan gì đến anh? Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu mạo phạm đến tôi.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Khiếu Nguyệt giơ tay, vội lùi về sau mấy bước, “Xin lỗi, mạo phạm đến cậu rồi.”
Tước Thu còn chưa kịp thở phào vì hắn lùi bước, lại nghe hắn nói: “Có điều, tôi mong rằng cậu có thể phối hợp với tôi một chút.”
Tước Thu im lặng nhìn Alpha.
Khiếu Nguyệt tự ý suy đoán: “Cậu đang lo lắng cuộc trò chuyện giữa đôi ta sẽ bị người khác nghe thấy đúng không? Thế này đi, chúng ta đi ra sau đội ngũ, thảo luận tỉ mỉ vấn đề này.”
Thấy hắn dường như sẽ không từ bỏ ý đồ, Tước Thu hết cách, đành đồng ý theo hắn đi xuống cuối đội ngũ.
Hứa Phong lo lắng nhìn Tước Thu, lo sợ Omega dính phải rắc rối nào đó.

Cậu ta hận bản thân nhát gan vô dụng, không thể san sẻ phần nào gánh nặng với Tước Thu.
Hứa Phong lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Tước Thu và Khiếu Nguyệt sóng vai bước đi ở phía sau, duy trì khoảng cách mười mét với đồng đội cuối cùng.
“Rốt cuộc anh muốn đào móc chuyện gì? Dù anh có hỏi gì thì đáp án của tôi cũng chỉ có một thôi, đó là không thể trả lời.”
Nhận được lời từ chối rõ ràng như vậy nhưng Khiếu Nguyệt chẳng hề nóng vội.

Hắn cười híp mắt nhìn Tước Thu: “Nhóc Omega đừng nóng, tôi không có ác ý với cậu, chỉ làm việc theo phép công thôi, mong cậu phối hợp.”
Tước Thu chẳng thèm nghĩ, từ chối luôn: “Không có gì để phối hợp hết.”
“Cho dù cậu không thừa nhận, lẽ nào cậu cho rằng dị năng của cậu có thể lừa được tôi sao?” Khiếu Nguyệt cười nói: “Hay là dị năng của cậu có thể lừa được bất cứ ai từng tiếp xúc thân mật với Thượng tướng.

Nếu như bây giờ người đứng trước mặt cậu là Hà Kiệt Hy hay Đoàn Trầm Lâm, bọn họ sẽ không kiên nhẫn được như tôi đâu.”
“Trên thực tế, mỗi người trong Quân đoàn 1 và hoàng gia đều không dễ nói chuyện như tôi.”

Lại nghe được hai từ “Thượng tướng” từ miệng của hắn, Tước Thu không khỏi cau mày.
“Thượng tướng mà anh đang nói tới là Đoàn Trầm Sâm hả?”
“Đúng.”
“Dị năng của tôi giống hệt anh ta, cho nên anh mới nghi ngờ tôi?”
Khiếu Nguyệt thẳng thắn gật đầu.
“Chắc hẳn cậu không biết huyết thống hoàng tộc đến từ đâu.

Bướm vương đầu tiên sinh ra trong sắt đặc.

Đôi cánh của bọn họ chính là thứ vật chất cứng rắn kiên cố nhất trong vũ trụ này, xúc cảm của nó không mềm mại như côn trùng, mà là đôi cánh bướm cứng rắn như sắt thép không thể phá hủy, nó sẽ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim loại dưới mặt trời.

Đồng thời trời sinh mỗi thành viên của hoàng tộc đều có năng lực thao tác sắt đặc.

Mà Thượng tướng lại chính là người xuất sắc nhất mang dòng máu hoàng tộc từ xưa đến nay.

Năng lực của anh ấy thăng cấp từ điều khiển sắt đặc đến điều khiển tất cả những vật chất không có sinh mệnh mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Nó có tên bàn tay ma thuật.”
Khiếu Nguyệt nói: “Hơn nữa dị năng của cậu không khác nhiều so với anh ấy.

Thậm chí có thể nói cùng một nguồn gốc.

Đây chính là dị năng mà đến cả em trai Đoàn Trầm Lâm cùng huyết thống cũng không có.

Chuyện đến nước này rồi, cậu vẫn còn định phủ nhận à?”
Tước Thu không biết phải hình dung phản ứng của mình khi nghe thấy hắn giải thích về nguồn gốc dị năng như thế nào, đầu óc cậu trống rỗng, cơ thể run lên mất khống chế.
Nếu vậy thì…

Morfa, chính là Thượng tướng đế quốc, Đoàn Trầm Sâm? Là người đàn ông mà cậu đã nhìn thấy ngay từ đầu?
Tước Thu không khỏi cười lạnh: Tất cả những chuyện này quá hoang đường.
Trước khi biết đến hoàng tộc của đế quốc, cậu đoán rằng Morfa có khả năng là hậu duệ quý tộc.

Sau khi biết tới hoàng tộc của đế quốc, cậu đoán rằng Morfa có khả năng là một thành viên của hoàng tộc.
Thậm chí hài hước thay, cậu đã từng hiểu nhầm Morfa là con riêng của Đoàn Trầm Sâm.

Nhưng bất kể thế nào, Tước Thu đều chưa từng nghĩ đến chuyện Morfa chính là Đoàn Trầm Sâm.
Chuyện này thật vô lý?
Cậu nghĩ.
Quá khó tin.
Không nói đến chuyện khi cậu nhặt được Mao Mao, cậu ta mới chỉ là một quả trứng.

Cậu đã nuôi dưỡng Mao Mao lúc còn mang dáng vẻ trẻ con ba bốn tuổi, cho tới khi trở thành Morfa với dáng vẻ thiếu niên.

Ở bất cứ hình thái nào, đều không liên quan gì đến người đàn ông có duyên nhìn thấy qua màn hình vô tuyến.
Cho nên, Tước Thu chưa bao giờ nghĩ rằng Morfa chính là Đoàn Trầm Sâm.
Cậu muốn phủ nhận, nhưng cậu không thể không thừa nhận sự thật diễn ra ngay trước mắt.

Không ai hiểu rõ dị năng của cậu là gì hơn bản thân cậu, cũng không ai hiểu rõ nguồn gốc của dị năng ấy hơn chính cậu.
Tất cả những luận cứ trước mắt đều hướng về lời mà Khiếu Nguyệt nói, nhưng Tước Thu vẫn cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của Đoàn Trầm Sâm trong đầu, rồi so sánh với Morfa.

Cậu không thể không thừa nhận, mặc dù khí chất và tuổi tác khác nhau, nhưng chỉ nhìn riêng khoản diện mạo thôi, hai người như cùng một khuôn đúc ra.
Có điều khi chưa có chứng cứ xác thực, cậu không dám, cũng không muốn tin vào tất cả những điều này, cố ý lờ đi những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.

Mà hôm nay, cuối cùng thì chút hi vọng mỏng manh ấy cũng bị xé rách, phơi bài sự thật dưới mặt trời.

Cho dù trái tim đã tan vỡ trong im lặng, nhưng ngoài mặt Tước Thu vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Cậu siết chặt nắm đấm, mặc cho móng tay cắn phẳng đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại từng chút một, cảm nhận nỗi đau thấu tim, nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng nói một lời.
“Sau đó thì sao? Anh xác định dị năng của tôi đến từ Đoàn Trầm Sâm, cho dù tôi khẳng định hay phủ nhận thì quan điểm của anh vẫn không thay đổi vì những lý do tôi đưa ra.

Vậy nên dù tôi nói gì, đều vô ích.”
Tước Thu nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh, thoạt nhìn không phát hiện ra sơ hở gì.
“Đúng không?”
Khiếu Nguyệt bị nói trúng tim đen, đành cắn răng gật đầu: “Đúng, bởi vì tôi có thể xác định dị năng của cậu tới từ Thượng tướng Đoàn Trầm Sâm.”
Tước Thu “ờ” một tiếng: “Vậy thì mục đích của anh là gì?”
Khiếu Nguyệt trả lời: “Tất nhiên là muốn hỏi cậu tung tích của anh ấy rồi.

Hoặc hỏi có phải cậu đã làm chuyện gì bất lợi với anh ấy, ép buộc cướp đi dị năng của anh ấy không?”
“Tôi nhớ anh đã từng nói rằng tôi chỉ là một “Omega nhỏ bé yếu ớt”.

Trong mắt anh, một Omega như vậy lại có thể tấn công một Thượng tướng đế quốc, một Alpha thuộc hàng top trong Alpha cao cấp ư?
Tước Thu cười dài: “Anh không cảm thấy lời mình mâu thuẫn quá à?”
Khiếu nguyệt chưa bao giờ như lúc này, Omega thoạt nhìn mỏng manh lại khó đối phó như vậy, hắn vô thức cau mày bực bội, nhất thời cũng chẳng làm gì được cậu.
Trên thực tế, lời Alpha sói bạc không hề sai.

Nếu đổi thành Hà Kiệt Hy hay Đoàn Trầm Lâm thì bọn họ sẽ không nói nhiều với Tước Thu như vậy mà dẫn người đi luôn, sau đó từ từ thẩm vấn.
Tuy dòm có vẻ cà lơ phất phơ chẳng ra đâu vào đâu, còn chẳng biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng Khiếu Nguyệt có thể coi là người tuân thủ pháp luật nhất trong số những Alpha coi trời bằng vung ở Quân đoàn 1.
Nền giáo dục mà Alpha được tiếp xúc từ nhỏ cộng với giáo dưỡng của bản thân Alpha đều không cho phép hắn sử dụng bạo lực với một Omega tay không tấc sắt.

Hắn không nói thẳng với Tước Thu bí mật tiến hóa của hoàng tộc, giống như Tước Thu không biết Khiếu Nguyệt là người thế nào, Khiếu Nguyệt cũng không biết Tước Thu là người thế nào.

Bọn họ phỏng đoán, nghi kỵ lẫn nhau, không ai tin tưởng ai hết.
Nếu Đoàn Trầm Sâm đang bị đối phương khống chế, Khiếu Nguyệt lại tiết lộ quá trình tiến hóa của anh thì chẳng khác nào đẩy Đoàn Trầm Sâm vào con đường chết.
“Hình như cậu đang đề phòng tôi, không chịu nói sự thật với tôi.

Nhưng thực ra trong lòng chúng ta đều biết rõ trạng thái hiện tại của Thượng tướng rồi đúng không?” Khiếu Nguyệt nhử Tước Thu bằng lời nói.
Mà hiển nhiên, Tước Thu không mắc mưu, khéo léo né cái bẫy: “Lẽ nào anh không đề phòng tôi? Làm sao tôi biết anh là người tốt hay người xấu? Làm sao tôi biết được sau khi anh hỏi ra được thứ mình cần biết có giết tôi để diệt khẩu không? Khi những điều này còn chưa được xác định rõ ràng mà anh lại muốn tôi phối hợp với anh, như vậy có ngang ngược quá không?”

Khiếu Nguyệt không chịu nổi khi Omega chỉ trích mình ngang ngược, thô bạo, không nói lý, hắn nóng ruột: “Tất nhiên tôi là người tốt rồi! Sao tôi lại giết cậu diệt khẩu chứ?!”
“Chẳng có người xấu nào tự nhận mình là người xấu cả.

Giống như con ma men sẽ chẳng bao giờ thừa nhận mình là ma men.” Tước Thu nở nụ cười châm chọc: “Chúng ta không có gì để nói với nhau nữa, mong rằng sau này anh đừng tới làm phiền tôi.”
Bấy giờ Khiếu Nguyệt mới phát hiện bản thân đã bị Tước Thu kéo khỏi chủ đề cũ, rơi vào cái bẫy mà đối phương đã thiết kế sẵn.

Cho dù tình cách có tốt đến đâu, gặp phải người mà bản thân đã cho rất nhiều cơ hội nhưng lại chẳng chịu phối hợp thì cũng sẽ tức tối.
Mắt hắn lạnh dần, ngay lập tức mười mấy con sói bạc xuất hiện bên cạnh hắn.

Những con sói bạc cao bằng nửa người ngửa đầu tru lên một tiếng dài, nghe mà sởn gai ốc.
“Rượu mời không uống mà đòi uống rượu phạt, vậy tôi đây chẳng khách sáo nữa?”
“Anh muốn ra tay?”
“Tôi không muốn ra tay, là cậu ép tôi.”
“Vậy anh ra tay đi.

Lần này anh nhìn kỹ ở khoảng cách gần mà xem rốt cuộc dị năng của tôi so với dị năng của Thượng tướng theo lời anh nói giống nhau đến mức nào.”
Tước Thu giương súng lên, chẳng nói chẳng rằng đã tấn công trước.

Sau mấy tiếng súng vang, mấy đồng đội cắm mặt đi ở đằng trước quay phắt lại, bấy giờ mới phát hiện hai người đã đánh nhau rồi.
Cả đám thoáng chốc hoảng loạn.
Hứa Phong nhìn mà nóng hết ruột gan: Cậu ta vẫn chưa quên vừa rồi Alpha sói bạc đã giới thiệu mình thế nào, đó chính là Alpha hệ chiến đấu cấp S đấy!
Mặc dù Tước Thu đỉnh thật, nhưng đối diện với một quân nhân tại ngũ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, còn là Alpha cấp bậc cao thì chiếm được mấy phần thắng đây?
Hứa Phong không khỏi đổ mồ hôi vì Tước Thu.
Khiếu Nguyện lộn về phía sau, khó khăn né tránh mấy phát đạn mạch xung liên tiếp từ Tước Thu.
Hắn kinh hãi quay đầu nhìn gò đất nhỏ đỡ đạn thay cho mình bấy giờ đã bị bắn đứt ngang, đổ “ầm” một tiếng rõ to, phả lên vô số bụi đất.
Khi ý thức được về sức phá hoại của Tước Thu, Khiếu Nguyệt không khỏi lẩm bẩm trong lòng: Tốt nhất dị năng này không phải do họ Đoàn kia chủ động dâng lên, bằng không chờ sau khi hắn tìm được người rồi, nhất định sẽ không có cái kết tử tế.
Cũng chính lúc này hắn mới ý thức được, lúc trước khi mình ra tay đánh bại đám trùng cánh đen, hóa ra Tước Thu đứng đó không phải vì bị dọa sợ, mà đang chờ đợi một cơ hội tấn công.
Không thể không thừa nhận, nhóc Omega trước mắt đã thực sự lật đổ những nhận thức vốn có của hắn.

Lần đầu tiên nhận ra rằng Omega cũng có thể hung hăng quyết đoán như vậy, thực sự đã khiến hắn ngạc nhiên vô cùng..