Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 53




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Kỹ thuật hôn của Tiêu Tấn quả thực cao siêu, Yến Trình bị hắn ôm vào trong ngực hôn không biết bao lâu, dưỡng khí trong miệng đổi một vòng lại một vòng.

Cậu bị hôn đến độ lưỡi ngứa ngáy, khoang miệng cũng bắt đầu chua xót hơi đau mới được Tiêu Tấn thả ra, khóe miệng có một tia nước ái muội.

Yến Trình mặt đỏ ửng: "..."

Thần trí đã không biết bay tới đâu, cậu mờ mịt mơ hồ nhìn Tiêu Tấn, đối phương chẳng hề tốt hơn cậu tới chỗ nào.

Mặt nạ lý trí bị xé ra, đàn ông rơi vào bể dục khác hẳn đi, không có ai bình tĩnh nói chuyện. Trên người nóng rực không lui, hai người thậm chí hôn đến độ chảy mồ hôi, Yến Trình cảm thấy gáy cũng đã ươn ướt.

Mùi thơm trong veo tao nhã lan tràn trong phòng, mùi rượu Absinthe nhiệt liệt hỗn hợp trong đó, như rượu hương thuần say chậm, trượt vào cổ họng khiến người ngà ngà ngất ngây. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu ngơ ngác nhìn Tiêu Tấn, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói rất khàn.

"Anh, anh hôn nhòe son rồi."

Tiêu Tấn: "..."

Không thể nói câu gì lãng mạn.

Môi Yến Trình cũng dính màu đỏ lên khóe miệng, môi trên môi dưới như nhau, thậm chí cằm cũng bị cắn ra một chút vết tích.

Vừa nãy Tiêu Tấn cắn cằm của cậu!

Yến Trình mơ màng còn muốn tựa vào người Tiêu Tấn, ngón tay cậu cuốn lấy tóc giả của hắn, ngẩng mặt lên, bỗng nhiên nhắm ngay cằm hắn mà cắn.

Đáng tiếc chiều cao chênh lệch, không cắn chuẩn, cậu đành đổi hướng cắn yết hầu của Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn nuốt nước bọt, sau đó nhận ra Yến Trình dùng đầu lưỡi liếm một cái.

Hắn ngừng thở, ôm eo Yến Trình nhắc nhở.

Yến Trình oán giận: "Vừa nãy anh cắn trầy da em!"

Tiêu Tấn không tỏ rõ ý kiến, nhìn cậu xác nhận: Thật không?

Yến Trình gật đầu: "Không nhẹ không nặng!"

Tiêu Tấn cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng hắn thấy Yến Trình mặt đỏ cổ nóng, vết tích hơi kịch liệt, ngay cả cổ cũng có.

Hắn dùng ngón tay chậm rãi lau sạch sẽ vệt màu đỏ bên miệng Yến Trình, Yến Trình cũng dùng tay giúp hắn lau son môi bị nhòe đi.

Yến Trình mất tập trung, vẫn đang nhớ lại nụ hôn dài vừa rồi.

"Tiêu Tấn, chúng ta... vừa nãy hôn bao lâu nhỉ?"

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình quay đầu, muốn tìm đồng hồ xem thời gian.

Tiêu Tấn kéo cậu về, dùng đôi mắt tối mịt nhìn cậu chăm chú: "Em chỉ muốn nói với anh mấy câu đó?"

Yến Trình: "A..." Cậu hỏi một câu, "Chúng ta hôn như vậy có ăn luôn son không nhỉ, liệu có độc không?"

Tiêu Tấn: "..."

"Anh đẹp quá, vừa làm anh đẹp trai, lại vừa làm chị xinh gái, em có lời." Yến Trình nói nghiêm túc, không giống đang nói đùa.

Tiêu Tấn không nói gì, hắn xác định điểm chú ý của vị hôn phu nhà mình không giống người bình thường lắm.

Yến Trình liếc nhìn Tiêu Tấn im lặng, không nhịn được cười.

"Em cố ý đùa anh thôi." Cậu nhìn gương mặt trầm tĩnh của Tiêu Tấn, "Anh hôn giỏi thật đấy."

"Tiêu Tấn, anh yêu lần đầu tiên hôn lần đầu tiên thật hả? Không lừa em đấy chứ?"

"Hôn lưỡi luôn đó, sao anh hôn giỏi thế?"

"Không lẽ anh lén lút luyện tập với người nào?"

"Tiêu Tấn, sao anh không nói gì?"

"..."

Tiêu Tấn giơ tay che miệng Yến Trình, đáp từng câu một.

"Anh lần đầu yêu đương, lần đầu hôn một người."

Yến Trình: "Nhưng anh hôn giỏi thật..." So ra thì cậu hoàn toàn bị Tiêu Tấn dẫn dắt, không có chỗ phản công!

Ánh mắt Tiêu Tấn hơi lóe lên ý cười: "Anh sẽ coi như Trình Trình rất thích."

Yến Trình dỗi, mà không cãi lại được.

Đúng là cậu thích được Tiêu Tấn ôm hôn!

Chân còn mềm eo còn ngứa đấy!

Tiêu Tấn sờ đầu cậu: "Không còn sớm nữa, em về ngủ trước đi."

Yến Trình vâng một tiếng, sau khi tẩy trang cho Tiêu Tấn xong, hắn đi rồi cậu liếc nhìn đồng hồ. Qua bốn mươi bảy phút từ khi hôn nhau, trừ quá trình đối thoại, ít nhất họ hôn nửa tiếng.

Chậc chậc.

Một đêm không chợp mắt, mãi mới buồn ngủ lại mơ lung ta lung tung.

Có người đi thể dục buổi sáng có người dậy sớm đi làm, mà Yến Trình rời giường chuyện đầu tiên làm là gấp rút vào phòng tắm.

Cậu mở nước nóng yên lặng tắm một lần, đầu ngón chân bốc lên màu hồng xấu hổ. Cậu giặt sạch quần lót, phơi trên ban công lẻ loi lắc qua lắc lại.

Phơi quần lót xong, Yến Trình nhìn thấy bóng người xuất hiện ở ban công đối diện, cậu ủa một tiếng, thấy hình như Tiêu Tấn cũng cầm cái gì đó trên tay, không hiểu sao nghĩ: Không phải anh ấy cũng đi ra phơi quần lót đấy chứ! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không dám nghĩ nhiều, Yến Trình đỏ mặt quay về phòng. Lúc cậu chuẩn bị xuống nhà cảm thấy gáy hơi nóng, vì vậy cậu xoay người lại lấy một ống thuốc ức chế ra dùng, thấy cơn nóng chậm rãi tiêu tan.

Có lúc tuyến thể sẽ sinh ra thay đổi khi tâm trạng chập chờn, Yến Trình lâng lâng cả đêm, buổi sáng gáy lại ướt, như có một tầng mồ hôi, tràn đầy mùi nho xạ hương.

Bàn ăn, hai người ngồi đối diện.

Yến Trình yên lặng dời mắt: "Tối hôm qua anh ngủ ngon không ạ?"

Tiêu Tấn không tỏ vẻ gì: "Ừ."

Yến Trình muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt đối phương: "Hôm nay em phải đến trường học, buổi chiều đến bệnh viện thăm ba, về muộn chút."

Tiêu Tấn: "Anh bảo trợ lý đến bệnh viện với em."

Yến Trình lắc đầu: "Không cần phiền phức vậy đâu, anh đã giúp em sắp xếp xong xuôi rồi, em đến là được!"

Tiêu Tấn nhìn cậu: "Có việc đừng chịu đựng một mình."

Dù ánh mắt của Tiêu Tấn không có ý tứ gì khác, mà vẫn làm lòng Yến Trình ngứa ngáy.

Sáng sớm, cảm xúc hôm qua mãi mới bình phục lại bắt đầu loạn tùng phèo.

"Vâng." Cậu bổ sung, "Anh đừng nhìn em nữa, mau ăn đi."

Tiêu Tấn nhìn vành tai đỏ lên của Yến Trình, dường như biết rõ cậu đang xấu hổ hoặc là đang nghĩ cái gì kỳ quái.

*

Buổi live chung của Yến Trình và Tiêu Tấn được truyền khắp mạng, rất nhiều người không hiểu người có thân phận như Tiêu Tấn tại sao độc thân đến bây giờ mới chuẩn bị kết hôn.

Có người tra ra được bối cảnh nhà họ Yến, không được tính là nhà giàu thường thường, kết thân với nhà họ Tiêu, chênh lệch không khỏi quá lớn, làm người ta thấy khó hiểu.

Yến Trình mở một mắt nhắm một mắt, lúc cậu quyết định kết hôn với Tiêu Tấn cũng đã chuẩn bị tâm lý tiếp thu những ánh mắt này.

Có người sinh ra đã đứng trên tầng cao hơn mà rất nhiều người cả đời truy đuổi phấn đấu cũng không thể với tới, cậu không thể trốn tránh mà phải bình tĩnh đối mặt.

Cậu không thể làm đến tầng cao như Tiêu Tấn, vậy cậu chỉ có thể nỗ lực để cho mình trở nên càng tốt hơn, học nhiều, kiếm nhiều tiền hơn.

Có trái tim lạc quan phóng khoáng kiên trì còn quan trọng hơn so với cái nhìn của người khác.

Yến Trình học xong, đón xe đến bệnh viện.

Ba Yến trông vẫn sung sức, khoảng thời gian này được an dưỡng làm cho ông béo hơn lúc trước không ít, hoa râm hai bên tóc mai thậm chí làm ông có vẻ trông hiền lành đáng yêu hơn, bớt đi cảm giác mệt mỏi kém sắc của đàn ông trung niên bị bệnh.

Ba Yến thấy Yến Trình đến thì rất vui, nhìn cậu đặt từng gói từng gói đồ ăn lên bàn, khóe mắt ông hơi ướt át.

Người đã trung niên, trải qua biến cố gia đình, bị ốm đau giày vò mới ý thức được có một người thân chăm non đáng quý cỡ nào.

Nhiều năm qua, tình thân với đứa con út xa lánh bấy lâu nay dần dần quay về trong lòng ba Yến, bây giờ ông hổ thẹn với Yến Trình nhiều hơn là cảm động, nhưng lại không nỡ từ bỏ tình thân mới có lại này.

"Gần đây, gần đây tình cảm với Tiêu Tấn ổn không con?"

Ba Yến không biết nói chuyện với con thế nào. Hai đứa con khác trong nhà từ trước đến giờ có không gian sinh hoạt riêng tư của mình, rất ít khi nói chuyện riêng với ông.

Trước đây khi mẹ Yến Trình còn sống, ba miệng ăn nhà họ hoà thuận vui vẻ, trải qua nhiều năm xa cách như vậy, muốn quay lại trước đây ngay là không thể, ông đành nỗ lực tìm đề tài chung.

Yến Trình gật đầu, ánh mắt bình tĩnh: "Vẫn ổn ạ."

Ba Yến im lặng một hồi: "Thế..." dừng một chút, "Con đang chuẩn bị thi học kì à? Ôn tập thế nào? Đừng để áp lực quá, cố gắng giữ như bình thường là được rồi."

Yến Trình: "Ôn tập rất tốt, ngày nào con cũng lập kế hoạch học tập, đúng giờ đọc sách làm bài tập."

Ba Yến không còn lời nào để nói.

Yến Trình đã lớn như vậy trong lúc ông sơ sẩy, dù trông vẫn nho nhỏ, mà kiên cường hơn so với trong tưởng tượng, thậm chí đã chống đỡ được mưa gió trước mặt ông, trở thành một người dần trưởng thành.

Yến Trình cầm bát đến gần: "Ba ăn đi, lát nữa nguội lại không ngon."

Ba Yến ấp úng, im lặng ăn.

Yến Trình bỗng mở miệng: "Có thời gian chúng ta cùng đi thăm mẹ đi ba, trước khi ăn Tết."

Ba Yến kinh ngạc, đồng ý ngay.

"Ừ, không đưa dì con theo."

Yến Trình nói vâng.

*

Kỳ thi cuối kỳ diễn ra đúng ngày, Yến Trình phát huy ổn định, thi xong cậu tính điểm, lòng đã nắm chắc, điểm mỗi một môn chắc cũng không tệ lắm.

Cậu thu dọn đồ xong rời đi. Sắc trời âm u mờ mịt, lát nữa cậu đến nghĩa trang với ba, sau đó mới về khu thập tam.

Trên xe cậu nhắn tin cho Tiêu Tấn, Tiêu Tấn đáp ừ.

Yến Trình bĩu môi, đồ ngoài lạnh trong nóng.

Hai cha con rất nhiều năm không cùng đến nghĩa trang thăm mẹ Yến Trình. Từ khi ông tái hôn, hoặc là Yến Trình một mình đến hoặc là ba Yến tự đến. Lưu Cần Nhã luôn ra sức khước từ, cũng không nguyện ý đến gần mộ một người đã qua đời.

Ở nghĩa trang nửa tiếng mới rời khỏi, Yến Trình chúc ba mình ăn Tết vui vẻ. Ba Yến nghe cậu mở miệng là biết cậu không định về nhà ăn Tết.

Sự im lặng kéo dài đến ngoài cửa nghĩa trang, Yến Trình nhìn thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa, ba Yến dừng lại.

Yến Trình nói: "Con đi đây."

Ba Yến gật đầu, muốn đi chào hỏi người nắm quyền nhà họ Tiêu này một tiếng, mà lại cảm thấy không cần, đối phương không đến gặp ông.

Yến Trình lên xe, hơi lạnh trên người làm Tiêu Tấn cau mày, hắn đưa cho cậu một cái chăn len, bọc lấy cậu.

Yến Trình cười ha ha, cố ý thổi hơi lạnh lên mặt Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn không hề động lông mày.

Yến Trình: "Chẳng thú vị gì!"

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình quay mặt sang: "Đại mỹ nhân ngày đó mới tốt."

Tiêu Tấn giơ tay gõ trán cậu: "Không được gọi anh như vậy."

Yến Trình cười hì hì: "Đại mỹ nhân, Tiêu mỹ nữ ~ "

"..."

"Alpha đẹp, chị gái xinh ~ "

Tiêu Tấn không nói gì, khóe miệng lại có ý cười nhạt mà bất đắc dĩ.

Yến Trình nhìn hắn mỉm cười, nghiêm túc nói: "Em sẽ cố gắng trở nên tốt hơn."

Tiêu Tấn nói: "Bây giờ em đã rất tốt."

Yến Trình lắc đầu: "Vẫn chưa đủ."

Cậu liếc mắt nhìn đùi Tiêu Tấn, hắn ôm cậu ngồi lên.

Yến Trình: "... Anh là lạ."

Tiêu Tấn vỗ đầu Yến Trình.

"Em có phải chó đâu..."

Tiêu Tấn cảm thấy có lúc chó còn ngoan ngoãn hơn vị hôn phu nhà mình.

*

Đêm khuya, Yến Trình để thêm cái quần lót ở cuối giường, để ngừa lỡ như mơ thấy cái gì kia nữa, tiện sáng mai thay.

Cậu chuẩn bị nghỉ ngơi, tiếng gõ cửa vang lên, pheromone len lỏi vào phòng ngủ.

Yến Trình chạy đi mở cửa, nhìn người đàn ông cầm cốc sữa bò trên tay đứng ở ngoài cửa.

Tối mấy ngày nay ngày nào Tiêu Tấn cũng đem sữa bò cho cậu! Hắn còn tỏa pheromone quyến rũ cậu, cho nên cậu mơ một đống giấc mơ lung ta lung tung, tần suất giặt quần lót cũng cao! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sai quá sai.

Cậu vừa uống sữa vừa nhìn chằm chằm Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn sờ đầu Yến Trình một lát, hành động thân mật làm cho tai cậu hơi nóng lên, pheromone Alpha nhàn nhạt quấn lên làm cậu có hơi bất an.

"Nghe nói Trình Trình thích mặt và giọng anh?"

Yến Trình có một chút khuynh hướng mê mặt đẹp và giọng hay: "...!"

Đúng là như vậy không sai, từ đầu cậu đã nông cạn vậy đấy.

Cậu thấp hèn QAQ

Tiêu Tấn khẽ cười: "Thật ra pheromone của anh thơm hơn."

Yến Trình nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang kề gần.

"... o////o"

Mấy đêm này Tiêu Tấn muốn làm gì?

Tác giả có lời muốn nói: Người trong cuộc: Vị hôn phu mỗi ngày rù quến tui, tui thật sự một giọt cũng không còn QAQ