Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 61




Trước năm mười tám, ai dám mắng Phong Dã ngốc ngay trước mặt hắn, hắn có thể quăng người ngay lập tức.

Nếu là Lạc Uẩn nói, rõ ràng là một câu oán trách, nhưng Phong Dã vẫn có thể nghe ra chút nuông chiều bên trong.

Lạc Uẩn thân là lớp trưởng, từ trước tới nay chưa hề nói tục trước mặt bạn bè bao giờ.

Cậu đoan chính lễ phép, làm người khác không nhìn ra lỗi nào, cho dù đối xử với học sinh yếu hay học sinh xuất sắc đều bình đẳng như nhau.

Tính cách ngoan ngoãn như thể, bây giờ cũng có thể không chút do dự mắng hắn ngốc.

Đây là đối xử đặc biệt.

Cũng là vinh dự của một mình hắn.

Phong Dã đi sau Lạc Uẩn, hắn cao nên khi cụp mắt có thể thấy rõ xương bả vai mảnh khảnh của Lạc Uẩn không bị áo che, khi nhoáng lên mắt cực kỳ giống cánh bướm được điêu khắc tỉ mỉ từ bạch ngọc.

Sống lưng từ xương cùng đến xương cổ thẳng tắp, lại thon gầy.

Eo cũng rất nhỏ.

Phong Dã đã từng thử, hắn chỉ dùng hai tay đã có thể siết chặt.

Chỉ là nhìn hơi gầy.

Nếu trên sân bóng rổ, đoán chừng chỉ có thể ôm bóng rồi bị người ta đâm một cái bay mất.

Mông nhìn có nhiều thịt hơn, cũng vểnh nữa.

Đoán chừng dùng tay vỗ một cái liền sẽ lắc lư như pudding sữa tươi vậy.

[Hì hì hì, không chừng cuối tuần có thể thử cảm giác]

[Pudding sữa tươi]

……!

Lạc Uẩn căng thẳng, suýt nữa bóp nát then cửa.

Cậu tự thôi miên trong lòng: Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy.

Bên tai là một chuỗi “pudding sữa tươi”, “pudding sữa tươi”

Không biết sao mà cậu thật sự theo bản năng bước chậm lại, sợ Phong Dã thấy cảnh lắc lư thật.

Đi được hai bước mới nhận ra mình đang làm chuyện ngu ngốc gì, mặt cậu đỏ bừng.

Vậy nên cậu kéo tay Phong Dã lôi lên phía trước.

Phong Dã thuận thế bước hai bước: “?”

Bây giờ, vị trí của hắn biến thành phía trước Lạc Uẩn.

“Anh đi đằng trước, đừng đi phía sau em.” Giọng Lạc Uẩn vô cùng lạnh lùng, như sương sớm mùa đông chìm trong hơi lạnh vậy.

Phong Dã đần người, đi phía trước thì không nhìn thấy vợ mà.

Hắn không làm.

“Nghe lời.” Mí mắt mỏng của Lạc Uẩn hơi ngước lên, trong mắt chứa khí thế khiến người khác thần phục.

Đột nhiên Phong Dã nhớ những lần trước, Lạc Uẩn đã nói hắn phải nghe lời thì mới được hôn.

Nên hắn đành để tâm trạng ấm ức, lười biếng đi phía trước.

Lạc Uẩn đi sau hắn thở ra một hơi, tâm trạng thả lỏng. Bất giác học theo dáng vẻ không kiêng nể gì đánh giá cậu của Phong Dã.

Dáng người rất đẹp.

Là kiểu sẽ làm cho Omega ngồi bên ngoài thét chói tai.

Cơ bắp chân vững chắc bị bó trong quần bơi. Để giảm mức độ ma sát của cơ thể và nước đến mức thấp nhất, vốn trong nhà cũng có bể bơi nên Phong Dã mặc quần bơi chuyên nghiệp hơn nhiều.

Không phải kiểu rộng thùng thình lúc luyện tập, mà là ôm sát người, có thể co dãn. Mặt bên có đường cong màu lam, càng làm cho chân hắn dài hơn.

Dáng người thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, vô cùng phù hợp với tỉ lệ dáng người tam giác hoàng kim trong truyện tranh.

Nhưng so với cơ bắp khoa trương được luyện tập nên, Phong Dã toàn dựa vào vận động ở nhà và trường.

Cho nên dáng người của hắn không khoa trương, nhìn cũng không doạ người.

Là kiểu Lạc Uẩn rất thích.

Suy nghĩ của cậu đột nhiên hơi bay bổng.

Vì dù Phong Dã được Omega thích, thì cũng...... chỉ có cậu có thể chạm vào với khoảng cách bằng không.

Dùng ngón tay cảm nhận tỉ mỉ từng chút từng chút.

Không hiểu sao, tai cậu không báo trước bị xấu hổ làm nhiễm màu đỏ.

Quả nhiên. Ở với Phong Dã lâu, cậu cũng dần trở nên suy nghĩ linh tinh, không trong sáng nổi!

***



Mỗi lớp xếp hàng ven bờ theo thứ tự, đường đua dài 50 mét. Lượng người tham gia đua tiếp sức là chín người, mỗi người chỉ cần bơi một đoạn, chuyện này cực kỳ đơn giản với người biết bơi.

“Lớp trưởng, nếu tớ không biểu hiện tốt thì phải làm sao bây giờ!” Tô Nùng nhìn mặt nước gợn sóng, vô cùng căng thẳng. Cậu ta vốn lâm trận mới mài gươm, còn chưa luyện tập được mấy lần, sợ rớt dây xích.

Lạc Uẩn an ủi: “Đừng nghĩ nhiều quá, phải tin vào bản thân chứ, cậu luyện tập rồi mà.”

“Lỡ tớ chuột rút rồi chết đuối, hay bơi sai đường thì phải làm sao!” Tô Nùng lại tự mình dọa mình.

“Nếu cậu chết đuối, tôi nhất định sẽ vớt cậu lên.” Thượng Quan Nghị cười bảo.

Trương Thiên Hà đùa: “Ha ha ha, thật đúng là đừng nói, năm ngoái có Alpha bơi sai đường, tôi cười gần chết, thái quá thật chứ.”

Cậu ta vừa nói xong, Tô Nùng vừa thả lỏng tứ chi đã cứng lại.

Hạng nhất đua tiếp sức cuối cùng cũng quyết định quán quân hạng mục. Lớp 3 và lớp thể dục phải quan sát biểu hiện của trận này.

Thấy Tô Nùng cứ căng thẳng mãi, ánh sáng chợt loé qua Lạc Uẩn: “Ngay cả chuyện cậu lỡ miệng cũng không xảy ra chuyện gì, sao phải sợ chuyện này?”

Tô Nùng sửng sốt, nhớ đến nỗi sợ bị tuyệt giao thì lập tức không còn sợ nữa.

“Lỡ miệng cái gì vậy?”

Tô Nùng nghi hoặc: “Cậu chưa biết hả? Lớp trưởng chưa nói cậu biết à?”

Thấy ánh mắt hỏi chấm của Phong Dã, Lạc Uẩn nói: “Thi xong em nói anh biết sau.”

Phong Dã gật đầu, đáp một tiếng trầm “Ừ”.

***

Sân thi đấu đầy những tiếng cổ vũ sôi nổi, tiếng hét chói tai sắp hất bay trần nhà.

Có thể thoáng thấy trên ghế có rất nhiều flash lập lòe, suýt nữa Lạc Uẩn tưởng là mình tham gia một cuộc thi lớn lắm.

Giữa lúc hoảng hốt, âm thanh quen thuộc vang lên----

“Anh ơi cố lên, anh Phong Dã cố lên!”

“Anh ơi cố lên, anh Phong Dã cố lên!”

Lạc Vân trổ hết tài năng nhờ vào cái loa nhỏ trong tay.

Giữa những nhiều âm sắc không giống nhau, giọng của em lại cực kỳ rõ ràng.

Âm thanh mềm mại còn pha trộn với tiếng điện. Khác với lần cổ vũ trước đó, lần này có thêm một người.

Đường Tê cầm camera ngồi cạnh em sửng sốt, nhìn hai đuôi ngựa lắc lư của Lạc Vân, bà tự hỏi từ bao giờ Lạc Vân thân Phong Dã đến thế.

Hai người ngồi ở những hàng ghế đầu, khi các tuyển thủ vào sân sẽ đi qua trước mặt.

Phong Dã hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng cổ vũ của em.

Đuôi mắt hẹp dài nhướng lên, quay mặt về phía Lạc Vân, đôi mắt có chút nghiền ngẫm. Hắn chỉ mình, hỏi: “Em cổ vũ cho anh hả?!”

Lạc Vân gật đầu liên tục, mặt đầy nhiệt huyết: “Vâng ạ, vâng ạ, anh cố lên nha!”

Em cổ vũ cho anh trai, cũng phải cổ vũ cho người anh trai thích nữa!

Nhưng không thể nói thẳng ra được.

Em đã đồng ý giữ bí mật cho anh trai rồi. Có bí mật mà không thể nói, nghẹn chết em mất.

“Cảm ơn em.” Phong Dã nói tiếng cảm ơn, khóe miệng hơi vểnh lên, ngũ quan của hắn vốn lạnh lùng.

Lạc Vân mỉm cười, mắt của anh trai tốt thật đó.

Một nhóm Omega lớn ngồi xung quanh em như bị đánh trúng tim, phát ra tiếng hét chói tai.

Dừng ở đây làm mất chút thời gian, những lớp khác đã ổn định.

Lạc Uẩn nhìn cái ót của Phong Dã, gập đầu gối đẩy chân hắn một cái.

Nhẹ giọng nói: “Biết anh đẹp trai rồi, đừng khoe nữa, đi vào sân nhanh coi.”

Phong Dã cười lười biếng, đang định đi lại nghe thấy tiếng nói khe khẽ của mấy cậu trai ngồi hàng phía trước.

“Cái đẹt, đó là hoa khôi của trường Số I hả?”

“Trà trộn vào xem đại hội thể thao đáng giá thật mà.”

“Xinh thật đấy, còn trắng nữa, cái chân này tuyệt vời.”

“Đệch, hồng kìa!”

???

Suýt nữa Lạc Uẩn tưởng là ảo giác của mình. .

||||| Truyện đề cử: Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó! |||||

Nhìn theo hướng âm thanh, cậu đúng lúc đối mắt với vài đôi mắt.

Sau đó, hình như những người đó chột dạ nên cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại.

Lạc Uẩn: “.........”

Suýt nữa cậu bị sặc bởi nước miếng ủa mình rồi.

Xem ra không phải Phong Dã biến thái, cậu trách nhầm Phong Dã rồi ư?!

Thật ra cậu không cảm thấy có vấn đề gì, theo bản năng quay đầu nhìn Phong Dã, hiển nhiên đối phương cũng nghe thấy rồi. Vậy nên đôi mày nhíu chặt, ánh mắt như băng lạnh nhìn chằm chằm.

Mấy nam sinh ngoài trường vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt cực kỳ chiếm hữu, vô cảm, sống lưng phát lạnh.

Phong Dã nghiêng người che Lạc Uẩn, thả chất dẫn dụ lạnh lẽo, nói bọn họ nhanh chóng thu lại những suy nghĩ không tốt đi.

Ánh mắt và chất dẫn dụ của hắn quá bá đạo, mấy Alpha ngoài trường kia nhận thấy địch ý mà Phong Dã biểu hiện ra.

Như nghẹn trong cổ, như cõng mũi nhọn, như đứng trên lửa, như ngồi trên đống than.

Lại nhớ đến truyền thuyết tính tình không dễ chọc của Phong Dã.

Suýt nữa là bọn họ đứng lên chạy ngay lập tức.

Bọn họ sợ như gà con, không dám ôm chút duy nghĩ không nên với hoa khôi

trường Số I nữa.

Đến khi chất dẫn dụ lạnh lẽo kia tan đi, bọn họ mới ngập ngừng nói chuyện.

“Vừa rồi là Phong Dã á, chất dẫn dụ đáng sợ thật.”

“Chỉ nhìn có mấy cái thôi mà? Tôi tưởng mình sắp chết rồi cơ đấy.”

“Xem ra họ bảo không sai, Phong Dã với Lạc Uẩn yêu nhau thật đấy.”

Đường Tê ngồi cách đó không xa yên lặng lắng nghe.

Tiếng còi chuẩn bị thi đấu vang lên, bà giơ camera lên, nhắm vào Lạc Uẩn từ nhỏ đến lớn luôn làm bà tự hào.

Thi đấu bắt đầu.

Vị trí thi của Lạc Uẩn ở đoạn giữa, Phong Dã là Định Hải Thần Châm của lớp 3 ở cuối cùng.

Hắn ở cuối sẽ cho người khác cảm giác cực kỳ an toàn.

Giống như là dù có người sai, Phong Dã vẫn có thể ngăn cơn sóng dữ.

Bên này có năm người đứng, giữa Lạc Uẩn và Phong Dã là Trương Thiên Hà.

Một đầu đường đua khác có bốn người, Tô Nùng và Thượng Quan Nghị ở bên kia.



Lạc Uẩn chú ý cẩn thận đến trạng thái và tốc độ của đồng đội, nhanh chóng đã đến đoạn giao của cậu.

Lạc Uẩn đã đứng vững chuẩn bị trên cầu nhảy, chú ý thời cơ thả người nhảy xuống.

Đôi chân nhỏ trắng vẽ nên một đường cong trên không trung, cả người chìm trong dòng nước hơi lạnh. Sau khi vào trong nước, rốt cuộc bên tai không còn âm thanh gì nữa.

“Chậc chậc chậc, có người nhảy xuống là hạ sủi cảo, lớp trưởng nhảy xuống là cảnh đẹp ý vui.” Trương Thiên Hà cười nói.

Nhìn bóng dáng thon gầy trong nước, khóe miệng Phong Dã giương lên, chứa nụ cười nhẹ.

Lạc Uẩn nhanh chóng chạm vào áp lực kế. Một đường cong vụt qua đầu cậu.

Cả người cậu ướt đẫm. Sau khi lên bờ, ngọn tóc nhỏ nước, Tô Nùng đưa khăn lông cho cậu, cậu nhận lấy lau mặt.

Tóc ướt dán vào trán, Lạc Uẩn dùng tay vuốt ra sau, lại nhìn thứ hạng trước mắt.

Tạm thời lớp 3 dẫn đầu các lớp.

Rất nhanh đã đến phần cuối cùng, Lạc Uẩn nhìn đối diện, có hơi không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Tốc độ của Phong Dã rất nhanh, linh hoạt như đuôi cá.

Nhờ thần kinh vận động phát triển ưu việt, và cả việc lớp 3 vốn có ưu thế nên càng kéo xa khoảng cách với lớp thứ hai, rất nhanh đã bơi đến đích.

Hắn vừa ngẩng đầu, giọt nước sáng trong chảy xuống theo ngũ quan lập thể.

Giây sau, trong tầm mắt mơ hồ, Lạc Uẩn duỗi tay với hắn.

Tóc Lạc Uẩn cũng ướt, nước trên cánh tay còn chưa lau khô, chảy xuống từ ngón tay, đúng lúc rơi xuống mắt Phong Dã.

“Em kéo anh lên.” Giọng Lạc Uẩn réo rắt trong trẻo.

Cậu rất trắng, còn vừa ngâm trong nước, ngũ quan dính nước điệt lệ khiến Phong Dã thất thần trong một chốc.

Tựa như trở về ngày mưa mới gặp đó.

Lạc Uẩn cũng cúi đầu nhìn hắn như thế.

Trái tim hắn như bị gõ mạnh.

Một lúc sau, hắn mới hậu tri hậu giác hoàn hồn, nắm lấy bàn tay ướt mềm của Lạc Uẩn đi lên.

***

Tiếp theo là phần tiếp sức của lớp khác.

Thừa lúc khoảng thời gian này, học sinh lớp 3 định đi tắm, thay quần áo.

Lạc Uẩn tắm sơ qua, thay quần áo. Tóc cậu ướt, nên định lấy khăn lông lau sơ sơ.

Cửa phòng tắm vòi sen cách vách đột nhiên mở ra, sương trắng ấm áp phía sau theo đó tỏa ra ngoài.

Phong Dã mặc áo thun màu đen, xương quai xanh rõ ràng, trên đó còn tích lại vài giọt nước. Ánh đèn trên đầu rọi xuống, tạo thành ánh sáng lạnh lẽo trên khuôn mặt ưu việt.

Nghe thấy tiếng Lạc Uẩn bên này mở cửa, Phong Dã quay đầu, tóc mái bị ướt càng khiến cho đôi mắt kia đen hơn.

Vừa ngâm trong nước, giọng nói lười biếng, cực kỳ quyến rũ: “Anh lau tóc cho em nhé?”

Lạc Uẩn “ừ” một tiếng, theo hắn vào phòng nghỉ, ngồi lên đệm da.

Cậu cúi đầu, quay mặt với Phong Dã, đột nhiên vành tai bị xoa nhẹ một cái.

Vừa định nói nghịch cái gì, trước mắt đã tối sầm. Dư quang thoáng thấy khăn lông màu trắng, tóc truyền đến cảm giác bị xoa nhẹ.

“Trước đó Tô Nùng bảo lỡ miệng chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu cậu.

Lạc Uẩn nhìn chân Phong Dã, trên mặt có giọt nước chảy xuống, tận khi đến cổ chân rõ ràng mới dừng lại.

“Chủ nhiệm Lý phát hiện bọn mình yêu đương, bảo là muốn mời bọn mình uống trà.”

Động tác trên đầu dừng lại, sau đó lại tiếp tục.

“Vậy...... Em nghĩ thế nào?” Khi Phong Dã nói chuyện còn có giọng mũi, giọng điệu như thường.

Lạc Uẩn nghĩ một chốc, vừa định trả lời, lại nghe thấy -----

“Em không chia tay với anh đâu đúng không, anh nhất định không chia chác gì hết!”

“Chỉ là, lỡ chủ nhiệm Lý ép viết bản kiểm điểm thì.....”

“Em sẽ không chia tay với anh, lần kiểm điểm ở nghi thức kéo cờ đó, ngẫm lại cũng có ý nghĩa kỷ niệm đó chứ.”

Nghe vậy, tay Phong Dã khựng lại, ánh mắt lộ vẻ mê mang. Hắn nghi hoặc nhìn mắt Lạc Uẩn, do dự hỏi: “Sao em biết anh nghĩ đến chuyện kiểm điểm?”

Lu cũng sửng sốt, xốc khăn lông che mắt lên, đối diện với đôi mắt lộ vẻ kỳ lạ của Phong Dã.

Vừa rồi hai câu kia hẳn là lời nói trong lòng Phong Dã, cậu cúi đầu không nhìn, còn tưởng là Phong Dã nói.

Đột nhiên tim đập loạn, như một cuộn len không tìm thấy đầu, Lạc Uẩn động đậy môi, lại không biết phải giải thích như thế nào.

Nếu cậu nói thẳng là có thể nghe thấy lời nói trong lòng Phong Dã, có khiến Phong Dã cảm thấy bị mạo phạm hay không, cậu còn chưa cẩn thận nghĩ kỹ chuyện này.

Đầu Lạc Uẩn trống rỗng, tự hỏi hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể khô cằn bảo: “Em thấy lần trước anh bị bắt, cũng là đọc bản kiểm điểm dưới cờ mà?”

Phong Dã không nghĩ lại, hắn “à” một tiếng, mân mê sợi tóc mềm mại của Lạc Uẩn, đáp: “Ừ.”

“Ừ...... Đến lượt em lau cho anh nha?” Lạc Uẩn nhận lấy khăn lông hơi ướt trong tay Phong Dã.

“Không cần đâu, để nó tự khô đi, mát lắm.” Phong Dã cúi người.

Hắn cười nhẹ, tay chống hai bên sườn đệm của Lạc Uẩn, thổi hơi vào lông mi Lạc Uẩn.

“Hôn một cái nhé.”

Phong Dã hơi hé môi, tiến đến trước mắt Lạc Uẩn, dáng vẻ như đang chờ Lạc Uẩn chủ động.

“Ừ..... Được.” Lạc Uẩn liếm môi dưới, ngẩng đầu định chạm lên.

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, nghe thấy có vẻ không ít người, thoáng nghe thấy giọng của Thượng Quan Nghị.

Còn chút xíu khoảng cách nữa là có thể hôn, Lạc Uẩn lại sợ giây sau sẽ có người đi vào.

Cậu đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy ngực Phong Dã: “Có người đến.’

Nụ hôn thơm tho mềm mại đến miệng lại bay.

Phong Dã nhíu mày.

“Em sợ cái gì, vừa rồi đã nói hôn rồi mà.”

Hắn nhéo tay Lạc Uẩn, nhìn đôi môi hồng nhạt, yết hầu trượt theo.

Phong Dã cúi đầu, thử dò lưỡi liếm cánh môi mềm mại của Lạc Uẩn.

Chất dẫn dụ cũng theo động tác của hắn đến đây, Lạc Uẩn “ư” một tiếng, cảm thấy yết hầu hơi ngứa.

Âm thanh đẩy của vang lên, Lạc Uẩn thoáng thấy là Thượng Quan Nghị.

Tim đập nhanh hơn.

Sau đó, môi cậu bị cắn mạnh.

“Còn đang hôn mà, em không chú ý vậy hả.” Giọng Phong Dã đầy mờ ám.

Hơi thở nóng bỏng phả lên chóp mũi của cậu, Lạc Uẩn cầm lòng không đặng “ừ” một tiếng.

Giọng mềm mại nhẹ nhàng như mèo con vậy.

Ngón tay vô lực đặt lên eo Phong Dã.



Cậu vừa ngước mắt đã đụng phải đôi mắt của hắn. Mí mắt hẹp, lông mi nhỏ dài che đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt tự nhiên khép lại.

“Anh Dã, có thành tích rồi đấy, chúng ta hạng nhất! Điểm cũng hạng nhất luôn!”

Thượng Quan Nghị đứng ngoài cửa, vui vẻ nói vọng vào trong, “Người của hội học sinh thúc giục chúng ta lên sân khấu nhận giải.”

Tim Lạc Uẩn đập kịch liệt, sắp sửa phá tan lồng ngực.

Cậu “ư a“ hai tiếng, cằm bị Phong Dã nắm không động đậy được, từ từ có chút cảm giác khó thở, môi dần tê dại, mặt đỏ theo, đôi mắt long lanh tiết ra hơi nước.

“Dã này?” Thượng Quan Nghị thử nhìn vào, chỉ thấy bóng dáng Phong Dã đang cúi người không biết đang làm gì, hoàn toàn che mất lớp trưởng.

“Không phải chứ, mày nghe thấy thì đáp đi, tao còn tưởng mày không nghe thấy.” Thượng Quan Nghị nói.

Phong Dã chậc một tiếng, lúc này mới thả môi Lạc Uẩn ra, ngoảnh đầu đáp: “Nghe thấy rồi, tao lau khô tóc cho lớp trưởng rồi đến ngay.”

“Ò, vậy hai người nhanh lên nha.” Thượng Quan Nghị nói, “Bọn tao ra sân thể dục trước.”

Phong Dã ừ một tiêng, lại quay đầu, lập tức sửng sốt.

Lúc này, Lạc Uẩn nhìn rất đáng thương.

Môi bị hắn hôn đỏ tươi đẹp đẽ, phủ một lớp ánh sáng.

Đôi mắt màu hổ phách phiếm hồng, lông mi treo giọt nước, muốn rơi lại không rơi, dường như dùng tay chạm vào sẽ rơi xuống theo mí mắt.

Đây là...... Khóc???

Phong Dã chân tay luống cuống, nói không liền mạch để giải thích: “Không, không phải, bọn họ không nhìn thấy đâu, anh che hết rồi mà, dù có đi vào cũng không thấy. Anh nghĩ nếu bọn họ đi vào, anh sẽ ngẩng đầu ngay lập tức, nói là thổi cát trong mắt cho em.”

“Em tin anh đi, anh sẽ không để người khác nhìn thấy em đâu mà.”

Nghe thế, Lạc Uẩn phản ứng chậm chạp chớp chớp đôi mắt.

Vừa động đậy, nước mắt sinh lý đang treo trên sợi mi đen nhánh rơi xuống.

Cậu cảm thấy mặt bị ướt, có chất lỏng chảy xuống khóe miệng.

Nếm thử, là vị chát.

Nhận ra thứ đó...... Là nước mắt.

Cảm giác xấu hổ vô cùng hiện lên mặt cậu.

Thế mà cậu bị hôn đến mức phát khóc?!

Lạc Uẩn khiếp sợ, không thể tin nổi việc mình bị hôn phát khóc.

Cậu đẩy Phong Dã đang thò qua định hôn mặt mình ra.

Vừa cử động, nước mắt chảy xuôi trên khuôn mặt cậu, uốn lượn thành một hàng nước mắt.

Phong Dã thấy thế càng luống cuống hơn. Hệt như đã nghĩ đến cảnh Lạc Uẩn đỏ mặt, hung dữ nói chia tay với hắn.

“Đệch, em khóc à?” Phong Dã hôn mu bàn tay Lạc Uẩn như xin được khoan hồng.

“Đều là anh sai, em đừng khóc. Không thì em dùng sức đánh anh một trận để hết giận nha. Đừng khóc..... Anh thấy khó chịu.”

“Cmn ai bị anh ch!ch khóc?” Lạc Uẩn khó thở trong một chốc, chưa đi qua não đã buột miệng nói thành lời.

Cậu vừa dứt lời, không khí đọng lại.

Hai người nhìn nhau một giây.

Đậu!

Lạc Uẩn muốn chết.

“.......” Yết hầu Phong Dã hơi trượt, môi cử động kêu oan: “Anh không có ch.... em khóc, ý anh là đệt, khóc.”

“Anh chỉ hôn em có một cái.”

“Em không thể vu oan chuyện anh còn chưa làm được.”

[Tuy là....... không phải hắn không nghĩ đến]

[Chắc chắn sẽ không nói ra đâu!]

[Hắn đâu có khờ!]

Lạc Uẩn mở to mắt, mặt đỏ bừng.

Cậu vừa xấu hổ vừa bực mình, chỉ để lại một câu “Anh nghĩ đẹp lắm, mơ đi!"

Rồi bước đi như cưỡi gió, đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh mẽ đó, tim Phong Dã run lên.

Làm vợ tức đến nỗi mất vợ rồi.

Đậu đỏ!

Lạc Uẩn sẽ không nói chia tay với hắn trước mặt chủ nhiệm Lý chứ?!