Trên đường về, Tước Thu đã dần bình tĩnh.
Không thể phủ nhận tinh cầu Darkness còn nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng.
Nếu cậu cứ tiếp tục lấy lá hoa hồng Canary điều chế thuốc xoa dịu thì có nguy cơ lớn sẽ bị lộ.
Morfa nói đúng, muốn việc làm ăn này trở nên ổn định lâu dài, cậu phải tìm cách kín đáo hơn.
Nhưng vấn đề là, cách gì mới được coi là “kín đáo”?
Tước Thu cẩn thận suy ngẫm.
Morfa an ủi cậu: “Ít nhất bây giờ chúng ta đã thành công bước đầu rồi, đúng không nào? Mẹ đừng vội, nhất định sẽ có cách.”
“Đống dịch dinh dưỡng kia nhìn thì nhiều, nhưng lúc xài đến thì hết rất nhanh.
Chúng ta cần phải tìm ra cách an toàn hơn.” Tước Thu nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về đến trường quân sự tinh cầu Darkness, khi còn cách cổng trường một khúc Morfa biến trở về con sâu lông, ngoan ngoãn nằm trong túi áo Tước Thu y như lúc ra khỏi trường, nhìn xa chẳng khác gì món phụ kiện đồ chơi hình sâu lông đáng yêu.
Tước Thu vỗ vỗ đầu Morfa, đang nhìn lơ đãng thì bỗng cậu bị hai cây cục đá trước cổng trường thu hút.
Tước Thu ngơ ngác đứng đó không biết nghĩ gì, trong đầu thoáng nảy ra một ý tưởng: Nếu dùng lá của mình dễ bại lộ vậy thì cậu không xài nó nữa, đổi nguyên liệu thành loài thực vật khác không phải xong chuyện rồi sao?
Nghĩ đến đây, mây đen thoáng chốc bị quét sạch, Tước Thu lập tức chạy tới ký túc xá Omega.
Lúc cậu đến, Bạch Thiên Tinh đang ngồi quanh chiếc bàn đá cùng những Omega quen mắt lúc trước.
Trên bàn đặt chậu cúc họa mi nhỏ héo rũ, mỗi người một câu như đang thảo luận chuyện gì đó.
Tước Thu bước chậm lại.
“Sáng nay khi tôi tưới dịch dinh dưỡng, chậu cúc họa mi này vẫn còn bình thường, sao tự dưng lại héo rũ thế này?”
“Tiếc qua, nó đã ra nụ rồi.”
“Không phải do chất lượng của dịch dinh dưỡng thấp quá đấy chứ?”
“Không thể nào, dịch dinh dưỡng mà trường học phân cho chúng ta đều là loại cao cấp, chất lượng hẳn không có vấn đề.”
“Thiên Tinh, cậu có nhìn ra nguyên nhân không?”
Ánh mắt các Omega đều đổ dồn vào Bạch Thiên Tinh, cậu ta chống cằm suy nghĩ rồi lắc đầu, bông hoa sao nhỏ trên đỉnh đầu cũng đong đưa theo.
“Ừm… hay do tưới dịch dinh dưỡng nhiều quá nhỉ? Mọi người xem này, cả chậu hoa ướt sũng, nên tưới ít dịch dinh dưỡng thôi.”
Nghe vậy các Omega nhao nhao ghé lại gần quan sát, phát hiện đúng là vậy thật, vì thế ánh mắt bọn họ nhìn Bạch Thiên Tinh càng thêm sùng bái.
Bạch Thiên Tinh nhếch miệng cười đắc ý, nhác thấy Tước Thu đến thì vẫy tay chào cậu: “Cậu về nhanh vậy? Thế nào, bên ngoài vui hơn trong trường nhiều đúng không?!”
Tước Thu gật đầu, bước tới ngồi xuống cạnh cậu ta.
Nhóm Omega đang ủ rũ thấy Tước Thu tới thì lập tức phấn chấn, tranh nhau hỏi thăm tình hình gần đây của cậu.
Omega trầu bà nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của Tước Thu: “Lâu rồi không gặp nhóc Omega, nghe bảo dạo này hệ chiến đấu bận lắm nên cậu ít tới tìm chúng tôi chơi hẳn.”
Omega trầu bà lá xẻ xoa đầu cậu: “Lần trước cậu giành hạng nhất trong cuộc diễn tập, đã dạy cho đám Alpha đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia một bài học, thực sự đã cổ vũ cho Omega chúng ta rất nhiều!”
Những Omega khác cũng nhốn nháo các chủ đề xoay quanh Tước Thu, sự nhiệt tình quá đà này khiến Tước Thu suýt đầu hàng.
Tước Thu ngoan ngoãn ngồi yên để cho bọn họ nựng, nhìn các Omega ngày càng yêu thích mình mặc dù hơi mệt nhưng nhiều hơn là xúc động.
Ừm… nói thế nào nhỉ…
Bọn họ giống như những sơn yêu, thụ tinh ở Trái Đất, tu luyện sớm hơn cậu rất nhiều năm, luôn dùng ánh mắt hiền từ nhìn gốc cây hoa hồng Canary “nhỏ bé” mới vừa sinh được mấy nghìn năm mà thôi.
Có điều thấy bọn họ ngày càng lấn tới, Tước Thu nghĩ không thể mặc kệ được nữa nên tìm chủ đề khác, đúng lúc có chậu cúc họa mi trên bàn, cậu vội hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì đấy?”
Bạch Thiên Tinh đáp: “Chậu cúc họa mi mà Eker vất vả chăm sóc một năm trời mới ra nụ sắp nở hoa, ban nãy cậu ấy định đi tưới nước thì phát hiện nó héo mất rồi, chúng tôi đều đang tìm nguyên nhân.”
Vậy ư?
Tước Thu đăm chiêu nhìn chậu cúc họa mi lá úa vàng cùng nụ hoa héo đen.
Cậu nhớ Bạch Thiên Tinh bảo do tưới quá nhiều dịch dinh dưỡng, nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ thì cậu thấy chưa hẳn như vậy.
Tước Thu chợt chạm vào chậu cúc họa mi, Bạch Thiên Tinh mở to mắt nhưng cản không kịp: “Ui, đừng…”
Mấy Omega khác cũng căng thẳng, nhất là Omega trầu bà tên Eker.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Tước Thu không nhìn vào cây, mà là…
Mà là đất trong chậu cây?
Tước Thu dùng móng tay khẽ móc ra chút, thấy bên trong đất không có chút linh lực nào, cậu hơi cau mày.
Bạch Thiên Tinh hiếm khi thấy gương mặt Tước Thu có cảm xúc, buột miệng hỏi: “Sao thế?”
“Bình thường mọi người lấy đất này trồng hoa à?”
Bạch Thiên Tinh gật đầu: “Đúng vậy, đây là đất chất lượng cao được vận chuyển từ tinh cầu Capital đến đây.
Bởi vì tinh cầu Capital có lớp chắn bức xạ toàn bộ tinh vực, nên chất lượng đất ở đó tốt hơn tinh cầu Darkness rất nhiều.
Mà sao cậu hỏi vậy, lẽ nào đất có vấn đề?”
Tước Thu luôn cho rằng tinh cầu Darkness không trồng được thực vật là do bị địa hình của sa mạc hạn chế, trong ánh nắng mặt trời lại mang theo lượng lớn bức xạ thiên hà gây bất lợi cho sự sinh trưởng của thực vật nên mới dẫn tới kết quả hiện tại.
Nhưng cậu không ngờ, đất vận chuyển từ tinh cầu Capital cũng không có miếng linh lực nào.
Đến cả tinh cầu Capital cũng thế, chứng minh rằng toàn bộ đế quốc này không có môi trường thích hợp cho thực vật sinh trưởng.
Chẳng trách bọn họ đã bảo vệ như vậy mà tài nguyên thực vật vẫn vô cùng khan hiếm.
Nghe Bạch Thiên Tinh và nhìn vẻ mặt căng thẳng của các Omega khác, Tước Thu gật đầu: “Đất ở đây thiếu dinh dưỡng, rễ của cúc họa mi không hấp thu được nên mới kiệt quệ khô héo.”
Để cho những Omega dễ hiểu hơn và bản thân không bị lộ thân phận, Tước Thu thay từ linh khí thành dinh dưỡng, dù sao cũng chung một ý.
Omega trầu bà gãi đầu: “Nhưng cả năm nay nó vẫn ổn mà, biết nó sắp nở hoa tôi còn tưới thêm dịch dinh dưỡng vào gốc nó.”
Tước Thu nhớ lần đầu tiên mình bước vào khu vực ký túc xá của Omega đã cảm thấy trạng thái của những cây xanh này không ổn, chứng tỏ tình trạng thiếu linh khí đã có từ lâu rồi, cậu giải thích: “Bình thường nó không cần nhiều chất dinh dưỡng nhưng trước khi thực vật nở hoa, chỉ tưới chút dịch dinh dưỡng thôi sợ rằng không đủ.”
Dứt lời, cậu vẩy đi bụi đất trên đầu ngón tay.
Omega trầu bà nghe xong thì bưng chậu hoa nhỏ chạy vào phòng mình, nói liền tù tì: “Bây giờ tôi sẽ về đổi chậu đất khác cho cúc họa mi, sau đó tưới nhiều dịch dinh dưỡng hơn, xem nó sống lại được hay không!”
Bạch Thiên Tinh ngó theo cậu ta rồi quay đầu nhìn Tước Thu với ánh mắt khó hiểu: “Làm vậy có được không? Trước đây cậu cũng từng trồng cây hả?”
Trồng cây?
Hoa hồng Canary mấy nghìn năm có tính không?
Tước Thu nói mập mờ: “Từng trồng rồi.”
Mà lần này cậu đến đây tìm Bạch Thiên Tinh là muốn xin ít hạt giống, sau đó về nhà dùng linh lực thúc đẩy nó phát triển, cuối cùng cô đặc gen thành thuốc xoa dịu.
Bản thân cậu cũng có vài hạt giống nhưng đều là hoa hồng Canary, một loài thực vật không tồn tại trên thế giới này.
Nếu lấy nó làm thuốc xoa dịu, nhỡ bị để ý chắc chắn sẽ lộ tẩy, bản thân cậu cũng gặp rắc rối.
“Hạt giống hả? Tôi có á, nhưng cậu cần nó làm gì?”
Tất nhiên Tước Thu không thể nói ra lý do trước mặt bao người như thế được, nên cậu đành bịa một lý do vừa lòng đẹp ý cả bọn.
“Tuy tôi là học viên của hệ chiến đấu nhưng cũng là một Omega, nên tôi muốn thử trồng vài thực vật giống như mọi người.”
Quả nhiên vừa nghe lý do này, nhóm Omega hết sức phấn khởi, cảm thấy cuối cùng nhóc Omega này cũng thông suốt rồi.
Thế là không hỏi thêm nữa dứt khoát lấy những hạt giống quý giá mình cất giữ ra cho cậu.
“Đây là hạt giống cúc họa mi!”
“Đây là hạt giống hoa bìm bịp!”
“Cậu có thích hoa cát không? Đây là loài hoa duy nhất sống sót sau khi môi trường tinh cầu Darkness bị phá hoại nghiêm trọng, nó thích ứng với môi trường cực đoan ở sa mạc rồi, người mới trồng cũng rất dễ sống!”
“Mới bắt đầu thấy trồng thẳng hoa khó quá thì thử xương rồng xem, tỉ lệ sống sẽ cao hơn chút.”
Tước Thu được tặng cả đống hạt giống hoa cỏ, nhưng không có giống hoa quả.
Cậu ngó Bạch Thiên Tinh với ánh mắt nghi vấn, Bạch Thiên Tinh lập tức hiểu ý cậu.
Bạch Thiên Tinh giải thích: “Cá nhân không thể sử dụng hạt giống hoa quả, với cả…”
Omega hoa sao không sợ trời không sợ đất, ấy vậy mà khi nói tới chuyện này thì lại thẹn thùng hiếm thấy: “Với cả trồng cây ăn quả rất khó, dù cho chúng ta trồng cũng không ra quả được.
Cho nên, khụ, không thử thì hơn.”
Tước Thu: “…”
Cậu đã quên mất chuyện này.
Cũng phải thôi, môi trường sinh thái của thế giới này quá khắc nghiệt, đến cả loại thực vật giống cỏ dại như cúc họa mi mà Omega trồng cũng không sống nổi mà, trông chờ chi trồng được thứ cao siêu hơn.
“Cá nhân không thể trồng vậy hoa quả là toàn phải mua sao?” Tước Thu hỏi.
Bạch Thiên Tinh gật đầu: “Chỉ có quý tộc mới có quyền lợi và kỹ thuật trồng hoa quả trên diện tích lớn.
Nếu cá nhân trồng hoa quả sẽ xúc phạm đến bộ luật đặc biệt của Omega.”
“Vậy chuyện cá nhân chế tạo thuốc xoa dịu thì sao?”
“Chuyện này nằm trong phạm vi cho phép, hầu hết các Omega đều tự mình điều chế thuốc xoa dịu, rất nhiều thuốc xoa dịu miễn phí mà nhà trường phân phát là do chúng tôi cung cấp.
Ngược lại, trường học sẽ trả cho chúng ta khoản thù lao không nhỏ, chúng tôi sẽ dùng nó để mua hoa quả.”
Ra là vậy, nên chuyện cậu bán thuốc xoa dịu đổi dịch dinh dưỡng cũng không khác gì các Omega bán thuốc xoa dịu để mua hoa quả, chắc sẽ không bị để ý.
Tước Thu hơi yên tâm.
Ngẫm lại thì thấy quy tắc sinh tồn ở thế giới này cũng quá thú vị.
Chỉ có Omega hệ chữa trị mang gen thực vật mới có thể gieo trồng những loại hoa cỏ quý hiếm, từ đó chế ra thuốc xoa dịu – một sản phẩm thiết yếu của Alpha và Beta, đến quý tộc cũng không thoát được nên đành móc tiền ra mua thuốc xoa dịu của Omega, đồng thời, cách thức trồng hoa quả cũng bị quý tộc độc quyền, một trong những mạch máu quan trọng của Omega bị khống chế, dẫn tới bọn họ không thể trở thành bên nắm quyền chủ đạo hoàn toàn.
Tóm lại, địa vị của quý tộc trong đế quốc tương đương với quân đội và hoàng thất, tiếp đó là Omega, tiếp nữa là Alpha, còn Beta thì chính là tầng lớp đáy vô hình của cả xã hội này.
Tất cả bọn họ tổ hợp thành một vòng tròn khép kín, mắt xích liên kết với nhau, trong quá trình lung lay vẫn duy trì trạng thái cân bằng kỳ lạ.
Cậu có một dự cảm, cách thức sinh tồn này không thể tồn tại lâu dài, tới lúc ấy, trật tự của toàn bộ đế quốc sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Chẳng qua, ít nhất là hiện tại, Tước Thu không thấy mình cần phải để tâm đến chuyện này, tuy cậu đã dần hoà nhập cuộc sống nhưng không chứng tỏ cậu muốn sống ở đây cả đời.
“Cảm ơn mọi người, vậy tôi về trước nhé!” Tước Thu sắp xếp lại những hạt giống mà nhóm Omega cho, chuẩn bị ra về.
Bạch Thiên Tinh đứng lên, nói: “Để tôi tiễn cậu.”
Trên đường đi cậu ta nói: “Omega hệ chữa trị đều có gen thực vật và lực tương tác với thực vật hơn các Alpha và Beta, nên trồng cây rất dễ sống.
Nhưng người mới học vài lần đầu sẽ ưa hỏng, mà cậu còn là…”
Cậu ta nhảy cóc qua mấy chữ kia, nói tiếp: “Nhỡ hỏng nhiều cũng đừng nản, đây là chuyện rất bình thường.”
Tước Thu gật đầu: “Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi sẽ cố gắng thử.”
Bạch Thiên Tinh dòm trái ngó phải, thấy bọn họ còn chưa ra khỏi ktx Omega, xung quanh vắng vẻ không người.
Sau khi xác định không có ai, Bạch Thiên Tinh mới hỏi nhỏ Tước Thu: “Gần đây cậu đòi ngụy trang thành Beta ra khỏi trường, giờ lại muốn trồng cây, cậu nói thật đi, có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”
“Tôi chỉ muốn thử chế thuốc xoa dịu thôi.” Tước Thu chớp chớp mắt.
Bạch Thiên Tinh nhìn cậu đầy hoài nghi: “Đơn giản vậy thôi ư?”
“Ừ, đơn giản vậy thôi.”
Dứt lời, Tước Thu tạm biệt cậu ta rồi rảo bước đi.
Bạch Thiên Tinh trông theo bóng lưng Omega nhỏ bé kia, khó hiểu sờ sờ bông hoa trắng nhỏ trên đầu mình.
Cậu ta luôn cảm thấy Tước Thu rất thần bí, cứ như đang che giấu điều gì nhưng cậu ta chẳng tìm được nguyên nhân.
“Hừ, chắc chắn không đơn giản như lời cậu nói!”
Sự tò mò của Bạch Thiên Tinh với Tước Thu bay cao chót vót, cậu ta rất muốn biết rốt cuộc Omega thần bí này đang làm trò gì sau lưng mình.
Tước Thu vừa về ký túc xá là nhốt mình trong phòng, sắp xếp các hạt giống nhận được từ Omega kia rồi lọc bỏ những hạt giống chết.
Trong lúc cậu tập trung thì Morfa biến thành hình người ngồi xuống trước mặt cậu, tò mò hỏi: “Mẹ đã nói loại đất kia thiếu dinh dưỡng, thực vật không thể sống nổi cơ mà? Tại sao…?
Tại sao còn tốn công mang những hạt giống này về?
Tước Thu không ngẩng đầu, nói bâng quơ: “Tôi không dùng cách trồng cây bình thường vẫn có thể khiến nó nảy mầm trưởng thành, chỉ cần sử dụng linh lực thúc đẩy là được.”
Morfa nghe mà lo lắng: “Làm vậy có hao linh lực lắm không ạ?”
“So với thành phẩm thì chút linh lực ấy chẳng đáng kể tới, hơn nữa tôi chỉ thúc đẩy vài hạt giống nảy mầm để thí nghiệm, sau khi lấy được số liệu thì trồng các hạt giống còn lại theo cách thông thường.”
“Cách thông thường?” Morfa thấy lời Tước Thu hơi mâu thuẫn.
Tước Thu kiên nhẫn giải thích: “Tôi không kích thẳng linh lực vào hạt giống mà sẽ rót nó xuống đất, cải tạo đất thành môi trường thích hợp cho hạt giống sinh tồn nhất, vừa giảm thiểu tối đa sự hao tổn tinh lực vừa khiến hạt giống nhanh trưởng thành.”
Tuy kích thẳng hạt giống khá tiện nhưng hạt giống sinh trưởng dưới đất sẽ phát triển nhanh và tươi tốt hơn.
Linh lực của cậu đối với người và thực vật ở thế giới này mang nồng độ sức sống cực cao, là thứ mà bọn họ khốn khổ khát vọng.
Morfa đã hiểu ý Tước Thu, nghĩ tới căn phòng này sắp sửa được cây xanh bao phủ thì cậu ta lại nôn nao kích động.
Cậu ta đến gần Tước Thu, làm nũng: “Mẹ ơi, cho con ngủ trên lá cây được không ạ?”
Tước Thu lập tức xê ra, lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Nếu Morfa không tự lộ thì suýt nữa cậu đã quên, mình đang sống chung với con sâu lông.
Để cho sâu lông ngủ trên phiến lá hả?
Vậy khác nào để chuột sa hũ gạo, tự trồng tự trộm.
Morfa ủ rũ, hai sợi râu nho nhỏ trên đầu cũng cụp xuống, mềm mại áp trên tóc mái cậu ta.
Cậu ta than thở mè nheo: “Morfa đã không còn là chú chó con mà mẹ thương nhất nữa rồi, có ước mơ bé xíu mẹ cũng hông cho.”
Tước Thu: “…”
Cậu lạnh lùng bốc trần sự thật: “Nhưng cậu đâu phải cún con, cậu là con sâu lông mà.”
“Ai nói vậy?” Morfa học theo cún con chun mũi dí vào Tước Thu: “Gâu, gâu.”
Tước Thu buồn cười đẩy cậu ta: “Đừng giỡn nữa.”
“Vậy mẹ có đồng ý với con không?”
Tước Thu hết cách, bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
Alpha mừng rỡ nhảy nhót, cậu ta vui không phải chỉ vì được ngủ trên lá, mà hơn hết chính là sự cưng chiều muốn gì được nấy của Tước Thu.
Nói chính xác hơn là cậu ta chẳng hề qua tâm cái ước muốn kia, cậu ta chỉ cần biết Tước Thu thương mình là đủ.
Nhận được kết quả như mong đợi, Morfa ngoan ngoãn nằm nhoài bên bàn im lặng nhìn Tước Thu lựa hạt giống.
Tước Thu phân chất lượng hạt xong, trước khi kích linh lực thì cậu hỏi Morfa: “Cậu thích loài hoa nào?”
Morfa nhìn chằm chằm Tước Thu, nói không chớp mắt: “Con thích hoa hồng Canary nhất.”
Giọng Morfa quá chân thành khiến Tước Thu sửng sốt, lát sau mới load kịp là cậu ta đã nói gì.
Trái tim bỗng đập nhanh một nhịp không rõ lý do.
Tước Thu cúi đầu, vô thức né tránh ánh mắt nóng rực của Alpha: “Vậy tôi sẽ kíc.h thích hoa cát nhé?”
Morfa nói: “Dạ.”
Cậu ta vẫn chưa chịu nhìn chỗ khác.
Tước Thu tự ám thị tâm lý, cố gắng ép bản thân lờ đi ánh mắt nóng bỏng kia.
Cậu giơ tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ đầu ngón tay thon thả trắng muốt, các điểm sáng lẻ tẻ tập trung lại tựa như dòng vàng chảy.
Cậu nheo mắt, luồng sáng như hiểu ý mà chạy vào các hạt giống hoa cát đã được chọn sẵn, tựa như gió nhẹ mưa phùn dịu dàng nhẹ rơi trên hạt giống.
Các hạt giống khô quắt sau khi được tưới linh lực của Tước Thu, nó dần căng mọng như một đứa trẻ mập lên vì ăn quá no.
Morfa ngồi im nhìn, nhịp thở cũng chậm lại, cậu ta kiên nhẫn chờ đợi kỳ tích của sinh mệnh.
Lại qua thêm mười mấy giây, có lẽ đã ăn no rồi, các hạt giống tròn vo bắt đầu phát triển.
Đầu tiên lớp vỏ màu vàng nâu khẽ nứt, mầm non vàng nhú lên, nó run run thăm dò, khi biết không có nguy hiểm thì nó phấn khích vươn vai.
Rồi nó bắt đầu dài ra, từ một điểm bé tí không bắt mắt biến thành mầm non.
Từng chiếc lá đơm ra từ thân non mảnh dài, phát triển cực nhanh, càng lớn màu sắc của nó chuyển từ vàng sang xanh lục.
Khi nó mọc lên cao nhất, giữa hai chiếc lá hẹp dài cho ra nụ hoa nho nhỏ màu vàng nhạt.
Ánh vàng cuối cùng rơi xuống nụ hoa hơi nhọn, nụ hoa vốn khép chặt chậm rãi bung nở.
Bốn cánh hoa nhỏ vàng nhạt chỉ to bằng quả bóng bàn, giống như ngôi sao nhỏ rơi xuống mặt đất.
Morfa nhìn tới ngây ngất, bông hoa nhỏ bốn cánh màu vàng nhạt phản chiếu trong đôi mắt xám trắng ấy.
Tước Thu hái hoa cát xuống, cắm giữa hai chiếc râu nhỏ của Morfa.
“Đẹp quá à!” Alpha ngước đầu muốn dòm kỹ hơn, “Nhưng hoa của mẹ vẫn là đẹp nhất.”
Vốn Morfa tính nịnh mẹ xíu thôi, ai dè Tước Thu bỗng trở mặt rồi cất giọng lạnh tanh: “Morfa, tôn trọng tôi chút.”
Morfa ngơ ngác, không biết mình nói sai câu gì mà chọc Tước Thu không vui.
Tôn trọng chút?
Cậu ta đã nói gì không đứng đắn ư?!
Tước Thu quay mặt đi, nói một câu mà Morfa rất quen: “Cậu chẳng hiểu kết cấu sinh lý của thực vật chút nào hết.”
Nhưng nếu dòm kỹ sẽ thấy vành tai giấu sau mái tóc vàng của hoa hồng nhỏ, đã đỏ ửng lúc nào chẳng hay..