Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 33




Đối tượng X của hắn

“Sao lại không cần hỏi?”

______

Phong Dã dùng tư thế ngồi nghiêng cà lơ phất phơ trên ghế, nâng má nhìn Lạc Uẩn.

Hắn còn định nói thêm vài “lời tình thoại”

Ví dụ như: Nếu cậu muốn nghe, tôi có thể nói cho cậu nghe.

Chẳng qua chưa kịp mở miệng, hành vi vĩ đại không để giáo viên vào mắt đã bị Nhậm Doanh phát hiện.

Lập tức được ăn viên phấn sắp hết đến từ tay Nhậm Doanh.

Lực ném mạnh đến mức khiến Phong Dã ngửa đầu ra sau.

Nhậm Doanh trừng hắn một cái: “Cả ngày chỉ toàn lải nhải không học giỏi được, ngồi với lớp trưởng lâu như vậy rồi thế mà một chút tiến bộ cũng không có.”

Học sinh lớp 3 đã nhìn quen không lạ, một tràng cười vang lên. Phong Dã mặt dày cũng chẳng thấy xấu hổ.

Hắn lau sạch vệt phấn giữa trán, thoáng nhìn qua bên cạnh.

Lại phát hiện Lạc Uẩn cũng đang che miệng cười hắn.

Người đẹp cười thật là cảnh đẹp ý vui, nhưng mà bị người mình thích cười, nháy mắt Phong Dã có chút không trụ nổi: “Buồn cười như vậy hả? Thật ra tôi có thể tránh, nhưng mà như thế là không cho Nhậm Doanh mặt mũi.”

Lạc Uẩn liếc hắn, cho hắn ánh mắt lạnh nhạt ý bảo tự cảm nhận.

“Cậu rõ ràng là sợ Nhậm Doanh mời cậu ra ngoài.”

Nghĩ đến chuyện này, khoé môi Lạc Uẩn vô thức giương lên.

Học kỳ 1 mới khai giảng không lâu, chỗ ngồi là chia theo thành tích, cậu ngồi cùng Tô Nùng.

Phong Dã chứng minh cho học sinh lớp ba thấy thần kinh vận động và tốc độ phản ứng của Alpha nhanh như thế nào. Một lần trong giờ học, hắn cứ làm việc riêng, Nhậm Doanh tức giận ném phấn khiển trách hắn, nhưng không nghĩ Phong Dã đều linh hoạt trốn được hết.

Nhậm Doanh tức quá không chịu nổi, xoay người vơ vài viên phấn trên bản ném xuống, cuối cùng một viên cũng không trúng. Bọn học sinh không nhịn được cười ra tiếng, sau đó Phong Dã bị Nhậm Doanh mời ra ngoài.

Trên bục, Nhậm Doanh hơi nhón chân, cầm gậy gỗ chỉ công thức thứ nhất trên PPT*, lại quay đầu cầm phấn vẽ lên bảng đen, từng bước giảng giải quá trình suy luận.

*PPT: PowerPoint

“Một thú vui mà, cậu nói xem cô Nhậm bắn không trúng còn lấy tôi ra trút giận.”

“Tập trung nghe giảng đi, nói nữa lại bị phát hiện, cô lại tức giận.” Lạc Uẩn nói.

Phong Dã kiềm chế nụ cười, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Rất nhiều lần đều là như thế, Lạc Uẩn chú tâm nghe giảng, hắn sẽ nhìn Lạc Uẩn, hoặc là nghịch điện thoại.

Di động nào có đẹp bằng Lạc Uẩn, nhưng hắn lại không thể nhìn chằm chằm người ta, vậy nên chỉ có thể chụp vài tấm ảnh.

Hình vi tuy thật ngốc nghếch*, nhưng cũng thật..... thơm.

*Gốc là si hán: 痴汉: từ si ngoại trừ nghĩa mà si mê thì còn có nghĩa là ngốc nghếch, hán là người đàn ông. Mình thấy si mê không hợp ngữ cảnh lắm nên mình dùng nghĩa sau.

Không muốn nghe nhưng không thể không nghe – Lạc Uẩn: “....”

Nghĩ đến việc tưởng Phong Dã nghịch điện thoại, thực tế lại là đang nhìn hình mình.

Tai cậu không chịu nổi mà nóng lên.

Do dự mãi rồi Lạc Uẩn nghiêng đầu, nhỏ giọng nói chậm rì rì: “ Không phải cậu nói cậu có trí nhớ rất tốt hả?”

Phong Dã: “Đúng thế, sao vậy?”

Lạc Uẩn chỉ công thức và cách suy luận mà Nhậm Doanh đã viết đầy bảng.

“Đã nói kỳ thi giữa kỳ tiến bộ lên hạng 200 rồi. Bắt đầu từ câu thức này nhé, có thể nhớ kỹ không?”

Phong Dã: “......”

Hắn còn tưởng Lạc Uẩn muốn nói chuyện quan trọng với hắn.

Nhìn ký tự và con số trên bảng đen, khoé môi tươi cười hơi hạ xuống.

Vài giây sau, Phong Dã hơi xấu hổ: “Tôi nhìn không hiểu.”

Lạc Uẩn bình tĩnh nhìn hắn hai giây: “Không cần hiểu, trước tiên cứ nhớ kỹ đã, được không?”

Đối diện với con ngươi nhạt màu của Lạc Uẩn, Phong Dã rất muốn nói hắn nhìn khó chịu, đau đầu, cũng phiền trong lòng.

Nhưng lại sợ Lạc Uẩn ghét hắn làm ra vẻ.

Sau một hồi miên man suy nghĩ, Phong Dã miễn cưỡng nói: “Được rồi, tôi thử xem.”

Không nghĩ hắn nghe lời như vậy.

Lạc Uẩn hít một hơi, bên tai không còn tiếng lòng lộn xộn, cậu cũng có thể tập trung nghe giảng.

Lạc Uẩn dùng dư quang liếc mắt đánh giá Phong Dã.

Bộ dáng nam sinh nghiêm túc rất đẹp trai, cái mũi cao thẳng, hàng mi sắc bén.

Đôi mày khẽ nhíu, có thể nhìn ra hắn thật sự nghiêm túc ghi nhớ.

Trong lòng Lạc Uẩn không khỏi dâng lên một chút thoả mãn.

Với kinh nghiệm phụ đạo cho em gái, cậu rất có niềm tin vào kỳ thi giữa kỳ này.

Trước khi tan học, Nhậm Doanh nói tuần sau trường học tổ chức đại hội thể thao, hy vọng mọi người tích cực báo danh.

Lớp phó thể dục Trương Thiên Hà phụ trách việc này. Số lượng nam sinh lớp ba khá nhiều, các đội tham gia từng hạng mục đã nhanh chóng đủ người.

Còn một vài hạng mục kinh điển, xuất phát từ các Alpha có tố chất cơ thể tốt hơn, chạy cự li dài, chạy nước rút hay các hạng mục tương tự đều để các Alpha nam trong lớp tham gia.

Không cần đợi nhắc, Trương Thiên Hà vẫn tự giác tìm Phong Dã. Cậu ta cầm danh sách chạy dài 5000 mét, tay run run: “Anh Dã, mau khen em* nè, cố tình giữ lại cho anh đó.”

*Không biết này mình đã chú thích hay chưa. Mình sẽ để mọi người gọi Phong Dã là “anh” rồi tự xưng “em”. Anh em này kiểu đàn em gọi đại xa ấy.

Giờ đây Phong Dã không để ý Trương Thiên Hà cười tí tửng.

Hắn nghe lời Lạc Uẩn, trên giấy đều viết công thức và cách suy luận Nhậm Doanh vừa giảng.

Viết xong một nét cuối, hắn hứng thú hừng hực đưa cho Lạc Uẩn: “Nhìn này, chắc là không viết sai đâu.”

Lạc Uẩn cầm giấy lên nhìn, phát hiện trí nhớ Phong Dã tốt đến đáng sợ, ngay cả sắp chữ* cũng dựa theo chữ Nhậm Doanh viết trên bảng, tất cả các công thức và quá trình đều không sai. Trí nhớ Phong Dã tốt như vậy, khi phụ đạo càng dễ hơn trong tưởng tượng của cậu.

*排版: Cầu giúp đỡ ạ=::=

Lạc Uẩn lấy ra một bài thi toán cho hắn, còn đưa cho Thượng Quan Nghị: “Hai người làm bài thi này đi, tôi muốn xem hai người đại khái ở trình độ nào.”

Đề trong bài thi đều do Lạc Uẩn sưu tầm lại, bao gồm cả kiến thức trọng điểm ở cấp hai. Vì bản thân tự xếp nên mặt giấy sạch sẽ đơn giản, cậu còn tri kỷ làm nổi tiêu đề cho bài thi.

Thượng Quan Nghị nhận được bài thi thì sửng sốt, lập tức khóc tang: “Không phải chứ, lớp trưởng, tôi phải học thật hả? Ngay cả mẹ tôi cũng từ bỏ tôi luôn rồi đấy.”

“Phải. Chủ nhiệm Lý nói rồi, cậu phải học với Phong Dã.” Lạc Uẩn nói.

Trương Thiên Hà với Tô Nùng tò mò nhìn, bất giác đọc lên tiêu đề bài thi: “Tập toán học cấp hai độc nhất vô nhị từ Lạc Uẩn ( thượng)*”

*Thượng (上) này chắc tương đương với một nhỉ? =~=

“Cấp hai?” Tô Nùng liếc qua vài đề, lập tức cười đến đau bụng.

Trương Thiên Hà cười theo: “Ha ha ha ha ha, xem ra lớp trưởng của chúng ra rất có tài, còn biết rõ trình độ thật của hai người.”

Phong Dã vuốt ve hai chữ “Lạc Uẩn” trên mặt giấy, lạnh lùng nhìn Trương Thiên Hà: “Nói như kiểu trình độ thật của cậu cao hơn tôi ấy.”

Đều là học sinh yếu của lớp ba, mặt Trương Thiên Hà hơi sượng, có hơi uất ức: “Đề cấp hai tốt xấu gì em cũng vẫn làm được nhé!!!”

Lạc Uẩn: “Hôm nay các cậu bớt chút thời gian làm xong bài thi nhé. Làm xong đưa cho tôi, tôi chấm cho các cậu.”

Phong Dã: “Được.”

Thượng Quan Nghị uể oải nói: “Hu hu, vì sao tôi phải giải đề a a a.”

“Như thế không tốt à? Du sao thành tích của cậu yếu như vậy, nhân cơ hội này bổ sung thêm đi.”

Thượng Quan Nghị: “Kém thì sao nào? Tôi dùng chính khả năng của mình học yếu.” Nói thì nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn gấp bài thi gọn lại, bỏ vào bàn học.

Trương Thiên Hà đặt danh sách trên tay xuống: “Anh Dã, vậy cái này?”

Thị lực Phong Dã tốt, ngồi bên trong cũng không cần ngả người lên trước vẫn thấy được danh sách báo danh trong tay Trương Thiên Hà.

5000 mét với hắn không phải chuyện khó: “Lấy đơn lại đây đi.”

Trương Thiên Hà cảm kích không thôi, lại rút ra một danh sách đua bơi tiếp sức, đưa cho Thượng Quan Nghị và Phong Dã.

Tiếp đó bất lực mà oán giận: “Haiza, không biết có thể tìm đủ Omega không nữa.”

Hạng mục đua bơi tiếp sức chia nhóm nam nữ. Mỗi đội chín người, mỗi nhóm Alpha, Omega, Beta ba người.

Alpha và Beta tìm đủ rồi, nhưng còn thiếu hai Omega.

Chủ yếu là do Omega nam của lớp không nhiều. Vài người không muốn bơi, vài người lại không muốn tham gia, còn có vài Omega nói không muốn để lộ cơ thể cho Alpha nhìn.

Trời biết khi Trương Thiên Hà nghe các lý do từ chối này có bao nhiêu dở khóc dở cười. Vì ABO là giới tính thứ hai, giữa nam sinh với nhau cũng không có ranh giới rõ ràng như nam nữ khi xưa, nhưng có nam Omega vẫn không muốn lộ da thịt. Cũng coi như là lựa chọn cá nhân, Trương Thiên Hà cũng không có cách nào.

Tìm tới tìm lui, đua bơi tiếp xúc vẫn thiếu hai Omega nam.

Trương Thiên Hà: “Tô Nùng, cậu muốn tham gia đua bơi tiếp sức không?”

“Tôi có biết bơi đâu.” Tô Nùng nói, “Cậu tìm người khác đi.”

Trương Thiên Hà khóc hu hu: “Không còn ai rồi. Omega nam trong lớp tôi hỏi hết rồi, cậu giúp lúc nguy cấp đi, không biết bơi cũng không sao, để bọn Thượng Quan Nghị dạy cậu là được.”

Thượng Quan Nghị điền thông tin báo danh xong rồi đưa tờ đơn cho Trương Thiên Hà, nghe vậy thuận miệng nói: “Bạn nhỏ cùng bàn, tôi có thể dạy cậu nha, không thì bọn mình một đội nhé?”

Tô Nùng do dự mãi, không chịu nổi Trương Thiên Hà đau khổ cầu xin, cuối cùng vẫn đồng ý. Khi viết tên lên, cậu ta bỗng nhớ ra Lạc Uẩn đã phân hoá thành Omega, vì thế hưng phấn hỏi Lạc Uẩn: “Vừa lúc còn thiếu một người, lớp trưởng cậu biết bơi mà đúng không? Một đội nhé?”

Trương Thiên Hà sờ cái đầu khờ khạo của mình: “Đúng nhỉ. Sao tôi lại quyên mất vương tử nhân ngư của Nhất Trung được chứ.”

Đại hội thể thao mùa thu học kỳ một, Lạc Uẩn dùng thân phận Beta tham gia bơi tiếp sức, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Lúc đó cậu còn là hotboy bị Omega Nhất Trung gọi là vương tử nhân ngư. Vì chân cậu vừa dài vừa thẳng, lúc ấy Tieba còn có rất nhiều Alpha mở cuộc thảo luận đôi chân gì đó, sau Omega thích Lạc Uẩn cảm thấy nói như vậy là không tôn trọng Lạc Uẩn nên liên hệ quản trị viên xoá những hình chân Lạc Uẩn đi.

“Vương tử nhân ngư?” Phong Dã nhíu mày,” Sao tôi lại không biết chuyện này?”

Thượng Quan Nghị xen vào nói: “Anh không dạo Tieba, đương nhiên không biết.”

Nghe cái nick name Mary Sue trẻ trâu này, nhĩ tiêm Lạc Uẩn phiếm hồng: “Không nói đến tên này nữa, các cậu đây là làm tôi nhục chết mất....”

Gom đủ danh sách báo danh đại hội thể thao, Trương Thiên Hà mỹ mãn cầm đơn rời đi.

“Vương tử nhân ngư? Mỹ nhân ngư?” Lòng hiếu kỳ của Phong Dã nổi lên: “Sao lại gọi cậu như vậy?”

Thượng Quan Nghị giải thích: “Do học kỳ một lớp trưởng tham gia bơi tiếp sức, vì thế Tieba Nhất Trung đều thảo luận.” Cậu ta nghi hoặc nhìn Phong Dã: “Không phải chứ, anh, chuyện này anh không biết?”

Cậu ta còn tưởng lý do Phong Dã thích Lạc Uẩn rất đơn giản, đó là gặp sắc nảy lòng tham.

Phong Dã: “Tôi không biết.”

Hắn lấy điện thoại ra vào Tieba, tìm từ ngữ mấu chốt. Tuy là không có ảnh chụp, nhưng còn bình luận trong bài viết. Ở đó có rất nhiều Alpha lớn tiếng thảo luận chân, dáng người Lạc Uẩn. Cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng, lồng ngực bị lấp đầy suýt nữa không thở được.

“Sao bọn họ có thể nói bậy vậy chứ....” Phong Dã lẩm bẩm.

Lạc Uẩn thò lại gần xem, Phong Dã vội vàng úp điện thoại vào người, chẳng qua Lạc Uẩn vẫn thấy. Tuy là cậu cũng chẳng thoải mái với những ngôn luận đó, nhưng không còn cách nào, bị thảo luận như vậy không phải chỉ có mình cậu. Theo cậu biết, hoa khôi Omega nữ cũ còn bị thảo luận nhiều hơn nữa.

Trong lòng Phong Dã còn nghĩ.

Hắn rất tức giận với những bình luận về dáng người Lạc Uẩn.

[ Dựa vào cái gì mà cứ thảo luận dáng người lớp trưởng trên mạng vậy chứ ]

[.... Còn có gì mà eo không nhỏ, chân lại dài chút. Chúng mày xứng cái JJ ]

[ Phiền, để xem làm sao để quản trị viên xoá đi ]

[ Nhưng mà năm nay vợ lại tham gia bơi tiếp sức chẳng phải lại bị nghị luận ư? ]

Nghe đến đó, đầu tim Lạc Uẩn hơi động, ngược lại cậu còn an ủi: “Thật ra không sao, tôi cũng là nam sinh, bị nghị luận vài câu cũng không đau không ngứa. Lại nói, tôi không thể quản những suy nghĩ trong đầu người ta được.”

“Hơn nữa không phải nhiều nam sinh vào lúc kia đều sẽ tưởng tượng một cái gì đó à?” Lạc Uẩn thuận miệng nói, cũng không nhận ra cái gì không đúng, “Nếu trở thành đối tượng kia, càng ghê tởm hơn nữa.”

Sau đó không khí ngưng đọng một giây.

Bốn nam sinh bốn mắt nhìn nhau.

Thượng Quan Nghị sợ ngây người, cậu ta vội giảo biện, vội vàng giữ mạng: “Đừng nhìn tôi, tôi đều xem những phim XXX Omega, bọn họ chắc, chắc là biết.”

Cậu ta nói xong lại nhìn Tô Nùng. Mặt Tô Nùng đỏ lên, tuy là không biết sao đề tài lại phát triển đến hướng này.

Tô Nùng đỏ mặt, giọng như muỗi kêu: “Tôi cũng nghĩ đến Lục XX, chắc là chuyện bình thường....nhỉ?”

Lục XX là Alpha tương đối nổi tiếng trong phim, vừa đẹp trai dáng người cũng đẹp, hàng to dùng tốt, một lần được bầu thành Alpha quốc dân, tuy là chỉ ở phương diện ảo tưởng.

“Tôi đệt, Tô Nùng, hoá ra cậu thích Lục XX.” Thượng Quan Nghị cảm thấy không tưởng tượng nổi, không tin nói: “Tôi còn tưởng cậu không xem phim, mỗi ngày về nhà chỉ biết học cơ.”

Thảo luận vấn đề này với Alpha, Tô Nùng xấu hổ đến mức muốn tìm hầm chui vào, cuối cùng dứt khoát bất chấp tất cả: “Tôi cũng là nam, tại sao không thể xem. Lại nói, Omega bọn tôi còn kỳ phát tình nữa đấy, nhu cầu cao một chút cũng là bình thường! Cậu nói đúng không, lớp trưởng!”

Ba người nhất trí cùng nhìn Lạc Uẩn, cậu bị nhìn đến da đầu tê dại.

“......”

Ba người các cậu nhìn tôi làm gì?

Trước kia tôi là Beta không có kỳ phát tình đâu!

“Chắc là đúng.” Nửa ngày Lạc Uẩn mới phát ra vài chữ.

Thượng Quan Nghị nổi hứng thú: “Vậy lớp trưởng thích diễn viên kia?”

Lạc Uẩn xấu hổ không biết đáp thế nào, chỉ rất muốn thoát khỏi tình cảnh này. Đối diện với ánh mắt tò mò của bọn họ, cậu ngượng ngùng muốn trực tiếp đứng dậy rời đi, chỉ hy vọng chuông mau reo lên.

Tiếng chuông không reo lên như mong muốn của cậu, Lạc Uẩn căng da đầu nói: “Tôi, tôi không có xem loại phim này, chỉ tắm nước lạnh, đơn giản chút, nhanh, chỉ cần giải quyết xong là được, quá trình không quan trọng.”

Tuy là không nói hết nhưng đều là nam sinh, họ vẫn hiểu ý Lạc Uẩn.

Bọn họ không hoài nghi tính chân thật lời Lạc Uẩn nói, dù sao Lạc Uẩn nhìn qua cũng là bộ dáng lãnh đạm.

Tô Nùng hiểu ra: “Hoá ra đây là nguyên nhân cậu giữ được hạng nhất toàn khối?! Tính tự chủ với tự khắc chế mạnh như vậy, lớp trưởng, tôi phục cậu rồi!”

Lạc Uẩn: “.... Đừng nói tôi vĩ đại như vậy được không, xin cậu.”

Thượng Quan Nghị càng không nhịn được cười rộ lên ha ha, thật vất vả nhịn cười. Cậu ta theo Lạc Uẩn và Tô Nùng nhìn Phong Dã, chỉ thấy lúc này Phong Dã đang nhíu mày như tự hỏi nan đề thế kỷ.

Thượng Quan Nghị cười đê tiện, vẻ mặt cao thâm khó đoán nói: “Anh Dã chắc không cần hỏi rồi.”

Tô Nùng xem kịch vui, khoé môi giương lên: “Tôi cũng thấy vậy.”

Cả người Phong Dã tê rần, nghĩ đến Lạc Uẩn nói bị tưởng tượng ghê tởm. Đối lập như vậy, so với đám người Nhất Trung thảo luận dáng người Lạc Uẩn trên Tieba, hắn còn quá đáng hơn nữa.

Hơn nữa, hắn còn không biết xấu hổ mà gọi thầm Lạc Uẩn là vợ trong lòng.

Còn nói Lạc Uẩn eo nhỏ, còn nói Lạc Uẩn thơm. Mới vài hôm trước thôi còn muốn Lạc Uẩn giúp hắn dùng chân, tay, để hắn cọ xát.

Phong Dã đột nhiên nhận ra mình mới....ghê tởm nhất.

Hắn đột nhiên hiểu ra lời Lăng Ý Tuyết nói.

Thẳng thắn nghĩa là gì.

Lạc Uẩn hoàn toàn không biết gì với những suy nghĩ lung tung của Phong Dã, ngược lại, cậu còn không tự hiểu lấy mà hỏi: “Sao lại không cần hỏi?”

Vừa hỏi ra miệng, đối diện với cặp mắt đen nhánh của Phong Dã, hết thảy đều ở bộ dáng im lặng.

Những lời trong lòng đó không phải cậu không nghe thấy!

Phong Dã còn có thể nghĩ đến ai?!

Vì sao cậu phải hỏi vấn đề ngu ngốc này chứ!

Không khí ngưng đọng, ngay lúc Lạc Uẩn xấu hổ đến mức muốn chui vào bàn học, chuông vào học cuối cùng cũng vang lên.

Học sinh lớp ba nghe tiếng lập tức về chỗ lấy sách, kề tai nói chuyện, yên lặng chờ giáo viên vào.