Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 41




“Không chỉ cứng, còn....”

“Còn tưởng tượng ở trong lòng nhiều lắm. Ví dụ như kỳ phát tình lần trước của cậu, cậu không cho tôi cọ, tôi còn muốn để cậu dùng tay hoặc chân -----“ giúp tôi.

Âm thanh trầm trầm lọt vào tai, rốt cuộc Lạc Uẩn không chịu nổi, cậu giơ tay che cái miệng lải nhải của Phong Dã.

Bàn đến phong túng vẫn không phóng túng được bằng Alpha.

Lạc Uẩn nghĩ thầm, trước đây cậu tự nhận bình tĩnh đều là trò con nít. Thời điểm mấu chốt, chỉ cần Phong Dã tùy tiện nói hai câu là có thể làm cậu nổ bùm tại chỗ.

“Ưm ưm-----“

Phong Dã không nói rõ được, hơi nóng phả vào lòng bàn tay Lạc Uẩn, thấm đầy mồ hôi, Lạc Uẩn cảm thấy dính nhớp.

“Cậu đừng nói trực tiếp với tôi những lời này, tôi....”

Cậu không nghe được loại cợt nhả này đâu!

Lạc Uẩn đỏ mặt, cậu thu tay lại, chơi xấu cọ lên khăn trải giường.

Cả người cậu nóng hết cả, từ mũi theo mạch máu lan ra toàn thân, lan đến cổ, đỉnh đầu tỏa ra hơi nóng, như một cái đuôi tôm đã nấu chín vậy, cả cơ thể đồ hồng.

Biến thái vẫn là Phong Dã biến thái, Lạc Uẩn hổ thẹn không bằng. Có thể nghe thấy tiếng lòng là một chuyện, cậu có thể làm bộ như không biết, nhưng nếu nói ra cậu không thể vờ như không biết được.

Vừa bơi trong nước, cơ thể vốn lạnh nhưng một chút bình tĩnh này đã nhanh chóng bị thiêu không thấy đâu nữa.

Mùi hoa ngọt thanh nhiễm đầy chăn.

“Sau này tôi có thể nghĩ về cậu không, cậu có để ý không?” Phong Dã ngo ngoe rục rịch, nín thở nói: “Cậu để ý tôi đi....”

Nói đến đây, Phong Dã mở miệng nhiều lần, có chút không nói nên lời. Hắn muốn hỏi Lạc Uẩn có để ý hắn lén gọi là vợ hoặc xem Lạc Uẩn là đối tượng để mơ tưởng không.

Nhưng mà nói trắng ra như vậy sẽ không bị đánh chứ?

Hắn đè trên người Lạc Uẩn, cảm thấy người trong ngực thật mềm, muốn lập tức chui vào vai cổ Lạc Uẩn không ngừng cọ.

Lạc Uẩn trắng thật sự, vừa tắm xong, làn da cho cảm giác sạch sẽ mềm mại.

Một tay Phong Dã chống bên tai Lạc Uẩn, cổ tay cọ xát với tai Lạc Uẩn.

Hắn từ từ khom người, dùng ánh mắt phác họa khuôn mặt tinh xảo của Lạc Uẩn, từ đôi mắt long lanh đến chiếc mũi, cuối cùng dừng lại ở trên cánh môi đầy đặn.

Hắn chưa bao giờ thèm muốn đôi môi của một Omega như thế, muốn gục đầu xuống, hôn lên. Phong Dã cụp mắt, nhìn không chớp thật lâu, tựa như bị mê hoặc mà giơ tay ấn xuống xoa bóp.

Vừa ấn một chút, cánh môi mềm mại sẽ chủ động đàn hồi. Nghiền áp đụng chạm một hồi, màu hồng nhạt biến thành đỏ tươi.

Thật sự mềm lắm.

Bàn tay hắn vì thường xuyên chơi bóng nên có một lớp thô ráp mỏng, ấn trên đôi môi mềm mại gây nên từng cơn tê dại và ngưa ngứa.

Lạc Uẩn vốn không có kinh nghiệm hay sự chuẩn bị gì dưới sự chà đạp của ngón tay Phong Dã, cậu không nhịn được phát ra âm thanh hừ mềm mại.

Nghe thấy, hai người cùng giật mình, cơ thể cứng đờ, hai mặt nhìn nhau.

Lạc Uẩn: “!”

Cậu không thể tin được mình sẽ phát ra được loại âm thanh ấy.

Cậu thấy xấu hổ đến mức muốn nổ tung. Phong Dã hoàn toàn ngược lại, nếu bây giờ cho hắn một cái đuôi to, có lẽ giờ đây đã dựng thẳng lên trời rồi.

Chân sau của Phong Dã đặt giữa hai chân Lạc Uẩn, mặt càng ngày càng gần.

Lạc Uẩn cho rằng sẽ lại gần hôn cậu, khăn trải giường bị cậu siết thành nếp uốn. Cậu căng thẳng nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng run rẩy.

Đôi chân cũng mềm theo, có hơi không dùng được sức, ngón tay trên môi cậu như không biết nặng nhẹ, chỉ biết tự mình hưởng thụ.

Cậu quyết định phải dạy dỗ Phong Dã một phen.

Cậu mở miệng, hàm răng trắng tuyết từ từ khép lại. Cậu cố ý dùng chút sức, vốn tưởng Phong Dã sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hoàn toàn ngược lại với những gì cậu nghĩ. Phong Dã không chỉ không cảm thấy đau, còn đắc ý giương môi như đang cười cậu vậy.

Lần này Lạc Uẩn hoàn làn bị chọc giận, cậu nói: “Cậu còn không bỏ tay ra nữa à!”

Cậu nhấc tay nắm lấy cổ tay Phong Dã, lại bị bàn tay đối phương nhẹ nhàng bắt ngược, hai tay Lạc Uẩn bị ấn lên đỉnh đầu không thể động đậy.

[ mềm thật đấy, muốn sờ nữa ]

[ sức yếu thật ý, cổ tay cũng nhỏ nữa ]

“Tôi cắn cậu đó!” Lạc Uẩn lộ ra ánh mắt tự cho là hung dữ để uy hiếp.

“Cậu cắn đi, tôi da thịt dày béo, không đau đâu.” Phong Dã nói xong, còn chủ động đặt ngón tay giữa môi Lạc Uẩn. Ánh mắt của hắn sắp hóa thành sợi chỉ thẳng băng*, nhìn chằm chằm cánh môi hơi mở ra đó.

实质的线 thành thục chật tuyến

Ý muốn phân thắng bại của Lạc Uẩn hoàn toàn bị gợi lên, ngón tay đã tự dâng tới cửa, không cắn không được.

Nghĩ thế, cậu há miệng cắn xuống.

Mà ngón ta y bị cậu cắn trong nháy mắt khi cánh môi mở ra chui vào trong, vô ý chạm vào đầu lưỡi mềm mại. Lạc Uẩn trợn tròn mắt, theo bản năng liếm vật lạ bên ngoài này.

Ngón tay truyền đến cảm giác ướt mềm, Phong Dã hơi giật mình, trái tim nhảy thình thịch dồn dập như tiếng trống, từng chút từng chút đập vào màng tai.

Đời này hắn không rửa tay nữa.

Không đè nén nữa, hắn thuận thế xoay vòng, gập ngón tay chạm vào hàm trên của Lạc Uẩn, nhẹ nhàng sượt qua.

“Ưm a~” Lạc Uẩn hơi ngẩng cổ trắng nõn, đôi mắt thấm ra chút hơi nước.

Lạc Uẩn không chịu được âm thanh nhão nhão dính dính của mình, tựa như sỉ nhục mà nghiêng đầu, phì phì vài tiếng.

Vô cùng ghét bỏ mà liếc nhìn Phong Dã.

Giọng điệu của cậu cực kỳ không tốt: “Còn không mau tránh ra!”

Bị Lạc Uẩn dùng ánh mắt đầy nước nhìn như thế, cả người Phong Dã tê dại. Hắn làm động tác nuốt, lưu luyến đứng dậy ngồi qua một bên.

“Thật ra những lời tôi muốn nói còn chưa nói hết.” Phong Dã thu lại tính chiếm hữu vừa thể hiện ra ngoài, lại biến thành bộ dáng căng thẳng ngược ngùng như trước.

“Ha ha, cậu còn muốn cợt nhả gì nữa vậy?” Lạc Uẩn đứng dậy, xé vài tờ giấy trên đầu giường, dùng sức lau miệng, môi hồng bị chà đạp càng hồng thêm.

Thấy cậu mạnh tay như vậy, Phong Dã đau lòng: “Nào nào nào, cậu nhẹ tay chút đi mà.”

“......”

Lạc Uẩn khựng tay, nghĩ thầm, cậu lau chắc là miệng của cậu mà.

“Nói đi, không nói nữa tôi còn phải sấy tóc.”

“Thì....Sau này tôi có thể trộm gọi cậu là vợ không?” Phong Dã ngồi xếp bằng ở mép giường, giọng nhỏ muốn chết, giống như sợ người ta nghe được vậy.

Nhưng dù vậy, Lạc Uẩn vẫn nghe được rõ ràng. Máu khắp người chảy ngược, CPU ở đại não nổ mạnh.

Tim loạn cào cào, Lạc Uẩn hoàn toàn từ bỏ việc hít thở.

“Không được gọi tôi như thế! Ai là.....vợ cậu kia chứ.” Giọng Lạc Uẩn run rẩy, ngón tay phiếm hồng.

“Là cậu mà, tuy là bây giờ chưa phải.... vợ tôi.”

Phong Dã không muốn chấp nhận hiện thực này, nhưng lại không có cách nào.

Hắn chớp đôi mắt sạch sẽ mang theo ý cầu xin như chó con.

“Tôi cũng chỉ gọi trong lòng thôi, được không?”

“Không được.”

Lạc Uẩn lạnh nhạt trả lời, bật máy sấy lần nữa, tiếp tục sấy tóc.

Sợi tóc màu hạt dẻ xõa tung nhìn mềm mại, xúc cảm nhìn cực kỳ thích. Phong Dã giơ tay xoa xoa, trong lòng không nhịn được nghĩ thật mềm, nhận lấy máy sấy trong tay Lạc Uẩn.

“Để tôi giúp cậu sấy tóc nhé.”

Hắn ngồi phía sau Lạc Uẩn, nửa người trên cao lớn thẳng tắp như bao phủ cả người Lạc Uẩn.

Tinh tế giúp Lạc Uẩn sấy tóc.

Phong Dã thừa dịp trong khoảng cách này nói: “Không được thật à, tôi cũng chỉ gọi trong lòng thôi mà. Vợ ơi.”

Hắn cố ý tạm dừng một chút, dùng chút xiếc nhỏ này chiếm chút hời.

“Vậy có phải ngoại trừ việc gọi tôi như vậy, buổi tối khi dùng tay cũng nghĩ đến tôi không? Còn thường xuyên tự nói trong lòng...”

Lạc Uẩn dừng lại, ngọn tóc mềm vểnh lên, đổi cách nói: “Cậu đừng tưởng tôi không biết mỗi ngày trong đầu cậu nghĩ cái gì. Biến thái.”

“Tôi biến thái.” Phong Dã chủ động thừa nhận, dùng sức ngửi mùi hương trên người Lạc Uẩn: “Vậy cậu có biết ngày nào tôi cũng nghĩ cậu thơm quá, tôi muốn hôn muốn ôm một cái...”

Lạc Uẩn: “......”

Cậu đã sớm biết bản tính Phong Dã là cái loại gì mà.

Nhưng mà có thật sự thích cậu nhiều đến vậy không.

“Cậu thật sự thích tôi nhiều vậy à?” Lạc Uẩn lạnh nhạt hỏi.

“......”

Đối diện với câu hỏi thẳng thừng như hế, nhĩ tiêm Phong Dã đỏ hồng, bị bóc trần như vậy, hắn trở tay không kịp.

Hắn còn chưa chuẩn bị thổ lộ tốt nữa mà!

Nhưng mà......

Hắn nhìn đôi mắt Lạc Uẩn, đột nhiên cảm thấy muốn chuẩn bị tỉ mỉ sẽ phải lùi lại vô hạn lần, thời cơ thích hợp nhất chính là ngay lập tức.

Lại không nói nữa, hắn sợ bản thân hối hận.

Hắn thích Lạc Uẩn, thích vô cùng, thậm chí còn tưởng tượng cảnh Lạc Uẩn mặc âu phục đi về phía hắn, cũng từng nghĩ mỗi ngày mở mắt ra là có thể thấy Lạc Uẩn đang ngủ, mỗi lần cậu thiu thiu buồn ngủ đều có thể hôn cậu.

Thấy Phong Dã yên lặng, Lạc Uẩn chỉ nghĩ hắn lại ngại ngùng nên cho hắn một cái bậc thang: “Thích chất dẫn dụ của tôi đến vậy à?”

“Ừm......”

Nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi, Lạc Uẩn đứng dậy, sửa lại quần áo bị ép nhăn nhúm: “Đi thôi, họ chờ ở bên ngoài.”

Vừa xoay người, cổ tay đã bị giữ chặt. Lạc Uẩn cụp mắt, nhìn mạch máu nhô lên trên mu bàn tay Phong Dã.

Phong Dã liếm đôi môi khô khốc: “Tôi thích chất dẫn dụ của cậu.”

Lạc Uẩn đáp: “Ừm, tôi biết, lần trước cậu vừa nói mà.”

“Đó là vì tôi thích cậu.”

Phong Dã hít một hơi, từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt màu hổ phách, thấy Lạc Uẩn còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của hắn.

Trong đôi mắt ấy không có khó chịu, không có bài xích hắn tỏ tình, không có cảm xúc ghét bỏ mà có chứa nụ cười nhàn nhạt.

“A~ hóa ra cậu thích tôi à.” Khóe miệng Lạc Uẩn chứa nụ cười, không biết nên nói ra hay không, từ khi có thể nghe thấy tiếng lòng của Phong Dã, cậu đã biết chuyện này rồi.

“Ừm, từ lần cậu nhặt tôi về, ngày mua ấy, cậu dùng một cái ô trong suốt rồi để chiếc ô ấy lại cho tôi.

Yết hầu Phong Dã trượt lên xuống, giọng hơi khàn: “Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cậu thật xinh đẹp, thực sự đẹp lắm. Khi cậu cúi người, sau lưng như vẽ một cái cồng vồng vậy.”

“Đến khi lên cấp ba, tôi mới biết cảm giác này có một cái tên rất êm tai.”

Lạc Uẩn yên lặng nghe, có lẽ do đã sớm biết tình cảm của Phong Dã nên bây giờ đứng ở đây nghe hắn tỏ tình, trong lòng cậu mới yên lặng như vậy.

Cũng có một chút xúc động phức tạp không rõ.

Phong Dã mím môi, bình đạm nói: “Gọi là rung động, cậu là mối tình đầu duy nhất của tôi.”

Hắn nhìn Lạc Uẩn, không đoán được thái độ của đối phương.

Nhưng mà hắn biết, dù Lạc Uẩn có thái độ gì, đồng ý cũng được, từ chối cũng không sao, chỉ cần hắn vẫn luôn theo đuổi là được rồi.

“Tôi thích cậu.” Đôi mắt đen nhánh kia hơi cong lên, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Lạc Uẩn, tôi có thể theo đuổi cậu được không?”

Ngoài hành lang truyền đến vài âm thanh quen thuộc.

Muôn vàn suy nghĩ hiện lên trong nháy mắt.

Khóe môi Lạc Uẩn nhiễm nụ cười, bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

Đúng rồi, trước khi biết chất dẫn dụ của Phong Dã có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho cậu, cậu cũng vẫn lựa chọn để Phong Dã giúp mình mà không phải nói cho ba mẹ biết bệnh tình, hoặc là đi vay tiền, hoặc làm gia sư kiếm tiền.

Có lẽ đại khái là lựa chọn theo trái tim.

Lạc Uẩn cười đáp lại: “Ừm, không thì cậu nghĩ vì sao tôi lại chủ động hôn cậu đây.”