Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 74




Để đề phòng chất dẫn dụ của Phong Dã thoát ra ngoài làm nhiễu loạn những học sinh khác, cửa sổ gần hành lang bị đóng kín.

Phong Dã ngồi ở cuối lớp, hơi ngước mắt lên nhìn, lọt vào mắt là báo bảng do Lạc Uẩn và lớp phó văn nghệ vẽ. Hắn gập chân trái lên, cổ tay đặt trên đầu gối lộ vẻ biếng nhác, ngón tay nắm chặt chiếc điện thoại.

Sau khi gửi tin nhắn đi được mấy giây, điện thoại tự tắt, màn hình đen như mực phản chiếu dáng vẻ của hắn vào lúc này.

Đuôi mắt hẹp dài tràn ngập vẻ thô bạo, chất dẫn dụ không nhìn thấy không sờ được quanh quẩn trên người hắn sắc bén như dao nhỏ.

Không ai hiểu rõ tình trạng của cơ thể mình hơn hắn.

Trong lúc thi, hắn cực kì buồn ngủ, mí mắt bất giác khép lại, đầu choáng váng gục xuống rất nhiều lần. Không chỉ hắn muốn ngủ mà học sinh xung quanh hắn gần như đều ngủ cả rồi.

Phòng thi này là của những học sinh đếm ngược lên của khối, học sinh yếu đi thi mà ngủ là điều hết sức bình thường nên giám thị cũng chẳng đi nhắc nhở gì cả.

Đột nhiên Phong Dã tỉnh lại, hắn giơ tay hỏi giáo viên: “Nếu lát nữa em ngủ thì thầy có thể gọi em dậy không ạ?”

Giám thị từng nghe đến Phong Dã nên rất bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Học sinh biết tiến lên, thầy rất vui vẻ.

Phong Dã không muốn những nỗ lực của mình thất bại trong gang tấc. Hắn nhớ rõ nhiệm vụ của mình trong kỳ thi lần này, đó là ít nhất phải đạt được thứ hạng hai trăm. Với hắn mà nói không tính là quá khó, nhưng tiền đề là hắn không nộp giấy trắng môn nào cả.

Ba trăm điểm vô cùng quan trọng, dù ôn thi đầy đủ đến đâu, nhưng đã nộp giấy trắng thì chỉ có thể thất bại thôi.

Hắn không muốn khiến Lạc Uẩn thất vọng, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi có điểm, Lạc Uẩn sẽ ôm hắn, cười khen hắn thật là lợi hại.

Nhưng giám thị cũng chẳng làm được gì, bởi vì thầy thấy mỗi lần Phong Dã buồn ngủ gục cả đầu, hắn lại ngồi thẳng dậy rồi tự nhéo cánh tay và mu bàn tay mình để làm bản thân tỉnh táo hơn.

Khi thu bài, giám thị nhìn thoáng qua vết ửng đỏ trên cánh tay hắn.

Ý thức Phong Dã dần mơ hồ, trong mắt là bàn ghế lộn xộn, bọn chúng nghiêng nghiêng ngả. Tất cả đều bị hắn đạp ngã.

Lúc này hắn mới hiểu được mất khống chế mà Lăng Ý Tuyết nói nghĩa là gì, từ khi phân hóa đến nay, đây là lần đầu tiên hắn như thế.

Máu trong người như đang sôi sục, cơ bắp trên người liên tục chuyển động, trong yết hầu như có lửa đang thiêu đốt. Hắn không nhịn được nắm tay và cổ để phát tiết, khi ngửi được mùi rỉ sắt, hắn híp mắt cười, giống như làm vậy có thể giảm bớt sự nóng rực do kỳ nhạy cảm mang đến.

Điện thoại lại rung lên, hắn ngước mắt, tin nhắn của Lạc Uẩn gửi đến nhảy ra. Bạn trai cực kì bình tĩnh trước mặt người đồng trang lứa, cực kì nghe lời trước mặt ba mẹ thầy cô, lúc này lại vô cùng tùy hứng.

Lạc Uẩn: Em nhất định phải đi vào, em là bạn trai của anh mà.

Lạc Uẩn: Pheromone của em có thể giúp anh.

Lạc Uẩn: Anh đừng nói chuyện này với em nữa [mèo con giận dỗi.jpg]

Lạc Uẩn: Nếu anh sợ xúc phạm em, vậy anh tự khống chế bản thân là được rồi!

Cũng làm khó người ta quá nhỉ...

Phong Dã mím môi cười, yết hầu khô khan phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ. Hắn siết chặt tay, khớp xương sắc bén phiếm màu xanh trắng, móng tay vùi sâu vào lòng bàn tay.

Phong Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy mờ mờ sườn mặt tinh xảo của Lạc Uẩn. Sợi tóc mềm màu hạt dẻ che đi phần cổ yếu ớt, làn da mỏng ở gáy là tuyến thể mềm mại của Omega.

Đột nhiên hắn cảm thấy khát nước, đầu lưỡi liếm hàm trên, hàm răng hơi ngứa.

Ngoài hành lang, nhân viên y tế xách theo túi thuốc cấp cứu Alpha trong kỳ nhạy cảm chạy đến.

Là nữ bác sĩ lần trước, cô nhanh chóng hiểu rõ tình huống. Nghe thấy là Phong Dã tiến vào kỳ nhạy cảm, cô sửng sốt: “Đã thông báo cho phụ huynh của em ấy chưa?”

Chủ nhiệm Lý gật đầu: “Đã thông báo rồi, đang trên đường đến nhưng kẹt xe nên có lẽ sẽ đến muộn một chút.”

Lạc Uẩn không chịu nhân nhượng: “Cho em vào đi mà, em và Phong Dã xứng đôi 100%, cậu ấy sẽ không làm em bị thương đâu.”

Nghe thấy cậu và Phong Dã là AO thiên mệnh, mọi người vô cùng bất ngờ, xứng đôi 90% đã cực kì hiếm thấy, càng không cần bàn đến độ hiếm của 100%.

Nhậm Doanh và chủ nhiệm Lý nhìn nhau, đột nhiên ăn ý hiểu ra vì sao một học sinh ngoan ngoãn như Lạc Uẩn lại yêu đương với đại ma vương Phong Dã.

Nếu Lạc Uẩn có thể nghe thấy suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ phản bác: “Em và cậu ấy yêu nhau không phải vì pheromone.”

Chất dẫn dụ chỉ là cơ hội kéo gần quan hệ với Phong Dã, nếu là Alpha khác, ngay từ đầu cậu đã tiêm thuốc ức chế đặc hiệu rồi.

“Nếu là xứng đôi 100% thật, em có thể đi vào.” Nữ bác sĩ bình tĩnh nói.

Chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh nhíu mày, vừa định phản bác, lại thấy nữ bác sĩ mở hòm thuốc y tế ra.

Nữ bác sĩ lấy ra một ống thuốc gây tê dùng cho Alpha trong kỳ nhạy cảm: “Sau khi em đi vào, chắc chắn Phong Dã sẽ cố gắng tự khống chế, cũng sẽ thả lỏng cảnh giác, nhân lúc em ấy không phòng bị, em cầm ống thuốc này đâm vào cơ thể em ấy.”

“Đương nhiên cô tin em biết không thể đâm vào động mạch.” Nữ cười đập tay lên vai Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn có điểm môn Sinh nổi bật đương nhiên sẽ biết một chút ít y học thường thức, nhưng khi cậu cầm lấy ống tiêm gây tê nho nhỏ lại ngốc hoàn toàn.

Cậu không nghe nhầm chứ...

Đi vào rồi nhân lúc Phong Dã không phòng bị, đâm lén hắn?

Sao mà làm như đang cứu viện động vật hoang dã to lớn vậy.

Cậu chỉ từng thấy cảnh lén đâm thuốc gây mê ở trên phóng sự về thiên nhiên thôi đấy.

Chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh cũng hiểu ra kế hoạch của nữ bác sĩ, bây giờ Phong Dã đang ở trạng thái đầy tính công kích, một khi người lạ đi vào chắc chắn sẽ bị hắn tấn công, cũng sẽ khơi dậy lòng phản nghịch mãnh liệt của Phong Dã.

“Nhớ kĩ không được nói cho Phong Dã biết, em lén đâm vào. Lúc này ý thức tự vệ của Alpha rất mạnh, nếu bị lộ thì em ra ngoài trước, chúng ta nghĩ cách khác.” Nữ bác sĩ dặn dò tỉ mỉ.

Lạc Uẩn đang mặc đồng phục của trường Số I dính đầy nước hoa bạc hà, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, cậu giấu thuốc mê vào tay áo, cổ tay áo căng phồng, sẽ không bị rơi ra.

“Đi vào nhất định sẽ nguy hiểm, ai cũng không thể chắc chắn Phong Dã có công kích em hay không. Nếu cậu ta động thủ với em thì em đâm luôn, bọn cô sẽ vọt vào khống chế cậu ấy.” Nữ bác sĩ nói.

Cô lại nói tiếp: “Em gọi điện cho người nhà đi, phải có sự đồng ý của người giám hộ bọn cô mới cho em vào được.”

Cần sự đồng ý của người giám hộ ư?

Lạc Uẩn hơi giật mình, không dám chậm trễ, cậu gọi vào dãy số của Đường Tê.

Tiếng rung vang lên bên tai, đột nhiên Lạc Uẩn không yên lòng, cậu không chắc chắn Đường Tê có cho cậu lấy thân mạo hiểm hay không. Đầu óc cậu hơi lộn xộn, rồi lại nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ để khuyên bảo.

“... Mẹ, là vậy, con có thể vào không?” Lạc Uẩn nhỏ giọng hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, Lạc Uẩn liếm môi dưới, đang định khuyên tiếp, thể hiện quyết tâm của mình, lại nghe thấy giọng nói hơi khàn.

“Con muốn vào hả?”

Lạc Uẩn siết chặt điện thoại: “Con muốn vào, cậu ấy đã giúp con quá nhiều lần rồi, hơn nữa...”

Nhìn những người lớn xung quanh, mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, cậu che miệng nhỏ giọng nói: “Con thích cậu ấy.”

Đường Tê cười: “Vậy con vào đi, nhớ phải tự bảo vệ mình.”

Sau khi chủ nhiệm Lý mở cửa ra, đẩy cậu vào trong. Lạc Uẩn vuốt thuốc mê trong ống tay áo, có chút hoảng hốt.

Phải, phải đâm thật đấy à?!

Cửa nhanh chóng bị khép lại, Lạc Uẩn nghiêng người nhìn đằng sau, nhóm người ngoài hành lang đều đang nhìn cậu.

Khi cậu đi vào, chất dẫn dụ nồng đậm mãnh liệt không ngừng quấn lấy cậu, từ mắt cá chân trắng nhỏ, đến hai chân thon dài, vòng eo thon gầy, đốt ngón tay thon dài,...

Bạc hà nhiễm linh sam và hơi thở lạnh lẽo của cỏ cây thiên nhiên nhiễm vào từng góc cơ thể Lạc Uẩn.

Mùi pheromone quá nồng nặc khiến chân Lạc Uẩn mềm nhũn, cậu vội vàng chống lên bàn mới không đến nỗi xụi lơ ngồi dưới đất.

Mùi hương này quá mạnh mẽ rồi.

Cậu chầm chậm bước qua bên kia, ngón tay vuốt ve ống thuốc mê trong tay áo.

Cùng lúc đó, Phong Dã cũng nhìn cậu, ánh mắt sáng quắc không hề chớp lấy một cái, ánh mắt trần trụi không ngừng đánh giá cậu, như có thể nhìn xuyên qua quần áo trên người cậu vậy.

Phong Dã cụp mi rũ mắt, có vẻ yên lặng ngồi ở đó, nhưng nắm tay lại siết chặt. Hắn cắn chặt hàm răng, cố gắng chống lại sự thô bạo của kỳ nhạy cảm.

Đôi mắt đen như mực lộ màu đỏ đậm, tựa như một giây sau hắn sẽ nhảy lên đè chặt Lạc Uẩn lên tường, hoặc trên mặt đất để đánh dấu phần cổ không hề phòng bị đó, rót toàn bộ chất dẫn dụ vào cơ thể cậu, khiến cả trong lẫn ngoài thiếu niên đều nhiễm mùi hương của hắn.

Dưới ánh đèn, mái tóc Phong Dã bị mồ hôi làm ướt, ánh mắt đầy sắc lạnh. Khi ngước mắt nhìn qua, xương quai hàm hiện lên rõ ràng.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Phong Dã, Lạc Uẩn sinh ra một chút nhút nhát. Cậu có thể nhận thấy trong mắt Phong Dã lúc này cậu là thỏ trắng nhỏ chẳng có sức phản kháng.

Rõ ràng đằng trước có thú dữ, nhưng cậu còn ngốc hơn con thỏ đâm vào cọc cây, tự dâng mình đến cửa cho người khác gặm.

Trong kỳ nhạy cảm, tính công kích và xâm lược trên người Alpha mãnh liệt hơn bất kì lúc nào.

Lạc Uẩn đi từng bước về phía trước, nuốt nước miếng, nói: “Chuyện đó... Em đến giúp anh.”

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Hai người trong phòng ăn ý nhìn ra ngoài, thấy là Lăng Ý Tuyết và Phong Yến vẻ mặt mệt mỏi chạy đến.

Lăng Ý Tuyết nôn nóng, hình như đang hỏi nữ bác sĩ chuyện nào đó, Phong Yến đứng bên cạnh ôm bả vai y, mày nhăn lại.

“Giúp anh hả, em định giúp anh như thế nào đây? Anh phát hiện ra em rất to gan đấy, không sợ anh làm em ở đây à?”

Khóe môi Phong Dã giương lên, tạo thành một độ cong nhỏ, giữa môi phát ra tiếng cười: “Em thử đi lên nữa xem.”

Tay phải của hắn siết chặt cẳng tay trái, dùng đau đớn để nhắc nhở mình không được mất lý trí.

Vết thương mới kết vảy không lâu trên cánh tay bị hắn véo mạnh lại chảy máu.

“Anh đừng cấu, tay bị anh làm chảy máu rồi nè.” Lạc Uẩn không hề để ý đến uy hiếp của hắn, bước đến ngồi xổm xuống cạnh Phong Dã.

Lạc Uẩn dựa sát để nhìn: “Làm sao bây giờ, em không mang theo đồ cầm máu.”

Đôi mắt màu hổ phách tràn ngập thương tiếc. Cậu lại gần, mùi hoa ngọt thanh trên người bay đến mũi Phong Dã.

Sống lưng Phong Dã thoáng chốc căng chặt, nhìn phần cổ trắng nõn nhỏ nhắn của thiếu niên, có thể thấy rõ mạch máu xanh tím bên gáy, bên trong dòng máu đang chảy là mùi hoa thơm ngào ngạt.

Yết hầu Phong Dã bất giác trượt nhẹ, giọng trầm xuống: “Anh nghe nói nước bọt có thể khử độc.”

“...” Lạc Uẩn bất ngờ, tưởng là mình nghe nhầm.

Tiếp đó, Phong Dã nói với giọng trầm thấp: “Em có muốn liếm không, có thể giúp anh khử độc.”

Máu của hắn đầy mùi chất dẫn dụ, Lạc Uẩn vô tình ngửi được, nhịp tim tăng tốc.

Cậu lắp bắp nói: “... Phải không? Sao em lại nhớ là nước bọt không thể khử độc mà?”

Phong Dã ấn bờ vai cậu, giọng trầm thấp: “Ngoan, em nhớ nhầm rồi.”

Hắn nhấc cánh tay dính máu đến bên môi Lạc Uẩn, không nhúc nhích, cuối cùng Lạc Uẩn chịu thua trước.

Khi đầu lưỡi chạm vào vết thương, tim Phong Dã chấn động, cuối cùng bên tai không còn nghe thấy gì nữa.

Kỳ nhạy cảm triệt để chiếm thế thượng phong, hắn dùng một tay đè bả vai Lạc Uẩn sà vào lòng mình.

Lạc Uẩn bất chợt bị hắn kéo xuống, cậu lập tức ngã xuống đùi Phong Dã, mặt cậu hướng về phía hắn, chóp mũi là mùi bạc hà nồng nặc.

Cậu vậy mà gối lên người Phong Dã? Đã vậy mặt còn hướng vào bụng hắn, t,hoáng chốc mặt Lạc Uẩn đỏ như sắp rỉ máu.

Không để cậu hiểu rõ hoảng loạn trước mắt, giây sau tóc sau cổ bị người khác vén lên, tuyến thể mẫn cảm bị Phong Dã đè đi đè lại như đang chơi đùa, không màng đến cảm xúc của cậu.

Lạc Uẩn muốn giơ tay che miệng theo bản năng để ngăn mình phát ra âm thanh không nên có, nhưng tay cậu đã bị Phong Dã nhét vào ngực, không thể nhúc nhích.

Ngón tay hơi nóng vuốt ve sau cổ cậu, Lạc Uẩn xấu hổ vô cùng, nghĩ đến những người ngoài hành lang, cậu không nhịn được mặt đỏ tai hồng.

Đúng thật là cảnh tượng xấu hổ muốn chết, biết vậy mới vào cậu đã đâm Phong Dã rồi.

“Cho anh cắn nhé.” Giọng Phong Dã vang vang, hắn cúi người, dùng tư thế cực kỳ cường thế ôm chặt Lạc Uẩn.

Hắn vừa mở miệng nói, hơi nóng liền phả lên vành tai Lạc Uẩn, phần gáy trăng nõn yên lặng đỏ lên.

“Em căng thẳng lắm hả? Anh thấy em to gan lắm mà?” Phong Dã xoa vành tai Lạc Uẩn, ngón tay dần di chuyển đến làn da mỏng đó, thử chọc nhẹ như đang báo trước cho Lạc Uẩn.

Ý của hắn rất rõ ràng: Anh muốn đánh dấu em ngay trong lớp.

Cứ nghĩ đến những điều này đều bị người bên ngoài nhìn thấy, lông mi Lạc Uẩn không nhịn được run rẩy, trong mắt lộ vẻ đáng thương, lộ ra dáng vẻ dù Alpha nào nhìn thấy cũng đều đau lòng.

Huống chi là Phong Dã.

Cậu vừa sợ là Phong Dã nhỏ giọng mắng một tiếng, ngón tay đặt nhẹ trên cổ Lạc Uẩn, xoa lấy lòng.

“Xin lỗi, là anh tự cho là đúng.” Phong Dã phẩy nhẹ tóc mái của Lạc Uẩn, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán.

“Em đó, cứ phải đi vào đây làm gì chứ.” Phong Dã thở dài, trong giọng nói trầm khàn xen lẫn sự bất đắc dĩ và cưng chiều.

Sự cáu kỉnh do kỳ nhạy cảm mang đến không vì chút dịu dàng ngắn ngủi mà biến mất, ngược lại, theo thời gian, đầu óc Phong Dã như bị đao cắt, vẫn không giữ lại được chút tình cảm nào.

Lưỡi hắn đẩy khớp hàm, yết hầu không nhịn được tràn ra một chút đau đớn: “Em đi ra ngoài đi, gọi bác sĩ đến xử lý là được.”

Phong Dã dùng một tay ôm Lạc Uẩn dậy, cánh tay vô tình chạm vào mu bàn tay Lạc Uẩn, cậu khựng lại.

Da hắn nóng quá.

[Anh khó chịu...]

Tiếng lẩm bẩm vô thức vang lên bên tai cậu, Lạc Uẩn nhìn ra ngoài, thấy nữ bác sĩ đang làm động tác tiêm, nhắc Lạc Uẩn làm nhanh lên.

Gió thổi đến từ phía sau, lá cây xanh biếc rung động, mành trắng phất lên hai người, lay động theo gió.

Lạc Uẩn bắt lấy tấm mành theo bản năng, yết hầu trượt lên xuống. Cậu kéo mành sa đến người mình, đồng thời che mất Phong Dã.

Người ngoài hành lang không biết vừa xảy ra chuyện gì, mấy đôi mắt nhìn qua, chỉ có thể thấy bóng dáng hai thiếu niên dựa vào nhau.

...

“Phong Dã, anh cắn đi, em che lại rồi, họ không nhìn thấy thì em không ngại nữa.” Lạc Uẩn kéo mành sa, một tay khác nắm chặt cổ tay áo, sợ thuốc mê rơi ra ngoài.

Cậu quay lưng về phía mành sa, bàn tay có chút mất sức. Nhưng cũng may mành sa dài nhẹ, dùng chút sức là có thể cầm được.

“Em bảo anh cắn bây giờ ý hả?” Phong Dã kinh ngạc, đột nhiên trái tim nhảy lên như có một cái búa đang đập.

Hắn hiểu rõ tính cách Lạc Uẩn, dù ôm, hôn cậu vào lúc nào, mặt và tai cậu vẫn cực kỳ đỏ.

Ở nhà chỉ có hai người cậu còn cực kỳ xấu hổ, huống chi bây giờ ở ngoài có nhiều người chờ như thế.

“....Ừ.” Lạc Uẩn nỉ non, giọng nói réo rắt trong trẻo: “Em che rồi, họ không nhìn thấy.”

Không nhìn thấy thì không đoán được à?

Phong Dã nghĩ trong lòng như thế, nhưng không tự hỏi được hai giây, nóng nảy do kỳ nhạy cảm mang đến dần ăn mòn lý trí của hắn.

Đặc biệt là khi Lạc Uẩn chủ động cúi đầu, lớp phòng ngự trong lòng Phong Dã sụp đổ hoàn toàn.

Hắn giơ tay trùm lên bàn tay đang cầm mành vải của Lạc Uẩn, tay hắn lớn hơn Lạc Uẩn rất nhiều, dễ dàng bao lấy các ngón tay của Lạc Uẩn, thuận thế chui vào khe hở giữa các ngón tay.

Mành vải lay động nhẹ theo gió, bên ngoài có thể thấy hai bàn tay mơ hồ đan vào nhau.

Phong Dã hít một hơi, đánh thức đầu óc đang mơ hồ.

Phong Dã cúi xuống, vùi đầu vào hõm vai Lạc Uẩn, rõ ràng rất mảnh khảnh nhưng lại rất mạnh mẽ.

Phong Dã đè nén bản tính của mình, không ngừng tự nhắc mình không được dọa Lạc Uẩn sợ, môi hắn chạm vào gáy Lạc Uẩn, nụ hôn men theo đường cong nhỏ đến sau gáy.

Khi cánh môi chạm lên làn da mềm mại, cơ thể Lạc Uẩn không nhịn được run nhẹ. Sau đó, hàm răng sắc bén trùm lên, lúc đánh dấu, Lạc Uẩn mở to mắt, bàn tay nắm mành vải bất giác buông ra.

Chất dẫn dụ che trời lấp đất hòa vào máu cậu, hương bạc hà và hoa sơn chi ngọt thanh thân mật quấn chặt nhau không rời.

Lực cắn dần tăng lên, lông mi mảnh dài của Lạc Uẩn run rẩy, cậu chưa bao giờ cảm nhận được chất dẫn dụ của Phong Dã nồng nặc đến thế.

Mỗi lần Phong Dã hít thở, hơi ấm đều phả lên cổ cậu, khơi lên sự ngứa ngáy.

Rất lâu sau, Lạc Uẩn phát ra âm thanh nức nở, ánh mắt sâu thẳm trong trẻo dưới sự xâm nhiễm của bạc hà trở nên mơ hồ diễm lệ, đuôi mắt thanh tú lộ ra nét hồng hồng.

[Ngọt quá... Chỉ có thể là của anh thôi]

[Đừng hòng trốn...]

“Em không trốn...” Lạc Uẩn sắp khóc, “Em tự dâng tới cửa rồi, anh còn cắn sâu như vậy làm gì?”

Ấm ức của cậu chẳng khiến Phong Dã để ý, hắn như đang bị bóng đè, không nghe thấy bất kì âm thanh nào cả, tất cả lý trí đều bị kỳ nhạy cảm chặn lại.

Tuyết rơi xuống rào rạt, đọng lại trên cánh hoa sơn chi trắng tinh mềm mại. Vì sợ đông lạnh nó nên thoáng chốc tuyết kiềm chế lại.

Chất dẫn dụ lạnh lẽo sắc bén trong lớp học dần lắng xuống.

Ánh mắt Phong Dã có lại vài phần tỉnh táo.

Cảm nhận được lực hắn nhẹ đi, Lạc Uẩn tưởng là đã đánh dấu xong, đẩy Phong Dã: “Anh còn khó chịu –“

Chưa kịp nói xong, sau gáy lại cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại. Lạc Uẩn mở to mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Thấy cậu như vậy, tim Phong Dã bị dịu dàng lấp đầy. Hắn dựa vào tường, cánh tay thon dài ôm lấy Lạc Uẩn.

Hắn giơ tay, dùng lòng bàn tay lau vết máu thơm ngọt trên môi cậu, giọng nói thỏa mãn lười biếng: “Bạn nhỏ nhà ta ngoan đến vậy à.”

Bạn nhỏ...?

Nick name này cưng chiều mờ ám quá rồi, Lạc Uẩn che phần cổ đang nóng lên, không biết nói gì.

Cậu cũng có nhỏ hơn Phong Dã lắm đâu, vô tình rũ mắt xuống, thấy cái gì đó, Lạc Uẩn hoàn toàn không nói nên lời.

So sánh như vậy, hình như cậu có thể gánh lấy xưng hô bạn nhỏ này.

Nhận ra mình đang nghĩ cái gì, mặt cậu nóng hầm hập, giơ tay quạt quạt để tản nhiệt, tóc màu hạt dẻ và sợi tóc màu đen quấn lấy nhau.

Gió thổi nhẹ, lay động mành vải gắn trên hai người, người ngoài hành lang thấy hai đứa trẻ không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

“Cốc cốc cốc—“ Có người đang gõ cửa sổ.

Lạc Uẩn nhìn qua, là nữ bác sĩ đang nhắc cậu tiêm thuốc.

Cậu gật đầu, lén sờ soạng ống thuốc trong tay áo, ngước mắt nhìn Phong Dã.

Nam sinh hít thở với vẻ lười biếng. Vừa đánh dấu tạm thời xong, cơ thể và tinh thần đều được thỏa mãn.

Hấp hơi híp mắt, hơi nóng trên mặt biến mất không ít, không đỏ như lúc đầu nữa.

Hoàng hôn phía sau sắp đến chân trời, ánh đỏ rực rỡ lóa mắt, có ánh sáng rọi vào khuôn mặt lập thể của hắn, phác họa tỉ mỉ hàng mi thẳng tắp và đôi mắt sâu hút của nam sinh.

Lạc Uẩn có thể cảm nhận được lúc này Phong Dã đang thích ý lười biếng, có chất dẫn dụ của Omega trấn an, tính công kích và xâm lược giảm bớt không ít.

 Đúng thật là cơ hội tốt để đâm lén.

Lạc Uẩn hành động theo như kế hoạch, chỉ là cậu không định đâm lén vì không muốn gạt Phong Dã, vậy nên cậu lấy ống tiêm trong tay áo ra, bày nó trước mặt Phong Dã.

“Cái đó... Đây là thuốc mê, bác sĩ bảo em tìm cơ hội tiêm cho anh cái này.” Lạc Uẩn nhỏ giọng nói.

Khi cậu lấy thuốc mê ra, Phong Dã đang lười biếng chợt mở mắt, đôi mắt đen như mực tối xuống, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nữ bác sĩ lập tức cảm thấy lạnh lẽo bao trùm.

Cô bị bán đứng đấy ư?

“Đứa trẻ kia thật là nhất khối đấy à? Alpha nhìn thì vô hại nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu bị gây mê trong kỳ nhạy cảm đâu.”

Giống như hung thú ngủ đông trong rừng rậm chỉ biết tìm đến nơi an toàn, sẽ không giao tính mạng của mình cho bất kì ai khác.

Nữ bác sĩ vô cùng buồn rầu, đã nghĩ ra kế sách tiếp theo.

“Không cần đâu, chờ một chút, tôi cảm thấy Tiểu Dã sẽ nghe lời cậu ấy.” Lăng Ý Tuyết nhỏ giọng nói.

Trong lớp, Lạc Uẩn không để ý đến thay đổi trong mắt Phong Dã, cậu xé bao thuốc mê ra: “Em sẽ nhẹ một chút, đợi kết thúc tiết tự học buổi tối em sẽ đến bệnh viện vượt qua kỳ nhạy cảm cùng anh. Em đảm bảo khi anh vừa tỉnh lại sẽ thấy em ngay lập tức.”

Khóe môi thiếu niên gợi lên độ cong nhỏ, có ánh sáng trong mắt cậu, rạng rỡ như ngân hà.

“Ừ...” Phong Dã lười biếng lên tiếng, hắn rũ mi, nhìn Lạc Uẩn đang bận trước bận sau chằm chằm.

Khi đầu kim bén nhọn đè lên mu bàn tay, Phong Dã không nhịn được nhíu mày, hắn rất bài xích nguy hiểm đang tiềm tàng.

Có gì đó đang không ngừng kêu gào trong đầu hắn, huyệt thái dương của Phong Dã nhảy lên. Hắn thở chậm, tự thôi miên bản thân phải bình tĩnh.

Lạc Uẩn sẽ không thương tổn hắn.

Bóp không khí trong ống tiêm ra hết, khi đầu kim sắp đâm vào, Lạc Uẩn dừng lại.

Cậu đột nhiên nhớ ra, sau khi đánh dấu tạm thời, Phong Dã nhìn không khác gì bình thường, không thấy hắn giống như đang cuồng táo tối tăm, vậy tiêm thuốc gây mê chẳng phải là thừa thãi ư?

“Em phát hiện ra bây giờ anh rất tỉnh táo, hình như đã khôi phục lý trí rồi, chắc không cần tiêm thuốc đâu.” Lạc Uẩn nói, “Không thì anh đợi một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi ra ngoài.”

Lạc Uẩn ngước mắt nhìn lên.

Ít nhất vì đánh dấu tạm thời khiến phản ứng chậm chạp, nếu cứ đi ra sẽ khiến Phong Dã cực kì xấu hổ

“Phải tiêm vào.” Giọng Phong Dã trầm thấp, hắn nhìn Lạc Uẩn không chớp mắt, giọng trầm thấp nguy hiểm.

Hắn nói tiếp: “Vừa đi ra có mùi của Omega và Alpha khác, anh sẽ khó chịu.”

“Nhưng mà em cũng là Omega mà?” Lạc Uẩn hỏi theo bản năng, nói xong mới khựng lại, lập tức nhận ra câu này ngốc đến mức nào.”

Chất dẫn dụ của cậu và Phong Dã vốn rất xứng đôi, người bên ngoài không giống vậy.

Nhận ra mình ăn nói ngốc nghếch, Lạc Uẩn quẫn bách không thôi. Đặt đầu kim lên mu bàn tay Phong Dã lần nữa, chất lỏng trong suốt được tiêm vào.

Đột nhiên, mặt Lạc Uẩn bị nhéo nhẹ một cái.

Lạc Uẩn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen trầm của Phong Dã, môi nam sinh khẽ mở: “Bởi vì họ không phải là em.”