Lòng bàn tay của Phong Dã rất nóng, khiến cả người Lạc Uẩn cũng nóng lên. Hình như lo da cậu non mịn quá sẽ bị ánh nắng làm bị thương nên khi bôi kem Phong Dã cực kì tỉ mỉ, men theo từng chút phần da thịt lộ ra từ hông đi lên.
Cho đến khi bàn tay hắn đụng đến phần áo bị cuộn lên trên xương quai xanh Lạc Uẩn.
Không biết bàn tay đang khống chế tay Lạc Uẩn đã buông ra từ lúc nào, Lạc Uẩn từ bắt đầu chống cự đến khi hoàn toàn quen với độ ấm lòng bàn tay của Phong Dã.
Hai cổ tay bị nặn ra một vòng đỏ, tay trái bị vòng tay thể thao che mất một chút, tay phải hoàn toàn lộ ra, cổ tay trắng nhỏ phiếm hồng.
Xấu hổ quá mức, Lạc Uẩn nhấc tay che đi mí mắt, cơ thể run nhẹ, sợi tóc màu hạt dẻ cũng run theo.
Sau khi bôi kem chống nắng xong, làn da trắng trẻo phiếm hồng. Đường cong cơ thể Lạc Uẩn rõ nét cho người ta cảm giác đẹp như tùng như trúc vậy.
Phong Dã đặt tay lên trái tim Lạc Uẩn, cảm nhận được ngực Lạc Uẩn run run. Vị trí khiến người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, Lạc Uẩn không khỏi hít thở nhanh hơn.
Phong Dã nhìn khuôn ngực phập phồng của người đối diện.
Cuối cùng hắn liếm đôi môi khô khốc, chầm chậm cúi đầu xuống.
Tóc của hắn mới cắt mấy ngày trước, lúc này tóc ngắn không ngừng cọ vào xương quai xanh và hõm vai Lạc Uẩn.
Nếu là Lạc Uẩn trước kia chắc chắn sẽ nhanh chóng đẩy đầu Phong Dã ra hoặc nắm tóc đen ý bảo hắn đừng làm bậy.
Nhưng lúc này Lạc Uẩn không ảnh lo có ngứa hay không, tất cả cảm quan của cậu đều tập trung ở vị trí đang bị Phong Dã nhẹ nhàng liếm cắn.
Sợ mình sẽ thốt ra âm thanh quá mức, bàn tay Lạc Uẩn dời xuống che miệng lại
Lần trước cũng vậy, Phong Dã nói muốn làm sạch phần áo bị dưa hấu làm bẩn.
Cảm giác tận xương này Lạc Uẩn không quên được, lần trước cậu còn giận dỗi đuổi Phong Dã tự vào phòng tắm giải quyết.
Cách lúc đó không mấy ngày, cậu lại bị Phong Dã bắt được cơ hội.
Làn da truyền đến một chút cảm giác đau như có dòng điện chạy qua, lông mi Lạc Uẩn dính nước, cuối cùng chịu không nổi mà cắn môi, cánh môi mềm mại bị cắn ra một vết. Cậu giơ tay đẩy Phong Dã.
"Sắp ra bờ biển chơi rồi, anh đừng hôn, bọn họ sẽ thấy." Trong giọng Lạc Uẩn có chút nức nở, đối mặt với Alpha mạnh mẽ hệt như đang cẩu xin được tha thứ.
Con ngươi cậu long lanh, đuôi mắt phiếm hồng, vừa thấy là biết đã từng bị người ta đối xử như thế nào.
"Ừm..." Phong Dã khàn giọng đáp lại, trong măt cuồn cuộn cảm xúc không rõ.
"Mau đứng lên đi." Thấy hắn nhìn chằm chằm, Lạc Uẩn mềm giọng nói, "Chân em bị anh đè tê hết cả rồi."
Giọng Phong Dã hơi khàn, hắn chỉ phần da xung quanh xương quai xanh của cậu: "Chưa bôi kem chống nắng xong mà."
"Còn lại để em tự làm." Mặt Lạc Uẩn nóng bừng, cậu kéo áo bị cuộn lên xuống rồi sửa soạn lại.
Trong lúc đi đến phòng tắm, Lạc Uẩn luôn cảm thấy Phong Dã vẫn luôn nhìn mình.
Chân cậu vẫn còn mềm nhũn, không còn khí thế mạnh mẽ của Alpha đè ép nữa, Lạc Uẩn hít một hơi.
Cậu đóng cửa phòng tắm, đặt kem chống nắng lên bàn, vén áo lên liếc một cái. Màu hồng nhạt trở nên đỏ bừng, còn hơi sưng lên, nước bọt hàm chứa rất nhiều lượng pheromone. Bị Phong Dã ngậm nên xung quanh vùng ngực đầy pheromone, thật giống như Phong Dã còn đang ở bên cạnh vậy.
May mà Phong Dã vẫn còn có lý trí, không tạo thành vết cắn quá rõ ràng, cũng không trồng thêm quả dâu tây.
Nếu không lát nữa bị bọn Tô Nùng thấy...
Lạc Uẩn nặn kem, thoa lên chỗ chưa chạm đến. Sau đó ra ngoài bôi kem chống nắng cho Phong Dã, xách đồ muốn mang đi ra bờ biển. Khi đóng cửa, mặt Lạc Uẩn vẫn còn nong nóng.
"Anh muốn em nói thế nào đây." Lạc Uẩn cắn môi, đá hắn một cái nhẹ nhàng.
"Em nói cái gì cũng được." Phong Dã không chút để ý nói, trong mắt toát ra vẻ thỏa mãn, "Chỉ cần lần sau vẫn để anh bắt nạt em."
“..." Lạc Uẩn ngơ ra, mặt bất giác phiếm hồng.
Lúc cậu ngây người, Phong Dã hơi nhúc nhích, thò lại gần hôn khóe môi cậu: "Cục cưng ngoan quá."
Trong lòng Lạc Uẩn nhúc nhích, cậu nhấc tay lau khóe môi, sau đó tay cậu bị Phong Dã nắm, Phong Dã cúi đầu hôn lại.
Trong giọng nói mơ hồ chứa khí thế mạnh mẽ vừa rồi: "Anh đánh dấu cho em, không được lau."
"Em theo bản năng..." Mí mắt Lạc Uẩn nóng lên.
"Sau này đều không được lau." Phong Dã nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Những sợi tóc bị xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng đè xuống, Lạc Uẩn nhỏ giọng đáp: "...Vâng."
Bả vai cảm nhận được trọng lượng, Lạc Uẩn quay đầu nhìn Phong Dã đang cọ trên vai cậu, khóe môi hắn cong lên mỉm cười.
Lạc Uẩn học theo Phong Dã vừa rồi xoa những sợi tóc có chút thô, như sờ chó con, miệng nói: "Ngoan... Chó con."
Hai chữ cuối cùng Lạc Uẩn nói rất nhỏ đến mức chính cậu cũng không nghe thấy nhưng vẫn bị vành tai Phong Dã bắt được.
"..." Phong Dã ngước mắt nhìn Lạc Uẩn, "Em sờ chó hả?"
Lạc Uẩn chột dạ lắc đầu: “Không, em học theo anh mà."
"Nhưng anh không có vừa xoa đầu vừa nói em ngoan." Phong Dã lười biếng nói.
“Anh nói em ngoan còn ít à?" Lạc Uẩn hừ một tiếng, "Đếm còn không xuể."
Phong Dã thích nhất là dỗ dành cậu lúc mập mờ, nói cậu ngoan như một mật mã qua cửa vậy.
Lạc Uẩn cảm thấy mình nên tập cách miễn dịch với từ này.
"Nhưng mà vợ anh ngoan thật mà." Phong Dã làm nũng như con chó bự, "Vậy em có phải vợ anh không?"
Luận về bề dày của khuôn mặt, Lạc Uẩn vẫn kém xa so với Phong Dã, lúc này cậu đỏ mặt, mím môi không nói gì.
"Vợ của anh là ngoan nhất, ngoan ngoãn cho anh hôn." Phong Dã nhìn làn da trắng như tuyết của Lạc Uẩn, cười thành tiếng.
Không chịu nổi trêu chọc như vậy, Lạc Uẩn chê nóng, đẩy Phong Dã đang đè trên người mình ra.
"Sau này anh học cách đi đứng thẳng người được không? Anh cứ đè nặng như vậy em không cao được."
"Vậy anh chia chiều cao của mình cho em."*
*Phong Dã cao hơn 1m9 nha, lâu rồi chính toi cũng quên nên muốn nhắc :3333
"Ngốc."
Hai người vừ đến cửa phòng Tô Nùng, cửa cũng vừa lúc mở ra. Tô Nùng đi ra với khuôn mặt đỏ bừng bừng, Thượng Quan Nghị ra sau.
"Lớp trưởng." Giọng Tô Nùng lộn xộn, khi chào hỏi vẫn đờ đẫn.
Lạc Uẩn nhìn cậu ta một hồi sau mới nói: "Chuẩn bị xong hết chưa? Đi thôi."
Khách sạn cách biển không xa, dọc theo đường đi, Lạc Uẩn phát hiện Tô Nùng có chút thất thần, đến tận Lan hải mới tốt lên.
Màu xanh của biển lan xa đến tận phía chân trời, gió cuốn lên những cơn sóng trắng xóa, không khí đậm mùi của biến phả vào mặt thổi tan cái oi bức của mùa hạ.
Khách đến du lịch ở Lan hải rất nhiều, nhìn một vòng xung quanh, mọi người đều ăn mặc rất thoải mái.
Bọn họ đi dạo dọc theo bờ biển đến bãi cát chơi bóng chuyền nên định chơi hai trận.
Lúc bốn người chia làm hai tổ, Tô Nùng đỏ mặt nói muốn chung tổ với Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn nhướng mày, ôm bóng nói: “OK.”
Hai thiếu niên xinh đẹp đối chiến với hai người vừa nhìn là biết là Alpha.
Dáng người bọn họ ưu việt, nhanh chóng thu hút một đám người tạo thành vòng lớn, tưởng là có thể nhìn thấy hình ảnh Alpha có thân kinh vận động tuyệt vời nghiền áp.
Nào biết là ngoài dự đoán, hai tên Alpha không hẹn mà cùng nhường nhịn, đánh trả cũng nhẹ vô cùng.
Lúc nghỉ ngơi, Lạc Uẩn uống một ngụm nước, Phong Dã vô cùng tự nhiên nà đón từ tay cậu rồi uống.
Miệng bình còn lưu lại một chút pheromone hoa sơn chi, yết hầu Phong Dã lăn nhẹ, vặn nắp cười nói: "Ngọt."
Lạc Uẩn rút bình nước lại, mặt vẫn nóng: "Anh có phải không có nước đâu, cứ phải uống của em."
Phong Dã nhướng mày: “Anh có lý do mà."
Lạc Uẩn: “?”
Phong Dã: “Em uống rồi sẽ ngọt."
Lạc Uẩn: “...”
Một bên khác, Tô Nùng uống nước xong, mồ hôi từ khuôn mặt rơi xuống xương quai xanh. Thượng Quan Nghị đang nhìn chai nước của cậu ta, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm miệng bình.
Cảm xúc hâm mộ Phong Dã trong mắt cậu là như thế nào?
Tô Nùng vừa uống nước xong nhưng đột nhiên lại cảm thấy khát nước: "Pheromone của cậu là vị quýt, cũng ngọt."
Vậy nên không cần hâm mộ Phong Dã, tự uống của mình là được.
"Hóa ra cậu còn nhớ vị pheromone của tôi." Thượng Quan Nghị bật cười.
Đầu Tô Nùng toát ra một dấu chấm hỏi: "Tôi hạng bốn toàn khối đấy." Trí nhớ khá tốt.
Hiển nhiên Thượng Quan Nghị không hiểu ý cậu ta nên khựng lại rồi mới nói: "Ừ, rất lợi hại."
Tô Nùng: “!”
Cậu ta cảm thấy hôm nay không thể trò chuyện được, chạy tới cọ Lạc Uẩn: “Lớp trưởng, chúng ta tiếp tục đánh hai người bọn họ hoa rơi nước chảy luôn!”
Người qua đường vây xem hiểu ra, hóa ra là rắc cơm chó, thảo nào Alpha quang minh chính đại mà nhường nhịn.
Đánh bóng một hồi, Lạc Uẩn và Tô Nùng đều cảm thấy hơi mệt, nhất là Tô Nùng, trong bốn người thì cậu ta có thể lực yếu nhất, Lạc Uẩn đỡ hơn cậu ta một chút. Mồ hôi ướt sũng quần áo dán lên người, phác họa ra thân hình mảnh khảnh.
Qua một khoảng thời gian dài, lưng và cổ Lạc Uẩn nóng lên, chắc là hiệu quả của kem chống nắng giảm bớt, khuôn mặt trắng nõn bị phơi nắng hơi ửng hồng.
Hai người nằm xuống ghế nằm ở bờ biển, còn thích ý gọi hai ly đá vụn.
Chút vận động này đối với Alpha mới chỉ là cho nóng người thôi, Phong Dã và Thượng Quan Nghị lại đi thuê ván lướt sóng.
Sóng biển Lan hải không lớn, những vẫn có thể lướt sóng trên hướng sóng cuộn lên.
Chỗ này có rất nhiều người chơi nghiệp dư, nhiều người đứng dậy không nổi, dựa vào tấm ván như chơi vậy.
Vậy nên lúc này Phong Dã có vẻ rất chuyên nghiệp.
Chân hắn dẫm lên ván lướt sóng, cơ thể cao thẳng giữ vững thăng bằng, vai rộng eo thon, sống lưng hơi cong. Có cơn sóng đánh đến, ngón tay thon dài đè phía trước xuống, bọt nước bắn lên làm tóc của hắn ướt nhẹp, màu xanh lam bỗng trở nên xuất sắc.
Thượng Quan Nghị theo sát sau đó, kỹ thuật không nhường một tấc.
Cách thật xa, Lạc Uẩn cùng Tô Nùng đều có thể nghe thấy đám người hoan hô, reo hò.
Bọn họ chơi hết một buổi trưa, lúc trở lại khách sạn, sắc trời đang khá muộn. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, bánh kem Lạc Uẩn đặt cũng đã đến.
Xách bánh qua phòng Tô Nùng, Tô Nùng vô cùng hưng phấn. Bánh kem được đặt trong cái hộp trong suốt, cậu ta vẫn luôn nhìn vào trong. Chiếc bánh hai tầng, cao mười tấc, đủ bốn người ăn.
Ngọn nến được thắp lên, Thượng Quan Nghị đứng dậy tắt đèn.
Căn phòng tối đen được ánh nến chiếu rọi, có thể thấy mơ hồ trong mắt Tô Nùng chứa một vật rất sáng.
Mặt Phong Dã lạnh lùng, nhưng vẫn hát bài chúc mừng sinh nhật theo Lạc Uẩn và Thượng Quan Nghị.
Sau khi lớn lên hắn không còn hát bài này nữa, cảm thấy vô cùng ấu trĩ nên tuyệt đối không hát lại.
Lạc Uẩn bôi một chút bơ lên mặt hắn, mỉm cười: "Đến sinh nhật em anh có hát không?"
Ánh sáng đậu trong mắt Lạc Uẩn, trái tim Phong Dã không biết cố gắng mà động lên: "Sinh nhật em... Chắc chắn sẽ hát."
"A a a a a, tớ ăn bánh kem thôi cũng đủ no rồi." Tô Nùng nhét một miếng bơ to vào miệng, bơ ngọt không ngấy, vào miệng là tan, "Hai người đừng có cho tớ ăn cơm chó nữa!"
"Cậu đội cái này lên đi." Thượng Quan Nghị đội mũ sinh nhật lên cho Tô Nùng, sau đó lấy điện thoại ra quay lại, "Chúc cậu sinh nhật 18 tuổi vui vẻ. Ước một điều đi."
Nhìn ba người vây quanh chiếc bánh, chóp mũi và hốc mắt Tô Nùng chua xót, cậu ta nhắm mắt lại ước.
Trước kia cậu ta đều ước cho mình và cho người nhà, lần này cũng vậy, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất.
Sau đó: Hy vọng mỗi người ngồi ở đây đều có thể thi đại học thuận lợi!
Thổi tắt ngọn nến, điều ước cũng tuôn ra.
Tặng quà sinh nhật vào tay Tô Nùng, Tô Nùng kiềm chế tâm trạng kích động, đợi buổi tối một mình mới bóc.
Lượng bánh kem vẫn quá nhiều, Phong Dã không thích ăn ngọt, nghịch tới nghịch lui, lúc Lạc Uẩn về phòng, trên người và mặt dính không ít bơ.
Cậu muốn đi tắm lại bị Phong Dã giữ lại.
Ánh mắt Phong Dã sâu thẳm, môi kề sát tai Lạc Uẩn thì thầm: "Cục cưng, vừa rồi anh còn chưa ăn được mấy miếng bơ nữa."
Biết Phong Dã là cái dạng gì, khóe miệng Lạc Uẩn động đậy: "Em nhớ bánh kem còn thừa, để em qua Tô Nùng lấy cho anh một đĩa to."
Cậu vừa đứng dậy đã bị Phong Dã ôm eo bế lên.
Đột nhiên bay lên không, Lạc Uẩn khựng lại, bắt đầu giãy dụa, sau đó bị Phong Dã đè xuống giường.
Lại là trên giường, lại bị đè.
Hôm nay cậu không qua được cái giường đúng không?!
"Vợ ơi, trên người em có rất nhiều bơ, chúng ta không nên lãng phí." Cánh tay Phong Dã chống bên tai Lạc Uẩn.
Hắn cúi người, dựa sát, Lạc Uẩn nhấc chân đá vào bụng hắn, chỉ cảm thấy cơ bắp Phong Dã cứng ngắc.
Cổ chân bị Phong Dã kìm lại, đè sang một bên. Lạc Uẩn sao lại không biết lúc này Phong Dã muốn làm gì. Đơn giản là muốn cọ cọ trên người cậu.
[Vợ yêu, anh giúp em liếm sạch]
[Tuyệt đối không được lãng phí lương thực đâu]
[Thuận tiện nếm xem bánh kem em mua ngọt hay là em ngọt]
"Anh như vậy sẽ bị đau bụng đấy!" Lạc Uẩn giãy giụa, cổ áo bị kéo xuống, xương quai xanh trắng nõn lộ ra, trên áo còn dính bơ.
Khuôn mặt cậu bị cắn nhẹ, vành tai nóng bừng, bơ trên mặt tan ra, quanh quẩn mùi sữa.
Môi Phong Dã dán lên môi Lạc Uẩn, nhẹ nhàng cắn một cái. Hắn ngước mắt, cười có chút lưu manh: "Là miệng vợ ngọt hơn."
Vạt áo bị xốc lên, Lạc Uẩn bắt lấy tay Phong Dã, dùng kế sách tạm thời: "Em muốn đi tắm, bơ trên người dính quá."
Chóp mũi cậu bị hôn nhẹ, khóe môi Phong Dã cong lên, nhỏ giọng nói: "Vậy em nói nghiêm túc chút đi."
Lạc Uẩn không rõ lí do: “Có ý gì?"
Phong Dã lại mổ khóe môi cậu một cái: "Ví dụ như đi tắm trước."
[Lúc về cho anh hôn]
Nghe nghe, đỉnh đầu Lạc Uẩn bắt đầu bốc khói. Cậu đẩy Phong Dã ra, vừa vào phòng tắm lập tức khóa cửa lại, làm mặt quỷ với Phong Dã qua pha lê.
Khẩu hình dễ dàng phân biệt, cậu nói với Phong Dã: "Biến thái, nằm mơ."
Phong Dã không hề tức giận, bắt chẹt Lạc Uẩn có thể nghe thấy suy nghĩ, hắn nhìn đôi mắt trong sáng của Lạc Uẩn.
[Em mắng đi]
[Bây giờ mắng cho sướng, ngốc sẽ làm anh sướng hơn]
Khuôn mặt của người trong phòng tắm hoàn toàn thiêu rực, cậu kéo tấm rèm, chỉ cho Phong Dã một bóng dáng mơ hồ.
***
Hôm sau, bốn người bốn định dậy sớm đi bờ biển Lan hải xem mặt trời mọc, nhưng lại không hẹn mà cùng nằm trong ổ chăn ngủ nướng.
Lúc Lạc Uẩn dậy đã là giữa trưa.
So sánh các dấu vết trên người cậu càng thêm mập mờ một cách rõ ràng.
Nhiều dấu, dùng kem che khuyết điểm trở nên cực kì lãng phí.
"Phong Dã, anh thế này em làm sao ngâm suối nước nóng được?" Lạc Uẩn dùng lòng bàn tay lau dấu vết trên người nhưng lại lau không xong.
Nửa người trên của Phong Dã không mặc áo, để lộ ra đường cong cơ bắp tuyệt đẹp. Lạc Uẩn nhìn chằm chằm hai viên còn sẫm màu hơn của mình trên ngực Alpha.
Ý tưởng hoang đường chợt lóe qua đầu cậu.
Tại sao Phong Dã có thể cắn cậu mà cậu không thể cắn Phong Dã?
Lúc bị cắn thật là có chút thoải mái, nhưng sau đó đâu đâu cũng đau!
Trong mắt cậu hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử một cách lộ liễu.
Phát hiện ra ánh mắt chằm chằm của Lạc Uẩn, Phong Dã cụp mắt nhìn mình, mí mắt sắc bén ngước lên: "Vợ yêu đang nhìn chỗ nào thế, ánh mắt của em thật là lưu manh."
Bị hắn dỗi, mặt Lạc Uẩn đỏ rực, lại cảm thấy mình quá là mất mặt. Cậu nói: "Em cũng muốn cắn anh!"
"Em chắc chắn?" Phong Dã nhướng mày, trong mắt không hề có chút ngại ngùng nào.
Lạc Uẩn nghiêm túc: "Chắc chắn."
Phong Dã nhích lại gần cậu, nhỏ giọng nói: "Anh thì không sao cả, nhưng nếu chọc anh có phản ứng, lớp trưởng phải chịu trách nhiệm nha."
Giọng nói vừa dứt, không khí đông cứng vài giây.
Lạc Uẩn nuốt nước miếng, bỗng sợ: "Không cắn thì không cắn, em mới không thèm."
Cậu cầm quần áo mình mặc vào, sợ Phong Dã vừa mới rời giường lại tìm lý do đến bắt nạt cậu.
Giọng điệu của Phong Dã có vẻ có chút thất vọng: "Chậc chậc chậc, cục cưng, lần sau to gan một chút, anh chờ."
Lạc Uẩn cắn môi, tức giận bất bình hừ hai tiếng.
***
Hai ngày này bọn họ chơi thật sự vui vẻ, đi ngâm suối nước nóng, cũng đi dạo ở chợ đêm, chơi trò chơi ở khách sạn.
Ngày cuối cùng, Lạc Uẩn và Phong Dã ở cùng nhau. Thượng Quan Nghị mới sáng sớm đã mang Tô Nùng ra cửa, cũng không biết cụ thể là đi chơi ở chỗ nào.
Mục tiêu hành trình đi chơi lần này cũng được lộ ra.
Lạc Uẩn biết chuyện nên đương nhiên cũng sẽ không đi làm phiền.
Vé xe về thành phố là vào 10 giờ sáng, vốn có thể ngủ nhiều một chút.
Nhưng bọn họ không ngủ mà tranh thủ khi trời chưa sáng đã thức dậy.
Sáng sớm, gió thổi vào mặt vẫn hơi lạnh.
Bọn họ lại đến Lan Hải, đứng trên đập lớn.
Con đường phía sau quạnh quẽ, thi thoảng sẽ có người trẻ tuổi dắt chó chạy qua, cũng có người già thích ý thả câu ven đập.
Bờ biển ồn ào náo động của hai ngày trước trở về im lặng, đứng trên đập lớn, suy nghĩ thả bay theo tiếng chim hải âu.
Chân trời mang màu than chì hiện lên một màu cam nồng đậm, mặt trời mới mọc thong thả nhô lên, bầu trời vẫn là màu tối, hai sắc thái giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
"Đẹp thật đấy." Tô Nùng nói trước nhất, "Tớ cảm thấy dậy sớm thật đáng giá."
"Có muốn hét không?" Thượng Quan Nghị nói, "Tôi thấy trên hướng dẫn, bọn họ bảo là nếu hét lên đúng khi Mặt Trời mọc thì nguyện vọng nào cũng có thể thực hiện được."
Thật là một cách nói trẻ trâu, vừa hư ảo vừa lãng mạn.
Vừa ước trong đêm sinh nhật lần thứ 18, Tô Nùng tuy có chút dao động nhưng thẹn thùng vẫn chiếm phần hơn.
Ánh nắng vàng rực xuyên qua tầng mây, chiếu vào bờ biển, sóng nước lóng lánh.
Tay Lạc Uẩn bị Phong Dã nắm lấy.
Bất ngờ là Phong Dã là người hét đầu tiên, vạt áo của hắn bị gió biển cuốn lên, thân hình thẳng tắp, cảm giác thiếu niên trên người dần mất đi.
"Tôi muốn cùng Lạc Uẩn vĩnh viễn ở bên nhau!"
Phong Dã nhìn chân trời, tóc đen bị gió thổi loạn.
Trái tim Lạc Uẩn vì đây mà chấn động, hốc mắt hơi phiếm hồng. Cậu hơi ngẩng đầu lên, cũng hét to với ánh nắng xán lạn--
"Nguyện vọng của anh ấy cũng là mong muốn của tôi!"
Giống như thật sự nghe thấy được, một đám hải âu xoay tròn trên không trung, tiếng kêu thanh thúy.
Tô Nùng cùng Thượng Quan Nghị sửng sốt hai giây, Tô Nùng mặc kệ xấu hổ. Điều ước ở ngày sinh nhật thật ra còn có điều che giấu, trước nay Tô Nùng chưa từng thoải mái nói ra trường học mục tiêu của mình.
Giống như nói ra, không thi đậu sẽ thật mất mặt. Nhưng lúc này cậu ta ném tất cả sự nhút nhát ra sau đầu, hét to: "Tôi muốn đậu Kinh Đại!"
Cậu ta hét xong, khuôn mặt đỏ bừng, nói với Thượng Quan Nghị: "Tới lượt cậu."
Lạc Uẩn cùng Phong Dã lẳng lặng mà nhìn bọn họ.
"Tôi có thể nói điều có liên quan đến cậu không?" Thượng Quan Nghị nhỏ giọng hỏi Tô Nùng.
Tô Nùng hơi giật mình, nhịp tim bỗng trở nên nhanh hơn.
Đệt, không phải bây giờ muốn tỏ tình đấy chứ! Có nhanh quá hay không?!
Đối diện với đôi mắt của Thượng Quan Nghị, Tô Nùng nuốt nước miếng: "Nguyện vọng của cậu đừng hỏi tôi, cậu thích nói cái gì thì nói cái đó."
"Ừ, vậy tôi nói." Thượng Quan Nghị quay mặt về biển rộng, thanh âm lảnh lót: "Tôi hi vọng năm sau Tô Nùng có thể đậu Kinh Đại!"
Tô Nùng hoàn toàn sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
Lúc về vé xe không ở cùng toa, Thượng Quan Nghị và Tô Nùng ở toa khác.
Lạc Uẩn và Phong Dã ngồi cạnh nhau, tối hôm qua cậu ngủ không ngon, sáng sớm lại đi ra bờ biển hứng gió nên bây giờ lên xe cảm thấy có chút buồn ngủ. Cậu khép mắt ngủ, chầm chậm dựa vào vai Phong Dã say giấc.
Đối diện họ có người ngồi, là một bà lão trang điểm ưu nhã.
Bà cười rất hiền từ, nhỏ giọng hỏi câu: "Du lịch tân hôn à?"
Bà đang nói à?
Phong Dã tưởng là mình nghe lầm, liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lạc Uẩn, lại sờ soạng mặt mình.
Cũng đâu thay đổi đâu nhỉ?
"Khụ khụ." Hắn khụ hai tiếng che đi cảm giác xấu hổ, giải thích: "Cháu và em ấy vẫn là học sinh cấp 3, chưa tốt nghiệp ạ."
"À à à, vậy à, bà già hồ đồ rồi." Bà lão chợt hiểu ra, đập vào trán mình, "Bà quên mất người trẻ các cháu bây giờ đều kết hôn muộn, đâu giống chúng ta, vừa thành niên đã kết hôn rồi."
Phong Dã cũng không biết đáp sao, chỉ lễ phép đồng ý: "Dạ..."
Hắn có chút tò mò, Lạc Uẩn chỉ tựa vào vai hắn, ai nhìn cũng không chắc sao họ là tân hôn. Hai người bạn với nhau tựa vai cũng là bình thường.
Im lặng một lát, hắn vẫn hỏi ra: "Sao bà lại cho rằng cháu và em ấy là... Một đôi vậy ạ?"
"Hả, hai đứa không phải à?" Bà lão kinh ngạc, ánh mắt bà băn khoăn giữa hai người, "Có lẽ do bà lớn tuổi, già cả mắt mờ, xin lỗi cháu nhé."
Phong Dã vội vàng lắc đầu: “Không, bà không nhìn nhầm đâu, cháu và em ấy thật sự là... Một đôi ạ."
"Vậy nên bà chỉ nhìn thôi cũng nhìn ra ạ?" Phong Dã hỏi.
“Đúng vậy? Cháu xem.” Bà lão giơ tay lên, ngón áp út có một chiếc nhẫn vàng, dưới ánh đèn rất bắt mắt: "Bà và bạn già đã bên nhau hơn 50 năm, đám cưới vàng đó. Bà ấy cũng là một người rất xinh đẹp." Ngôn ngữ ấm áp, cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Mái tóc trắng xoá, chấp tử giai lão.
Chớp mắt ấy, Phong Dã bị đả động. Đôi mắt hắn cười, thật tình thật lòng nói: "Chúc bà bà bạn đồng hành luôn luôn tốt như thế."
"Cảm ơn cháu." Bà lão cười nói, "Bà cũng chúc cháu và nhà cháu luôn luôn tốt như vậy."
"Vâng." Phong Dã cười khẽ, khóe miệng gợi lên: "Cháu cảm ơn bà ạ."
Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào mặt Lạc Uẩn, có lẽ là chói mắt, lông mi Lạc Uẩn run run, thường hay rầm rì.
Phong Dã thấy thế, nhẹ nhàng động đậy, kéo tấm rèm lại, thấy Lạc Uẩn không khó chịu nữa mới lại ngồi xuống.
Lạc Uẩn ngủ một giấc đến tận Giang Thành, lúc bị đánh thức vẫn còn mơ hồ.
Cậu đeo cặp, đứng dậy theo Phong Dã. Một âm thanh hòa ái vang lên, là bà lão đó.
"Ai nha, bà quên mất không nói cho cháu sao bà thấy được rồi."
Lạc Uẩn vẫn còn ngốc ra, không biết làm sao. Phong Dã nhướng mày hỏi: "Sao bà thấy được ạ?"
"Ánh mắt cháu nhìn cậu bé giống hệt như ánh mắt vị kia nhà bà vậy."
Đợi bà đi rồi Lạc Uẩn mới tóm cơ hội hỏi: "Anh vừa nói gì với bà ấy thế, đố câu hỏi à?"
Phong Dã cười, ngẩng đầu sửa lại sợi tóc ngốc bị Lạc Uẩn ngủ ngã bảy tám hướng.
Hắn kề sát tai Lạc Uẩn, cười nói: "Bí mật, không nói cho em đâu."
***
[Mái tóc trắng xoá, chấp tử giai lão.]
Cũng là tương lai của hai bạn trẻ ❤️❤️❤️❤️