Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 2




Edit: Lune

- --

Điện thoại "Lạch cạch" một cái tắt máy.

Phong Dã cố gắng gượng dậy, vuốt mái tóc đen ngược ra sau, tấm chăn bông màu xanh sẫm che đi lớp cơ bụng mỏng manh của hắn.

Vóc dáng của hắn rất đáng nhìn, tuy mới chỉ là học sinh cấp ba nhưng nhờ vào thể chất vượt trội của Alpha mà chiều cao vượt quá 1 mét 9, cơ bắp toàn thân cân đối đẹp đẽ nhưng cũng không phải kiểu dáng quá đà.

Đúng là ngủ đến ngu người rồi.

Đầu lưỡi Phong Dã liếm quanh hàm răng, thầm chậc một tiếng.

Bối cảnh gia đình của hắn là sự kết hợp giữa nam A và nam O, sau khi hai người bố của hắn ly hôn, hắn sống với ông nội trong nhà cũ nằm ở phía bắc Bắc thành.

Ở đây không có lò sưởi, vừa chui ra khỏi chăn đã tỉnh cả người vì rét, cái lạnh dâng từ xương sống lên đỉnh đầu.

Màn hình đen trên điện thoại phản chiếu khuôn mặt hắn.

Đường nét khuôn mặt góc cạnh, sắc bén, lại lộ ra chút lười nhác lúc mới tỉnh ngủ, tóc rối lộn xộn.

Có lẽ do động tác hắn bật cá chép khiến ván giường rung quá to khiến con vẹt Cockatile trong phòng khách kêu hai tiếng.

Lạc Uẩn...

Hẳn là không phát hiện hắn không biết xấu hổ đâu nhỉ.

Hắn nghĩ nghĩ lại đổi ghi chú từ [Vợ] thành [Lớp trưởng].

Gọi hai câu không ai trả lời, ông cụ vốn còn rất khỏe mạnh nên đã dậy sớm đến công viên đi bộ từ lâu.

Lúc xuống giường không cẩn thận đá phải tạ tay vứt lung tung bên dưới. Hắn nhanh chóng thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong soi gương vuốt tóc hai lần. Sau đó ra phòng khách đi giày, tiện đường đổi đĩa nước cho vẹt.

Bên dưới mái hiên ngoài sân dựng một chiếc mô tô có kiểu dáng hầm hố, thân xe đen nhánh, bên trên còn phủ một lớp bụi mỏng.

Hắn lau bừa một cái, cài mũ bảo hiểm xong mới rồ ga chạy đến trường.

...

Lạc Uẩn đang xem đề, hệt như cậu nghĩ, chủ nhiệm vừa vào lớp đã phát hiện Phong Dã không đi học.

Chỉ qua một giây, ý cười trên mặt Nhậm Doanh đã rút xuống, khóe miệng hạ thấp xuống lộ vẻ không vui.

Cô hơi ngửa đầu, giọng lành lạnh: "Giờ này mà Phong Dã còn chưa đến à?"

Tuy cô không cao nhưng do đã làm chủ nhiệm nhiều năm nên đứng trên đài vẫn vô cùng có uy nghiêm.

Lớp học im lặng vài giây, bầu không khí bỗng trở nên hơi ngột ngạt, gió lạnh ngoài cửa sổ như muốn tràn vào.

Lạc Uẩn chậm rãi đứng dậy, cụp mi mắt: "Chắc sắp tới rồi ạ."

"Chắc?"

"Vâng." Lạc Uẩn sờ mũi một cãi, hơi chột dạ.

Vừa rồi đột nhiên cúp máy nên cậu không rõ Phong Dã ngủ tiếp hay sẽ đến trường.

"Đang kì hai lớp 11 rồi mà còn vô kỷ luật như thế, tiết này không học nữa, từng người..." Nhậm Doanh chống nạnh, giọng vừa vang lại the thé, cả lớp nhìn điệu bộ của cô đều biết kiểu gì cũng sẽ bị nghe dạy dỗ một hồi.

Đang liến thoắng, nói không ngừng nghỉ trên bục giảng. Cửa lớp bị đá văng ra khiến gió lạnh ập vào.

Lạnh đến mức học sinh ngồi hàng đầu gần cửa với Nhậm Doanh run cả người.

"..."

Dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhiệm lớp thoáng cái biến mất hoàn toàn.

Lạc Uẩn ngước mắt lên, nhìn theo những người khác về phía cửa.

Nắng mùa đông vốn không nóng cháy chiếu xuống bờ vai thiếu niên, làm nổi bật đường nét gọn gàng song cũng khiến vẻ sắc bén của hắn trở nên mềm mại.

Phong Dã đứng ở nơi sáng tối đan xen, vóc dáng cao lớn tràn ngập sức mạnh.

Trên người hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo hoodie màu đen, trước ngực là một bức vẽ Graffiti lớn, eo ra eo, chân ra chân, quần tây ôm gọn cơ thể rắn chắc, đi tất ngắn để lộ mắt cá chân gầy guộc.

Khuôn mặt không có lấy một tì vết, nếu không đã chẳng có nhiều Omega trong trường số 1 tiếp nối nhau tỏ tình đến thế.

Đôi mắt đen như đầm nước dưới hàng lông mày thẳng nhìn Nhậm Doanh, một chút lúng túng cũng không có.

"Thưa cô." Hắn nói từ tốn.

Trước khi chủ nhiệm kịp tra hỏi, Phong Dã đã rất tự giác mà khai trước: "Em ngủ quên."

Nhậm Doanh bùng lửa giận, sắc mặt đỏ bừng, bị lạnh đến độ môi run rẩy, thấy hai tay Phong Dã trống không lập tức tỏ ra cáu kỉnh: "Em đến rồi, còn sách vở đâu?"

Phong Dã nói dối mà vẻ mặt không đổi: "Em đi vội quá nên quên mang, nhưng em làm xong hết bài tập về nhà rồi."

Trong lớp thấp thoáng có tiếng người nín cười, Lạc Uẩn cũng cười theo.

Bài kiểm tra trên bàn ngay ngắn, sạch sẽ, nét chữ ngay ngắn.

Bài tập của bọn họ đều là giáo viên bộ môn cả khối ra bài thi, lấy đâu ra vở bài tập.

"Cút ra ngoài đứng!" Nhậm Doanh phạt Phong Dã đứng trước cửa lớp rồi đóng cửa lại.

Phong Dã "À" một tiếng thật dài, lúc đóng cửa còn nhìn về phía chỗ ngồi của mình.

Bạn cùng bàn của hắn hình như rất vui vẻ.

Mất mặt rồi thì thôi, như thế cũng không tệ.

...

Nửa tiết đầu tiên đã nhanh chóng giảng xong hai bài Vật Lý, Nhậm Doanh đang định cho Phong Dã vào lớp. Vừa nãy cô thấy Phong Dã chỉ mặc mỗi áo hoodie, tuy không biết bên trong nhét mấy lớp áo cộng với tố chất cơ thể của Alpha tốt và có khả năng kháng lạnh nhưng nếu thật sự bị đông cứng thì khó mà giải thích được.

Cô gọi hai tiếng, không thấy ai đáp nên đẩy cửa ra ngoài. Hành lang không một bóng người.

Nửa tiết sau, sắc mặt Nhậm Doanh càng nặng nề.

Chuông hết tiết vừa reo, nhiều học sinh còn chưa kịp ăn sáng. Bả vai Lạc Uẩn bỗng bị ai đó chọc chọc, cậu mới quay đầu lại nhìn.

Là Thượng Quan Nghị ngồi cùng bàn Tô Nùng: "Đến căn tin không?"

Chỗ ngồi trong lớp 11-3 được sắp xếp theo thành tích.

Quy luật hạng nhất và hạng bét, cứ thế mà suy ra.

Tô Nùng kiên trì top 2 lớp, top 10 cả khối, là Omega nam mặt trời tỏa sáng rực rỡ. Mỗi lần xếp lại chỗ, những người khác đổi bạn cùng bàn liên xoành xoạch, chỉ có Lạc Uẩn, Phong Dã, Tô Nùng, Thượng Quan Nghĩ là vẫn ngồi như cũ.

"Không, bên ngoài lạnh lắm." Lạc Uẩn từ chối.

So với đi hứng gió lạnh mua đồ ăn sáng thì cậu thích làm ổ một chỗ như vậy hơn.

Tô Nùng cười cậu: "Lạnh thế cơ á, tớ thấy hồi sáng Phong Dã cũng chỉ mặc có một áo hoodie thôi ấy."

"Cậu ta là Alpha mà." Lạc Uẩn từ chối cho ý kiến, cuộn người lại thành một quả cầu.

"Vậy tớ mua cho cậu ít oden nhé?" Tô Nùng nói.

Lạc Uẩn đang định đáp được, bỗng thấy có hai túi gì đó ném lên bàn mình.

Sữa vị dâu và sandwich.

Vừa chạm tới mặt bàn lạnh lẽo lập tức bốc lên một tầng sương trắng.

Là hơi nóng.

"Nhường chỗ." Phong Dã vừa từ bên ngoài quay về, trên người toàn là hơi lạnh mà tiếng nói cũng lạnh.

"..." Lạc Uẩn hơi không tình nguyện.

Vừa đứng lên có khi nhiệt độ tích trữ nãy giờ sẽ biến mất, nhưng cũng không thể nhốt Phong Dã bên ngoài được.

Cậu thấy chỗ phía trước không có ai, ánh mắt bỗng sáng rực nhìn về phía Phong Dã: "Không thì cậu nhảy qua bàn phía trước vào đi, dù sao cũng không có ai."

Thấy Lạc Uẩn co thành một quả cầu, Phong Dã nhíu chặt mày.

Hắn biết Lạc Uẩn sợ lạnh, cuối kỳ trước nhiệt độ giảm mạnh, tuy trong lớp mở điều hòa nhưng bên ngoài vẫn cực kì rét mướt. Lạnh đến mức Lạc Uẩn còn không chịu đi vệ sinh, cuối cùng vẫn là hắn cố ý bắt Lạc Uẩn đứng dậy thì cậu mới tiện thể đi giải quyết.

"Lạnh lắm à? Người cậu thế này cũng hơi yếu đó."

Ánh mắt Phong Dã rơi trên mũ Lạc Uẩn, đỉnh mũ có đính một cục bông màu trắng.

Mềm mại, nhìn qua đáng yêu vô cùng.

"Lạnh chứ, mặt bị đông cứng cả rồi." Lạc Uẩn nói, khuôn mặt đột nhiên bị mu bàn tay ai đó khẽ chạm một cái, hệt như chuồn chuồn lướt.

Nhiệt độ cơ thể của Alpha khá cao, chỉ mặc mỗi áo hoodie thôi nhưng tay Phong Dã lại rất ấm, còn mang hơi ấm của thiếu niên.

"Hình như hơi lạnh thật." Lúc Phong Dã thu tay về, khóe miệng còn lặng lẽ cong lên nhưng chẳng bao lâu đã hạ xuống: "Nếu không cậu nói câu nào đó êm tai một chút rồi tôi sẽ nghe cậu."

"..." Người sợ lạnh nào đó hé môi, quyết định tốc chiến tốc thắng, Lạc Uẩn vừa muốn đứng dậy, âm thanh mượt mà lướt qua vành tai mang theo hơi lạnh.

Phong Dã nhảy qua bàn vào chỗ ngồi bên trong một cách hết sức dễ dàng, sau đó còn nói: "Không nói cũng được, dù sao tôi cũng rất hiểu ý người khác."

Đuôi mắt Lạc Uẩn cong cong.

Tô Nùng đứng ở lối đi nhỏ, hỏi cụ thể xem Lạc Uẩn muốn ăn oden gì, Phong Dã nghe thấy bèn chỉ vào bánh với sữa: "Cậu ăn hai cái này không đủ no à?"

"Cái này cho tôi?" Lạc Uẩn bất ngờ, thầm nghĩ hay là phí bịt miệng chuyện yêu sớm.

Phong Dã miễn cưỡng vâng dạ: "Tiện thể mua ban nãy, nếu cậu không ăn thì để tôi mang đi vứt."

"Vứt gì, lãng phí thế." Một cánh tay đột nhiên xuất hiện, Thượng Quan Nghị từ nhà về sinh quay về nghe được mỗi nửa câu sau, cậu ta cầm lấy hộp sữa, ngậm ống hút định uống hai ngụm lại nhạy bén cảm nhận được hơi lạnh thấu xương tựa như bạc hà đắng bọc trong tuyết đêm đông.

"..." Thượng Quan Nghị giật mình: "Anh, anh nổi giận à?"

Giữa các Alpha có một cách thức giao lưu khá đặc biệt, mỗi khi cảm xúc dao động hay vận động mạnh sẽ vô thức tiết ra một lượng pheromone nhỏ, thuốc ngăn mùi chỉ có thể cách ly ở một mức độ nhất định, pheromone của Alpha càng mạnh thì càng dễ tiết ra ngoài, nhưng lượng nhỏ cũng không ảnh hưởng đến Omega.

Lạc Uẩn và Tô Nùng còn chưa kịp load, không hiểu sao chủ đề câu chuyện lại nhảy qua đây.

Phong Dã nhíu chặt mày, lạnh nhạt trả lời: "Không có gì, tại tối qua ngủ không ngon."

"À." Thượng Quan Nghị ngậm ống hút uống sữa rồi lại cắn miếng sandwich. Đồ ăn nóng khiến cậu ta vừa ăn vừa phát ra âm thanh thỏa mãn.

Mùi thơm quanh quẩn ngay chóp mũi Lạc Uẩn, cậu hơi mím môi lại.

Bỗng chốc cảm thấy đồ ăn ngon có thể chiến thắng cái lạnh.

Vì thế quyết định tới căn tin cùng Tô Nùng.

Đợi ai đó đi rồi, Thương Quan Nghị ngậm đồ ăn trong miệng bắt đầu tố khổ: "Cậu ta cho cả lớp chép bài nhưng lại không cho em chép, anh nói xem có phải cậu ta nhằm vào em không?!"

Không chờ được Phong Dã an ủi, sau gáy cậu ta đã bị đập một cái rõ mạnh, đầu Thượng Quan Nghị chúi về phía trước, dán mặt vào tương salad.

"Không phải chứ, anh! Chắc chắn là anh đang giận! Có chuyện gì thì nói cho em biết đi, đừng giấu trong lòng."

Phong Dã tỏ vẻ một lời khó nói hết nhìn đồng đội heo, đội mũ áo hoodie lên, chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức gửi tin nhắn cho cậu mình: [Cháu sắp chết rét rồi, cậu vẫn tiếc tiền điện à?]

...

Một ngày trước khi chính thức khai giảng, Nhậm Doanh gọi Lạc Uẩn vào văn phòng, hỏi xem cậu đã sẵn sàng cho bài phát biểu ở lễ khai giảng hay chưa.

Lạc Uẩn đã thuộc lòng bản thảo bài phát biểu, trả lời đã sẵn sàng.

Ngày mai lãnh đạo trường học sẽ tới dự, Nhậm Doanh lại dặn dò thêm nói cậu đến lúc ấy đừng căng thẳng quá.

"Còn trang phục nữa, ở nhà chắc có áo sơ mi trắng với quần âu phục màu đen chứ." Nhậm Doanh hỏi.

Lạc Uẩn gật đầu: "Có ạ."

Ngoài đại diện hội học sinh, nhà trường còn mời một vài đại diện cho hội phụ huynh đến.

Nhậm Doanh dựa lưng vào ghế xoa ấn đường, cô hơi thả lỏng chút rồi lên tiếng: "Ngày mai người nhà em có đến không? Chụp ảnh cho em rồi gì đó."

Lạc Uẩn không rõ Đường Tê có thời gian không, vì thế chỉ tạm trả lời: "Để tối em về hỏi xem."

Đến khuya về nhà, Lạc Uẩn đẩy cửa ra thấy phòng khách tối om.

Cha của Lạc Uẩn làm trong ngành kỹ thuật xây dựng dân dụng, vừa ra Tết đã vội vàng đi tỉnh ngoài, mẹ với em gái đều không ở nhà.

Sức khỏe em gái Lạc Vân của cậu không tốt, lúc đang học cấp hai, thời điểm phân hóa thành Omega xảy ra sự cố, mắc bệnh về hệ miễn dịch, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng những phải điều trị thường xuyên. Dần dà về sau, bọn họ cũng trở thành khách quen của bệnh viện thành phố.

Mở tủ lạnh ra, bên trong không có đồ ăn gì, chỉ còn ít sủi cảo gói lúc ăn Tết. Phương diện IQ của Lạc Uẩn đạt max còn về khoản nấu ăn thì nát bét.

Không muốn ăn sủi cảo bị lòi nhân, Lạc Uẩn đành đi giày đến siêu thị dưới tầng mua cơm tối.

Chị gái thu ngân nhìn quen mặt cậu: "Vẫn là một suất oden thêm lòng nướng à?"

Lạc Uẩn xấu hổ cười cười.

Đang cắn một miếng củ cải tươi ngon mọng nói, bỗng có chuông điện thoại vang lên.

Đầu bên kia hơi ồn, đủ loại âm thanh cùng tiếng nói chuyện, Lạc Uẩn cầm chặt điện thoại, khẽ gọi: "Mẹ."

"Lạc Uẩn à, mẹ quên nói với con, cơ thể Tiểu Vân lại có chút vấn đề, đêm nay mẹ muốn ở lại trông giường cho con bé, trong tủ lạnh có sủi cảo, con nấu tạm món gì ăn đi nhé."

Lạc Uẩn nhíu mày: "Em ấy ổn chứ ạ?"

"Không sao, vẫn bệnh cũ thôi, mẹ bên này hơi bận, trước không nói..." Đường Tê nói chuyện với tốc độ rất nhanh, xuyên qua loa điện thoại Lạc Uẩn cũng có thể cảm nhận được sự nôn nóng của bà.

Y tá đầu bên kia lại gọi, Lạc Uẩn còn muốn hỏi chuyện lễ khai giảng, điện thoại đã bị tắt đột ngột.

Lạc Uẩn cụp mắt, soạn một tin nhắn rồi gửi qua.

Cho đến sáng hôm sau, Lạc Uẩn cũng không nhận được hồi âm của Đường Tê.

...

Áo sơ mi trắng cùng quần âu quá mỏng, không thể chống lạnh nên Lạc Uẩn cầm lấy một chiếc áo khoác lông cừu rồi mặc vào.

Chủ nhiệm lớp đã dặn dò cả lớp, lễ khai giảng nhất định phải mặc đồng phục, trên đường đến trường số 1 có thể nhìn thấy tốp ba tốp năm mặc áo khoác màu trắng xen xanh dương.

Lạc Uẩn và chủ tịch hội học sinh đứng ở cổng trường kiểm tra, những người không mặc đồng phục sẽ bị ghi lại tên và lớp sau đó danh vào hạnh kiểm tích lũy.

Dưới sự nhấn mạnh lặp đi lặp lại không ngừng của Nhậm Doanh, học sinh lớp 11-3 đều rất nghe lớp, ngay cả mấy tên khiến chủ nhiệm đau đầu cũng hiếm khi mà mặc đồng phục.

Ngoại trừ... Phong Dã.

Lạc Uẩn nhìn Phong Dã mặc áo phao màu đen trước mặt mà không biết nói sao: "Đã bảo phải mặc áo đồng phục cơ mà?"

Đại thiếu gia "À" một tiếng, vô tư nhún vai: "Quên."

Lạc Uẩn nhìn xuống điện thoại: "Giờ vẫn còn thời gian, hay cậu về lấy đi?"

Còn hai mươi phút nữa mới đến buổi lễ, bình thường những học sinh chọn ở ngoại trú thì nhà cách trường sẽ không xa lắm, ước chừng bắt taxi thì vẫn kịp được.

Phong Dã nghĩ lại đường đi một lúc, cưỡi mô tô cũng phải hơn nửa tiếng, đùa gì thế: "Lười quay về."

Vẻ mặt hắn tỏ ra không sao cả.

"Thế thì không còn cách nào cả." Lạc Uẩn lật sổ ghi chép ra, giọng hỏi nhàn nhạt: "Tên, lớp."

"..."Phong Dã nhướng mày, cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Lạc Uẩn đáng yêu quá đỗi, lập tức muốn trêu chọc người ta.

Giọng hắn hờ hững: "Không phải chứ, hôm qua còn ngồi cùng nhau mà nay đã quên tôi rồi à? Vô tình thật đấy."

"Hả lớp trưởng thân yêu?" Phong Dã nhếch miệng cười nhạt, nhìn thẳng vào Lạc Uẩn.

Từng cơn gió thổi qua bên này, Lạc Uẩn bỗng nhiên ngửi thấy mùi linh sam bọc trong mùi thông trắng lành lạnh.

Đăng đắng, gió lạnh thấu xương quyện lẫn lá bạc hà, hơi gay mũi tựa như trận tuyết lớn đang thầm thì báo đang về.

Mùi hương chỉ thoáng qua rồi biến mất, lại giống như ảo giác của Lạc Uẩn.

Thấy cảnh này, Thượng Quan Nghị xông lên ôm lấy vai Phong Dã khiến thân thể hắn khẽ lung lay.

Thượng Quan Nghị cười đùa nói: "Ây da, lớp trưởng à, thương xót chút đi, cùng một lớp với nhau mà. Nếu không nhờ anh Dã, nhà trường sao có thể hảo tâm cho mở điều hòa sớm trước một tuần chứ."

Quan hệ nhà Phong Dã không giấu giếm nên học sinh cả trường đều biết.

Nghe xong lời này, ai nấy lập tức hiểu rõ hóa ra là vì Phong Dã.

Trước đó bọn họ còn tưởng sẽ chết cóng trong một tuần không mấy quan trọng này, dù sao học sinh cấp hai, lớp 10 đều không đến, mở điều hòa quá lãng phí.

Chẳng trách chiều hôm đó điều hòa đã mở.

Lạc Uẩn cau mày, chủ tịch hội học sinh bên cạnh vẫn đang nhìn, cậu nghĩ một hồi vẫn lặp lại câu cũ: "Tên, lớp."

Kỳ vọng nhỏ nhoi trong lòng bỗng tiêu tan, Phong Dã cảm thấy bản thân mình hơi ngốc.

Lại còn thật sự chờ mong Lạc Uẩn sẽ dành cho hắn chút tình riêng.

Cứ nghĩ hắn khác biệt.

Có điều như vậy mới giống lớp trưởng.

Phong Dã đỉnh đầu lưỡi vào răng, thờ ơ "Xùy" một tiếng: "Đúng là vô tình."

Nghe tiếng xùy này, quần chúng hóng hớt xung quanh bỗng cứng cả người, phải biết lần trước bọn họ nghe thấy Phong Dã xùy là lúc có Alpha ngoài trường đến tìm hắn gây sự, sau đó bị hắn một chọi bốn đánh cút về.

Phong Dã bước lên phía trước một bước, tay chống lên mặt bàn, nửa người trên cao lớn như bao bọc cả người Lạc Uẩn.

"Muốn ghi tên tôi thật à?"

"Ừm."

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc."

Lạc Uẩn đối mặt với hắn nhưng không nhìn thẳng vào hắn, cậu chỉ cảm thấy Phong Dã áp sát mình quá, thậm chí chóp mũi hắn còn gần như chạm vào chóp mũi cậu khiến cậu không nhịn được mà lùi về sau một bước.

Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.

Phong Dã sẽ không nổi giận thật đấy chứ, đánh nhau ngay ở đây.

Bọn họ cũng không ngăn nổi đâu!

"Được thôi, Phong Dã, lớp 11-3." Phong Dã bỏ bàn tay xuống, đứng nghiêm lần nữa.

Mọi người còn đang lo lắng: "..."

Thế là xong hả? Quần cũng cởi rồi mà chỉ cho tôi xem vậy thôi là sao?

Lạc Uẩn nghiêm túc viết tên của Alpha không nghe lời xuống từng nét một.

Tấm lưng mảnh khảnh hơi cong xuống, vì bị gió lạnh thổi nãy giờ nên bàn tay hơi ửng hồng, còn đầu ngón tay lại tái nhợt.

Áo khoác lông cừu hơi ngắn, lúc cúi người bị kéo lên một chút, ngắn đến mức không che được bờ mông.

Quần tây của bộ âu phục được may rất đẹp, phẳng phiu không hề có một nếp nhăn, ôm sát vào da thịt.

Phong Dã nhìn một lúc, mắt híp lại, liếm bờ môi khô khốc.

"Được rồi, lần sau nhớ mặc đồng phục." Lạc Uẩn đứng thẳng lại, lên tiếng.

Sau đó cậu bỗng nghe thấy một giọng nói tung tăng như chim sẻ vang bên tai - [Hì hì, vợ mình mặc quần tây này... mông nhìn vểnh ghê.]

"....." Tay Lạc Uẩn khựng lại, cúi đầu nhìn quần tây mình đang mặc.

???