Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 48




Lời tỏ tình này truyền rõ vào tai Phong Dã.

Trong thời gian ngắn, Phong Dã thất thố sững sờ tại chỗ, đầu như nổ tung, ngốc nghếch không nói nên lời.

Máu khắp người sôi trào, hắn muốn khống chế nhịp tim của mình nhưng căn bản là không làm được.

Hai tai nhiễm màu hồng nhạt, hắn lẩm bẩm lặp lại một lần.

“Cậu nói cậu thích tôi....”

Lạc Uẩn cụp mắt, ừ một tiếng thừa nhận, sau đó chào đón cậu là làn đạn không dừng được trong lòng Phong Dã.

【 a a a a a a a a a 】

[ vợ nói cậu ấy thích mình! ]

[ Thích mình ]

[ Thích mình! ]

Tiếng hoan hô nhảy nhót liên tiếp vang lên, Lạc Uẩn nghe, tai cũng nóng theo.

Cậu che mặt, ngón tay cũng nóng.

Bây giờ cậu không để nội quy trường vào mắt thật rồi.

Nếu bị chủ nhiệm Lý biết sẽ giận bao nhiêu cơ chứ.

Chỉ là thấy hắn vui như vậy, khóe miệng Lạc Uẩn cung giương lên, mặt mày tinh xảo giương lên.

Thật ra nếu không nghe được tiếng lòng của Phong Dã, cậu cung có thể nhận ra giờ Phong Dã vui vẻ đến nhường nào.

Kiểu như hơi thở thoát ra từ cơ thể đều mang theo độ ấm.

Cậu thích hắn khiến hắn vui vẻ nhường này cơ à?

Lạc Uẩn nghĩ thầm.

Đang nghĩ, Phong Dã đến trước mặt cậu, đột nhiên tiến một bước vòng tay qua eo cậu.

Đột nhiên hơi ngứa, Lạc Uẩn khựng lại một giây, đè lại đôi tay đang làm bậy.

“Cậu định làm gì?” Cậu cảnh giác hỏi.

Phong Dã cười ngâm ngâm đối diện với cậu: “Muốn ôm cậu lên xoay vòng vòng!”

“Không được, đây là trên hành lang!” Lạc Uẩn nhắc nhở hắn, thấy Nhậm Doanh đến càng gần, cậu kéo cổ áo Phong Dã: “Đi về học trước đã, cô Nhậm đến đây luôn rồi.”

Nụ cười tươi rói trên mặt Phong Dã không kiềm chế được, hắn như uống say, bước chân bay bay. Hắn thích Lạc Uẩn kéo ống tay hắn kéo đi, thích Lạc Uẩn quản hắn như thế.

Từ hôm nay trở đi, Lạc Uẩn chính là vợ của hắn!

Là kiểu có thể ôm ấp hôn hít!

Đuôi mắt hẹp dài giương lên, nụ cười không thể kiềm lại được. Giống như một giấc mơ vậy, nếu như là mơ, hắn tình nguyện mãi không tỉnh lại.

[ ha ha ha ha ha ha ]

[ Thơm thơm vợ! ]

[ vợ vừa thơm vừa mềm! ]

Phong Dã lộ ra nụ cười vô cùng ngờ nghệch.

Lạc Uẩn đi phía trước nghe xong, thở nhanh hơn.

Cậu đột nhiên ngoảnh đầu, tai nóng lên, nói: “Không cho nghĩ linh tinh nữa!”

Nghe cậu nói thế, Phong Dã mới chịu kiềm lại, ngoan ngoãn đi theo Lạc Uẩn, hai người vào lớp trước Nhâm Doanh.

Nhưng mà sao Lạc Uẩn lại biết hắn đang suy nghĩ về cậu nhỉ?

Nhất định là bảo bối cực kỳ hiểu mình!

Phong Dã thầm gật đầu.

Vào tiết học nhưng tâm trạng Phong Dã vẫn nhộn nhạo không thể yên tĩnh được. Từ khi biết Lạc Uẩn cũng thích hắn, tình yêu của hắn tràn đầy không kiềm được, thường xuyên móc lấy tay Lạc Uẩn ở bên trong.

Ngón tay trong tay trắng nhỏ, cũng thật mềm.

Lạc Uẩn đánh hai cái, vừa thu tay lại đã bị nắm lần nữa. Tựa như phát hiện chuyện này thú vị, Phong Dã làm hoài không biết mệt.

Chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng bài, thường đi lại giữa lối đi hẹp. Dưới mí mắt của cô lại nắm tay với Phong Dã, tim Lạc Uẩn sắp nhảy ra luôn.

Đang ở trong lớp mà!

Lạc Uẩn viết viết vẽ vẽ lên giấy, luôn cảnh cáo Phong Dã đừng nghịch, Phong Dã tốt lên mới chịu dừng, cho cậu một con ngựa.

Buổi chiều lại đên buổi dạy phổ cập kiến thức ABO mỗi tháng.

Vài lần trước dạy về kết cấu sinh lý ABO, mà lần này, nội dung là đánh dấu hoàn toàn. Lần này PPT bài giảng còn chi tiết hơn những kiến thức trước nữa.

Giáo viên và học sinh đều hiểu không thể vì thẹn thùng và xấu hổ mà trốn tránh, nhưng nhìn những hình ảnh trực quan đi sâu đó, nhiều học sinh vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, ánh mắt né tránh.

Giáo viên đã quen phản ứng như thế của học sinh, dù sao học sinh cũng đang ở tuổi dậy thì, nhưng nếu không dạy dỗ cẩn thận, một khi Alpha làm xằng làm bậy với Omega là vi phạm pháp luật.

Vì thế, cô bình tĩnh dạy toàn bộ quá trình đánh dấu hoàn toàn: “Alpha là một bên cực kỳ mạnh mẽ, với Omega mình thích sẽ có dục vọng đánh dấu cực kỳ manh liệt, nhưng cho dù là trường hợp cũng phải được Omega đồng ý trước đã. Đánh dấu hoàn toàn và đánh dấu tạm thời khác nhau hoàn toàn. Đánh dấu tạm thời có thể che đi, nhưng đánh dấu hoàn toàn sẽ làm bạn với Omega cả đời, muốn đổi ý chỉ có thể xóa đi bằng cách phẫu thuật, nhưng quá trình phẫu thuật để xóa vết đánh dấu sẽ gây tổn thương Omega.”

“Vậy nên dù là Omega nào cũng phải nghĩ kỹ chuyện này, phải tự chịu trách nhiệm với ban thân.”

Phần lớn những lời này là nói cho Omega nghe, nhiều Beta thấy chuyện không liên quan đến mình nên vùi đầu làm bài tập.

Thấy phần lớn Alpha cũng thờ ơ, giáo viên đột nhiên đánh vào cạnh mặt bàn: “Còn cả dù Omega có tình nguyện hay không, trước khi Omega thành niên, Alpha mà đánh dấu hoàn toàn là hành vi trái pháp luật, rõ chưa?”

Cô vừa nói to lên, tất cả học sinh bị cô dọa, sau khi bình tĩnh lại mới lười biếng dài giọng đáp lại: “Biết rồi ạ....”

“Các trò thật là” Giáo viên sinh lý thở dài bất đắc dĩ, “Các trò nhìn xem, Alpha ngồi gần cửa sổ phía sau còn biết ghi lại, thái độ học tập nghiêm túc của trò ấy đằng được mọi người học tập! Có trách nhiệm với Omega của mình cũng là có trách nhiệm với mình!”

Theo hướng giáo viên chỉ, tất cả học sinh nhìn về phía sau.

Gần cửa sổ, Alpha nghiêm túc ghi lại.

Lạc Uẩn nhìn sang bên cạnh, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, phác họa chiếc cằm rõ ràng của Phong Dã.

Phong Dã ghi lại rất chi tiết kiến thức về đánh dấu hoàn toàn.

Mà trước mặt cậu lại là đề sinh học quang hợp.

Đối lập như thế khiến Lạc Uẩn lần đầu cảm thấy xấu hổ.

Cậu chưa bao giờ xấu hổ về chuyện này như thế, khi giáo viên sinh lý đến xem nội dung hai người viết.

Càng đạt đỉnh điểm.

Toàn trường chỉ có một giáo viên dạy môn sinh lý, với mỗi học sinh cô đều thấy lạ, mặt và tên học sinh cô không nhớ rõ. Cô đi qua vốn định để mọi người thấy những gì Alpha ghi lại, lại thoáng nhìn qua một học sinh khác tên “Lạc Uẩn”.

Hình như tùng nghe tên rồi.

Học sinh này vốn là Beta, đến học kỳ này mới phân hóa lần hai thành Omega.

Cô cầm lấy vở trên bàn hai người, một cuốn thật sự là nội dung về đánh dấu hoàn toàn, một cuốn khác là đề sinh học.

Tuy đã biết nhiều học sinh sẽ làm việc riêng trong giờ của mình, nhưng Lạc Uẩn mới phân hóa thành Omega, rất cần bù lại kiến thức về vấn đề này, nhưng bây giờ còn không chú tâm bằng một Alpha.

Cô rợn tròn mắt, giận sôi máu, vậy nên giơ vở hai người lên quay người nhìn qua toàn bộ học sinh.

“Nhìn hết lên đây, nếu đoán không nhầm bạn cao lớn này chắc là Alpha nhỉ?”

Cô lật xem tên trên vở, “Bạn này tên Phong Dã còn biết ghi vở, mà còn bạn Lạc Uẩn này, thân la Omega còn không chịu nghe giảng, làm việc riêng bên dưới.”

“Còn là sinh học, đối xử khác biệt rất lớn nhỉ.”

Đối mặt với ánh mắt từ bốn phương tám hướng, Lạc Uẩn hơi mất tự nhiên.

Giáo viên còn lải nhải, vừa khích lệ Phong Dã, lại xách Lạc Uẩn ra phê bình.

“Thân là Omega còn không chịu chú tâm nghe tiết của cô, bạn Lạc Uẩn này, phiền trò hôm nay viết kiểm điểm 3000 chữ, mang đến văn phòng của cô.”

“Sau này học theo Phong Dã nhiều hơn đi, đi học phải chú ý.” Giáo viên sinh lý lời lẽ chính nghĩa.

Học sinh lớp ba đều bị màn kịch vui này dọa sợ.

Học theo Phong Dã? Chú tâm nghe giảng á?!

Hạng nhất khối học theo đế lót của khối?

Có học sinh không nhịn được, cười ra tiếng.

Đối diện với vẻ mặt tức giận của giáo viên, Lạc Uẩn đỏ mặt. Cậu nhúc nhích môi, mềm giọng nói: “Em xin lỗi cô ạ, em biết rồi ạ.”

**

Sau khi tan học, Lạc Uẩn nhận được tiếng cười nhạo vô tình của Tô Nùng: “Ha ha ha ha, buồn cười muốn chết, cô bảo cậu học theo Phong Dã kìa.”

Tô Nùng che bụng cười đến mỏi, Lạc Uẩn mặt vô biểu tình, xé lấy tờ đôi từ vở, lạnh lùng hỏi: “Buồn cười lắm hả?”

Tô Nùng: “Không buồn cười hả? Ha ha ha ha ha~”

Lạc Uẩn nghiêng đầu, yên lặng nhìn Phong Dã.

Lưng Phong Dã chợt lạnh.

Nhớ tới sự tương phản ấy, đối diện với đôi mắt tức giận của Lạc Uẩn, hắn nuốt nước miếng.

“Một Alpha như cậu viết cái đánh dấu hoàn toàn tỉ mỉ như vậy làm gì?” Lạc Uẩn rầu rĩ hỏi.

Cậu dỗi Phong Dã, mà Phong Dã lại cúi đầu ngoan ngoãn nghe dậy dỗ.

Thấy thế, Tô Nùng nhỏ giọng nói: “Này, không phải sáng cậu mới xin lỗi hả? Nhắc nhở cậu một câu, bây giờ cậu đang chơi xấu đấy.”

Thượng Quan Nghị thấy Phong Dã không biết trời trăng mây đất còn sợ hơn cậu ta, cậu ta không chê việc lớn, nói: “Chậc chậc chậc, anh Dã mặc kệ lớp trưởng mắng hả, khí thế trước kia của anh đâu! Lấy ra coi nào, anh sợ như thế em coi thường anh đấy.”

Lạc Uẩn: “......”

Thái độ của cậu với Phong Dã không tốt như vậy hả?

Cậu nhớ lại giọng điệu vừa rồi, hình như thật sự.....có hơi cậy sủng mà kiêu.

Cậu nghiêng người về trước, nhẹ giọng nói: “Là tại tôi không chú ý nghe giản bị giáo viên bắt, không nên nói cậu như thế.”

“Tôi không để ý mấy chuyện này mà.” Phong Dã lười biếng dựa vào cửa sổ.

Nhớ việc Phong Dã nghiêm túc ghi lại, Thượng Quan Nghị nhìn hắn, giọng chua chua: “Ha ha, chưa xác định với lớp trưởng nữa, bát tự chỉ có một cái lại học đánh dấu hoàn toàn, anh Dã, anh vội cái gì vậy?”

“Phải đó phải đó.”

Tô Nùng tùy ý phụ họa, trước mặt hai Lập, cậu ta cũng ngại hỏi kỹ Lạc Uẩn có thích Phong Dã không.

Dù sao sau này cũng có rất nhiều thời gian mà.

Với hiểu biết của cậu ta với Lạc Uẩn, thanh tâm quả dục như thế, sáng nay còn không nhận ra mình ghen, sau chắc còn mất đoạn thời gian nữa.

Lòng Lạc Uẩn căng thẳng, do dự có nên nói chuyện cậu và Phong Dã đã bên nhau nói cho hai người biết.

Nhưng mà, thật sự xấu hổ lắm.

Cậu nghĩ trong chốc lát, chậm chạp xoay người viết ba chữ bản kiểm điểm lên giấy.

Từ lúc chào đời đến giờ đây là lần đầu tiên cậu viết kiểm điểm, trong lòng buồn bã.

Cậu đang nghĩ phải viết thế nào, bên tai lại vang lên tiếng nói trầm thấp của Phong Dã.

“Không sớm nữa, bát tự đã viết xong rồi....” Đuôi mắt Phong Dã hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh lộ ra nụ cười đắc ý.

Tô Nùng đang uống ước chợt khựng lại, Thượng Quan Nghị cũng sửng sốt, hai người cùng hỏi: “Ý là sao?”

Sau đó họ thấy Phong Dã kéo ghế ngồi sán lại gần Lạc Uẩn.

Còn thò đầu lại gần, nhỏ giọng làm nũng: “Tôi có thể nói cho họ biết được không?”

Lạc Uẩn cảm thấy hắn ngốc, liếc hắn một cái, ghét bỏ nói: “Cậu mối nói thì nói, hỏi tôi làm gì.”

Thượng Quan Nghị và Tô Nùng: “?”

Cảm thấy cảnh này quá ảo.

“Tôi nói nhé.” Phong Dã thẳng người, chính thức tuyên bố với hai người phía sau còn đang bất ngờ ----

“Các cậu đoán không sai, tôi với Lạc Uẩn.... Bên nhau rồi.”

Tô Nùng cảm thấy thế giới quanh sụp đổ, cậu ta kéo cổ áo Lạc Uẩn: “Lớp, lớp trưởng, cậu ta nói thật hả? Nhưng mà sáng còn chưa mà.....”

Lạc Uẩn: “Đúng vậy, cậu bảo với tôi là đừng nghĩ nhiều, vậy nên sau khi giải tán tớ tìm Phong Dã nói rõ ràng luôn rồi.”

Tô Nùng nghẹn họng nhìn trân trối, cậu ta vỗ tay, khen khả năng nghe lời của Lạc Uẩn: “Không hổ là lớp trưởng, trâu bò thật sự!”

“Không phải chứ, anh, anh theo đuổi được rồi hả?!” Mắt Thượng Quan Nghị đầy khiếp sợ, “Cậu với lớp trưởng......”

Phong Dã: “Đúng vậy đấy.”

Mặc kệ nội tâm khiếp sợ của hai người, Phong Dã quay người, dựa vào bàn xem Lạc Uẩn viết kiểm điểm.

Hồi lâu sau Lạc Uẩn mới đặt bút xuống.

Câu đầu tiên viết thế nào?

Em sai rồi?

Lạc Uẩn hơi chau mày, chậm chạp viết xuống ba chữ này. Sau đó, không có sau đó nữa.

Cậu nghiêng đầu, đối mặt với Phong Dã.

Phong Dã: “Sao cậu không viết?”

Lạc Uẩn đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “..........dạy tôi đi.”

“A.” Phong Dã cười khẽ, giọng thấp xuống: “Vậy cậu hôn tôi đi.”

Lạc Uẩn: “......Tôi tự tra vậy.”

Cậu khom lưng, nghiêng đầu, thò tay vào gầm bàn khởi động điện thoại, lặng lẽ lấy điện thoại ra ồi nhập mật khẩu, click mở tìm kiếm trên trình duyệt.

Nhấn mở trang web hiện ra đầu, môi Lạc Uẩn cong lên, muốn khoe mình tìm được rồi.

Vừa nghiêng mặt sang chợt Phong Dã vừa rồi còn lười biếng dựa vào cửa sổ giờ.....sán lại đây.

Trên người hắn có mùi bạc hà mát lạnh, chầm chậm vờn lại gần.

“Cho tôi có cơ hội dạy tôi đi.” Khóe môi Phong Dã cong lên, nụ cười tươi rói.

“Cậu hôn tôi một cái, được không?”

Khoảng cách gần trong gang tấc, nhịp tim Lạc Uẩn tăng lên mà không báo trước.

Cậu căng thẳng ngả đầu ra sau, tạo ra chút khoảng cách.

Muốn rời khỏi lãnh địa bị chất dẫn dụ của Phong Dã bao lại.

Mặt Lạc Uẩn hồng lên, yết hầu hơi nghẹn: “Bọn mình không được hôn trong lớp, bị người khác nhìn thấy bây giờ.”

Phong Dã nghiêng đầu cười một tiếng: “Vậy không ai thấy là được hả?”

Dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, Lạc Uẩn chần chờ gật đầu, hơi không chắc chắn đáp: “Chắc, chắc là vậy.”

“Hiểu rồi.” Môi Phong Dã cong lên không đứng đắn, thong thả ung dung cởi áo khoác đồng phục ra.

Sau đó trước mắt Lạc Uẩn bỗng dưng tối sầm, có gì đó chùm lên đầu cậu.

Mũi ngửi được mùi tuyết nhạt, chùm trên đầu cậu hình như là áo khoác Phong Dã.

Sau đó, giây tiếp theo, vạt áo bị người kéo lên, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.

Có nguồn nhiệt chui vào, không chờ Lạc Uẩn mở miệng, môi đã bị người đè lên.

Môi bị người ngậm vào, cắn nhẹ một cái.

Mơ hồ nghe thấy có tiếng than thoải mái bên tai: “Hôn được rồi, ngọt thật đấy.”

Lúc này, thoáng chốc suy nghĩ của Lạc Uẩn biến thành màu trắng, còn chưa kịp nghĩ cách phản ứng lại tình huống này như thế nào.

Giây tiếp theo, trước mắt đã sáng ngời.

Lại nhìn thấy học sinh đi lại, nói chuyện đùa nghịch.

Không ai chú ý tới bí ẩn xảy ra nơi góc lớp.

Ngay cả Thượng Quan Nghị và Tô Nùng cũng không chú ý họ từng hôn một cái.

Lạc Uẩn cắn môi, màu máu lan đến vành tai, cậu dùng mu bàn tay lau môi dưới.

Vừa xấu hổ vừa bực mình: “chỗ này nhiều người như thế, lần sau không được làm vậy nữa.”

“Cậu không thích vậy hả?” Phong Dã nhìn cậu cười, thanh âm đứt đoạn, giơ tay nắm lấy cổ tay Lạc Uẩn.

Niết trong tay, hơi lấy lòng mà xoa xoa.

“Cậu không thích thì lần sau tôi không hôn nữa.”

Trầm mặc hai giây, Lạc Uẩn cầm bút, nhỏ giọng trả lời: “......Không phải không thích, nhưng ở trong lớp lại gây ảnh hưởng không tốt.”

“Hơn nữa bị phát hiện thì phải làm sao?”

Phong Dã cười, lại thò đầu lại gần chọc cậu: “Vậy lần sau đi WC nhé?”

Lạc Uẩn trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai muốn đi WC với cậu chứ.”

“À, vậy không biết ai ngồi lên đùi tôi trong nhà vệ sinh giáo viên vậy-----“

Lạc Uẩn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, hung dữ uy hiếp hắn: “Còn nói nữa thì cậu không còn vợ nữa đâu.”

Những lời này rất có lực, Phong Dã chớp mắt, gật đầu, tỏ ý mình hiểu rồi.

Bình tĩnh nhìn Phong Dã hai giây, lúc này Lạc Uẩn mới từ từ bỏ tay đang che miệng hắn ra.

Phong Dã lại sán lại, kề tai thì thầm với cậu.

“Cậu vừa đồng ý làm vợ tôi rồi, sau này không cho cơ hội đổi ý đâu.”

Lạc Uẩn sửng sốt trong chốc lát.

Nhớ lại câu nói theo bản năng của mình kia, nhĩ tiêm càng đỏ, càng cúi đầu thấp hơn, xấu hổ đến mức chóp mũi sắp chạm vào mặt giấy.

Giọng như muỗi kêu: “......thì, tôi có bảo đổi ý đâu.”