Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 45




Từng phút từng giây trôi qua nhưng nhiệt độ trên mặt Lạc Uẩn lại không giảm bớt.

Phong Dã tuy ôm cậu nhưng không có lộn xộn, hai cánh tay thon dài ôm trọn nửa người trên của Lạc Uẩn, cực kỳ ỷ lại mà dựa vào cậu.

Nhìn thì như là một khung cảnh ấm áp yên bình, thật ra thì sóng gió ác liệt nguy hiểm.

Dù sao cảm giác tồn tại của chỗ nào đó của Phong Dã không hề thấp.

Ngược lại còn rất mãnh liệt.

Lạc Uẩn xấu hổ đến mức chóp mũi sắp vùi hẳn vào quyển sách, cậu hơi gập người, mặt đỏ bừng giống như con tôm bóc vỏ đã được luộc chín mềm nhừ.

Là kiểu chỉ mở miệng cần cắn nhẹ một cái là có thể ăn sạch, nếm được phần thịt trắng thơm ngon bên trong.

Con ngươi của Phong Dã tối dần đi, vài sợi tóc nhỏ cọ và tuyến thể mềm mại của Lạc Uẩn.

Chất dẫn dụ tỏa ra từ cơ thể càng nồng ngày càng nồng, nhanh chóng lấp đầy căn phòng. Bọn nó tựa như có ý thức vậy, dần dần nhiễm vào thanh niên trong cái ôm, từng tấc từng tấc không dành để lối thoát nào khiến Lạc Uẩn dính đầy hương vị của mình.

Không khí mờ ám khởi động.

Thần kinh Lạc Uẩn căng chặt vì cậu nhận ra một chuyện còn đáng sợ hơn nữa.

Giống như trong mơ, cậu dần cảm thấy có cảm giác, may mà cậu ngồi phía trước, đưa lưng về phía Phong Dã nên mới không lộ ra nơi bất thường.

Cứ thế, Lạc Uẩn đỏ mặt khép chân lại, ánh mắt nhìn loạn, chột dạ nhìn đề trên cuốn bài tập để phân tán lực chú ý.

Nhất thời, căn phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, bên tai Lạc Uẩn chỉ còn lại tiếng hít thở càng ngày càng nhiều, càng dồn dập của người.

Lạc Uẩn cử động miệng, lắp bắp nói: “Cậu.. Cậu còn muốn bao lâu nữa vậy?”

Sao cứ cảm giác đã lâu như vậy rồi mà không hề có chút thay đổi nào vậy.

Cứ yên lặng chờ hắn bình tĩnh lại có ổn thật không?

“Cậu cảm thấy tôi nên nhanh hả?”

Phong Dã nhỏ giọng lẩm bẩm, gân xanh bên thái dương hơi nhúc nhích, giọng điệu bất giác khô nóng.

“Không phải thế, nếu cậu khó chịu hay là đi xử lý chút đi.” Mặt Lạc Uẩn nóng lên, “Không phải nhịn lâu sẽ không tốt cho cơ thể à?”

Hơn nữa Lạc Uẩn thật sự sợ hãi sự thay đổi của mình sẽ bị hắn phát hiện, bây giờ không hề có thứ gì có thể che giấu. Lạc Uẩn hơi siết chặt chân, đôi mắt màu hổ phách hiện lên vẻ xấu hổ.

Đang lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, phía sau bỗng vang lên tiếng cười khẽ, trong bất đắc dĩ mang theo sự cưng chiều.

“Kéo dài như thế không tốt, nhưng mà nếu tôi đi thì không được ôm cậu như vậy nữa.”

Tựa như một con Rồng có được bảo vật quý báu, Phong Dã giữ lấy bảo bối hắn thích nhất, dù lúc nào cũng muốn được ở bên cạnh Lạc Uẩn.

“Vậy....” Lạc Uẩn miệng khô luoix khô, một thoáng không nói nên lời, cậu đỏ mặt khuyên: “Sau khi cậu ra cũng có thể tiếp tục ôm tôi....”

Tim đập nhanh, Lạc Uẩn nhắm chặt mắt, lắp bắp nói: “Trước khi ăn cơm đều được hết.”

“Có thật không?” Phong Dã nhướng mày.

Lạc Uẩn gật đầu, hàm hồ đáp: “Thật...thật đấy, cậu đi mau đi.”

“Vậy cậu đứng lên trước để tôi ra ngoài đi?” Phong Dã nói, “Cậu không di chuyển chút nào làm tôi không ra được.”

Một câu đơn giản như thế nhưng lại giống như đâm trúng tim ai đó. Lạc Uẩn không thở nổi, suýt nữa tự cắn mình: “....Cậu nói cũng phải.”

Nhưng mà nếu cậu đứng dậy, lỡ như bị Phong Dã phát hiện chỗ bất thường của cậu chẳng phải là lộ hết rồi ư?

Nhưng nếu không đứng lên thì hành động có vẻ càng thêm khả nghi.

Thế nên Lạc Uẩn không xoay người, đứng lên luôn, đưa lưng về phía Phong Dã ấp úng nói: “Cậu mau đi đi.”

Phong Dã đứng lên theo, một chân bước qua, nhẹ nhàng ra ngoài. Hắn thấy Lạc Uẩn chẳng dành chút ánh mắt quan tâm nào cho hắn cả.

Trong lòng hắn mất mát nói:

[ Sao vợ không nhìn mình lấy lần nào ]

[ Chẳng nhẽ mình dọa cậu ấy sợ đến vậy hả? ]

Lạc Uẩn rùng mình, cậu sợ Phong Dã hiểu lầm, nhẹ giọng xuống: “Cậu chưa đi nữa hả, tôi đợi cậu về.”

“Ừm, vậy cậu ngoan ngoãn đợi tôi, tôi sẽ nhanh một chút.” Phong Dã hít sâu một hơi.

Lạc Uẩn: “.....Không cần gấp như vậy đâu, cậu ổn là được.”

Cuối cùng tiếng bước chân lười biếng càng ngày càng nhỏ, sau một tiếng đóng cửa rốt cuộc không nghe thấy âm thanh nào nữa.

Lạc Uẩn nhẹ nhàng thở ra, dây cung căng chặt hơi thả lỏng.

Cậu ngồi lại ghế, nguy cơ suýt bị phát hiện đã giải trừ, chỗ khác trên cơ thể càng có tinh thần hơn.

Lạc Uẩn hít sâu một cái, cậu thả lỏng tách hai chân ra, sau khi thấy phản ứng của mình, mặt càng đỏ thêm.

Cậu......cậu không biết tiếp theo mình phải làm thế nào cả.

Hai gần gặp tình huống này, cậu đều ném chỗ có thể giải quyết cho Phong Dã - người quen thuộc với hành vi này hơn mình.

Kỳ phát tình lần trước của cậu cũng là như thế.

Nghĩ nến Phong Dã có khi đang thả lỏng ở chỗ đó, tai Lạc Uẩn nóng bừng, lại có hơi ấm ức.



Môi mỏng hơi mím, cậu dựa vào bàn, cảm giác trống rỗng chạy lên não.

Cậu chỉ có thể chịu đựng như vậy để bản thân bình tĩnh lại thôi à?

Vì sao cơ chứ.....

Cậu cũng khó chịu, cũng không tốt cho cơ thể mà.

Nghĩ lại nghĩ, cảm giác ấm ức kia phóng đại lên vô hạn lần, bị kìm nén lâu rồi, trước kia Lạc Uẩn không hề để ý phương diện này giờ trong lòng lại nảy sinh ý nghĩ lần này cậu muốn quyết tâm.

Ý nghĩ thình lình nhảy ra đánh bại lý trí và cảm giác xấu hổ. Dù gì Phong Dã cũng ở bên trong, khoảng cách xa mà còn cách một cánh cửa nữa.

Tuy là liên quan đến lòng tự trọng của nam sinh, nhưng Lạc Uẩn không thể không thừa nhận, thời gian Phong Dã cần chắc là lâu hơn cậu.

Thế nên, Lạc Uẩn nhìn giấy trên bàn, tim bay lên theo.

Chắc là.....không sao đâu.

Cậu sẽ nắm chắc thời gian xử lý hết mọi chuyện trước Phong Dã, sau đó dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu vết nào.

Cậu đứng dậy khóa cửa phòng, nhìn về phòng tắm, ánh đèn vàng ấm bên trong hơi lộ ra.

Trở lại ghế, lông mi đen nhánh của Lạc Uẩn run loạn, một vài âm thanh nhỏ vang lên. Cậu cử động chầm chậm, sợ một chút âm thanh này sẽ truyền vào trong.

Cũng may, tất cả đều sóng yên gió lặng, trong phòng chỉ có âm thanh của cậu. Lạc Uẩn kéo lấy hai tờ giấy, nửa người trên của Lạc Uẩn dựa vào bàn, tay chầm chậm đặt trên đùi.

Cuối cùng tất cả đều đã ổn.

Đến đây, Lạc Uẩn mới hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi, các cảm xúc phức tạp chồng chéo lên nhau. Nghĩ đến Phong Dã đang ở trong phòng, ở dưới cùng một mái hiên, Lạc Uẩn căng thẳng đến mức không thở nổi.

Cậu đỏ mặt, màu máu lan từ cổ đến hốc mắt hơi nóng lên, lông mi run rẩy.

Cậu sẽ nhanh một chút, sẽ nhanh một chút, sau đó xử lý hết mọi dấu vết.

Nghĩ vậy, trong đầu chợt lóe qua mặt Phong Dã. Cậu không nhìn mặt Alpha khác vì một vài ý nghĩ giấu nhẹm trong lòng, tất cả cảm xúc phóng đại vào lúc này.

Cậu nhớ mỗi lần Phong Dã chơi bóng, gió thổi đồng phục lên, đường cong của nam sinh mượt mà, cơ bụng và đường nhân ngư phủ một lớp ánh sáng.

Không giống như thân hình mảnh khảnh của cậu, dáng người Phong Dã chứa hormone nồng đậm.

Cả những lần Phong Dã hoonn vào môi cậu.

Trong lòng sẽ nghĩ rất nhiều thứ đen tối, sẽ nói yêu thầm cậu thật lâu, nói thích vị ngọt trên người cậu, đụng chạm vào người cậu, cũng sẽ hôn lên làn da mỏng sau cổ cậu.

Còn cả cảnh trong mơ ngày đó, Phong Dã không nghề nghe theo lời cậu mà trở lại tính cách ác liệt, du côn trong ấn tượng của cậu.

Một đôi mắt đen nhánh tràn ngập trêu đùa, nhìn phản ứng ngây thơ của cậu, lười biếng cong môi: “Khó chịu hả? Tôi giúp cậu nhé.....”

Đôi mắt Lạc Uẩn hơi khép lại, ánh sáng ấm áp quan tâm, dưới hốc mắt họa ra hình quạt. Giờ đây, cậu hơi giương môi, âm thanh nhỏ đứt quãng truyền ra từ môi, đuôi mắt chứa nước, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, giữa trán và chóp mũi tiết ra mồ hôi, đáy mắt hơi ướt.

Cậu vốn không thông thạo loại chuyện này, dù là Beta gay Omega, Lạc Uẩn thanh lãnh đã quen.

Mà bây giờ lại thay đổi.

Là sau khi thân với Phong Dã mới như thế.

.....Đều tại Phong Dã, ngày nào cũng không chịu để tâm đến việc học, còn để cậu nghe thấy tiếng lòng nữa.

Yết hầu Lạc Uẩn trượt lên xuống, mở khăn giấy đã chuẩn bị từ trước ra, vì tay dính mồ hôi nhớp nháp mà khiến khăn giấy bị ướt. Khi sắp kết thúc, bên tai lại vang lên tiếng nói trầm trầm ------

“Lớp trưởng, cậu đang......”

Phong Dã hơi liếc xuống, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, thoáng chốc khiếp sợ lại biến thành vui vẻ và nhiệt tình khôn kể.

Chuyện này có thể xảy ra vì......hắn.

Hắn không thể tin được cảnh này. Vừa rồi hắn tranh thủ chạy vào nhà vệ sinh, vốn định đối phó cho qua thôi, đóng cửa nhìn một vòn mới phát hiện giấy vệ sinh đã hết, chưa kịp đổi.

Hắn nghĩ giải quyết vấn đề nhanh một chút sau đó có thể ôm Lạc Uẩn bảo bối vừa thơm vừa mềm. Không có giấy vệ sinh lại sợ làm vương vãi khắp nơi, mùi cũng khó ngửi. Qua nhiều lần tính toán, Phong Dã rửa mặt, ngồi lên nắp bồn cầu, mở điện thoại xem đề vật lý, tốn vài phút mới có thể bình tĩnh lại.

Nào biết vừa ra đã thấy hình ảnh kinh diễm như thế. Đây là lần dầu tiên hắn nhìn thấy Lạc Uẩn chân thật như vậy.

......

Lạc Uẩn cũng ngớ người luôn, đại não cậu trống rỗng. Phong Dã còn nhanh hơn cậu nữa á?!

Như thế hợp lý ư?

Hơn nữa, hắn đi đường không có tiếng bước chân hả?!

Quan trọng là cậu đang nửa vời, chỉ thiếu một bước nữa thôi, giờ muốn cậu làm sao bây giờ...

Thấy Phong Dã cong môi, từ từ đi về phía cậu, đại não CPU của Lạc Uẩn như quá tải mà nổ mạnh, xương cùng bỗng mềm xuống, xấu hổ nhiễm đỏ khuôn mặt. Cậu hơi xoay người, giấu mình vào trong.

Như vậy....cũng quá khó chấp nhận nổi......

Lạc Uẩn chôn cả người lên bàn, không kiềm chế được mà mặt đỏ tim đập, mặt đỏ tai hồng.

Ai đó đến giết cậu luôn đi.

“Khụ khụ.” Phong Dã cụp mặt, trắng trợn nhìn Lạc Uẩn, nói: “Cậu không cần giấu, tôi thấy hết rồi.... Vẫn là vẻ đẹp thanh thuần như thế.”

“.....Cậu đừng chạm vào tôi.” Giọng Lạc Uẩn nhỏ nhẹ, có hơi gần như yếu thế nói, “Sao lần này cậu nhanh thế hả, không phải đã nói cậu không cần sốt ruột mà.”



“Trong đó không có giấy vệ sinh nên là tôi không làm.”

Phong Dã biết nhịn sẽ khó chịu, nói nữa sợ Lạc Uẩn sẽ trốn tránh hắn, thế nên lựa lời nói: “Không sao đâu, không phải cậu chưa từng nhìn thấy tôi mà, không cần ngại, cậu tiếp tục đi.”

“Cậu ở cạnh bảo tôi tiếp tục như thế nào?” Giọng Lạc Uẩn nóng nảy lên, nhưng mà kiềm chế ở giới hạn nào đó, gấp suýt khóc.

“Cậu, cậu quay người đi, không được nhìn tôi!” Lạc Uẩn nói với giọng mệnh lệnh.

Nếu là bình thường dù là việc gì Phong Dã cũng sẽ nghe Lạc Uẩn, nhưng mà chuyện này nếu rời đi thì không còn là Alpha nữa.

Phong Dã thẳng người, bước lên trước một bước, càng gần Lạc Uẩn hơn.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lạc Uẩn, khiến Lạc Uẩn hơi ngửa đầu nhìn hắn.

Giọng điệu cũng rất bá đạo, không được chen vào, mang theo hưng phấn, từ từ giống như trong giấc mơ của Lạc Uẩn.

Môi hắn hé mở: “Cậu khó chịu như thế, tôi giúp cậu nhé.”

......

Có lẽ là Phong Dã bá đạo quá, hoặc do Lạc Uẩn tự sa ngã, hoặc do ỡm ờ.

Phong Dã nửa ngồi xổm, đôi mắt đen nhánh chứa ánh sáng lạnh, chút lạnh lẽo này chớp mắt có thể bị cảm xúc mãnh liệt làm nóng lên.

Khi hắn đụng vào Lạc Uẩn, Lạc Uẩn căng thẳng đến mức cả người run rẩy. Phong Dã tham gia, đôi tay Lạc Uẩn có thể rảnh rỗi, cậu đỏ mặt.

Không biết là che lại hốc mắt nóng lên, hay là che đi tiếng môi không kiềm chế được sắp phát ra.

Cuối cùng, cậu che lại hốc mắt.

Vì Phong Dã cười nói với cậu rằng: “Giọng của cậu hay lắm, đừng căng thẳng, tôi thích cậu.”

“Ưm a.......” Lạc Uẩn hơi mở kẽ ngón tay, lộ ra đôi mắt hơi động tình, tiếng nói trúc trắc: “Có thật không....cậu sẽ không cười tôi chứ?”

Phong Dã ngước mắt, dùng góc nhìn ngước lên ngắm Lạc Uẩn xụi lơ trên ghế.

Hắn bình đạm nói: “Thật đấy, tôi thích cậu, cậu biết mà.”

Chênh lệch giữa hai người ở phương diện này không nhỏ, dường như cánh hoa sơn chi trải thành màu trắng biển hoa, mùi hoa ngọt ngào khuếch tán ra, còn xen lẫn chút tanh ngọt.

Ngón tay Phong Dã thon dài hữu lực, mang theo một lớp chai mỏng, lòng bàn tay mềm mại, ấm áp.

“Phong Dã......”

Đại não Lạc Uẩn trắng xóa trong một chốc, cậu thở dồn dập,hơi khép mắt. Đây là cảm giác cậu chưa bao giờ trải qua, suy nghĩ rối loạn, con ngươi sạch sẽ phủ kín một lớp nước mê man.

Một giọt nước mắt sinh lý theo khóe mắt hơi nhếch và đường cằm tinh xảo đọng lại trên chiếc cằm nhọn.

Cho đến khi rơi xuống mu bàn tay Phong Dã.

Cuối cùng Phong Dã nhận lấy hai tờ giấy vệ sinh trong tay Lạc Uẩn bị cậu nắm chặt đến mức nhàu nát.

......

Hắn đứng dậy nhưng thấy Lạc Uẩn chưa hoàn hồn, thế nên cúi người giúp cậu chỉnh lại quần áo.

“Cậu có ổn không? Môi cậu trắng như da ý.” Phong Dã nghiêng lên trước nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Uẩn.

“Tôi đi lấy một ly nước ấm vào nhé.”

Cơ thể Lạc Uẩn còn hơi mềm, giọng trầm trầm, mang theo ngại ngùng đáp lại: “......Ừm, cảm ơn cậu, một xíu nữa tôi sẽ ổn.”

Nghe xong, Phong Dã khẽ cười một tiếng, thẳng lưng giơ tay xoa mái tóc mềm xoã tung của Lạc Uẩn, “Câu này nghe quen lắm nè.”

“Cái đó......lần này cảm ơn cậu.” Lạc Uẩn ấp úng, không ngừng nắm góc áo, nhĩ tiêm trắng nõn ửng đỏ.

“Không cần cảm ơn đâu.” Phong Dã cho cậu không gian riêng tư, cầm lấy ly nước trên bàn ra phòng khách.

Đợi hắn đi rồi, Lạc Uẩn lê thân thể vô lực nằm lên chăn mền, ngửa đầu nhìn trần nhà màu trắng.

Không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.

Điện thoại trong túi rung lên.

Cậu nhìn là Phong Dã nhắn.

Rõ là ở cùng một chỗ, có một cây sao phải nhắn tin cho cậu nhỉ?

Phong Dã: [ Lần sau nhớ phải lễ thượng vãng lai nhé ]

*Lễ thượng vãng lai: (禮尚往來): Lễ nghĩa được xem trọng, phải có qua có lại.

Câu nói này có xuất xứ từ thời Tây Hán: Đới Thánh《lễ ký - khúc lễ thượng :

“Lễ thượng vãng lai.

Vãng nhi bất lai, phi lễ dã

Lai nhi bất vãng, diệc phi lễ dã.”

Nhìn đến đây, Lạc Uẩn trợn tròn mắt, xẩu hổ không biết nên làm gì vậy nên chui vào chăn hét hai tiếng.

E lệ trong lòng tan hơn nửa, cậu mới chui ra, chậm chạp gõ chữ.

[........Được ]