Omega Cuối Cùng

Omega Cuối Cùng - Chương 6: Chương 6





Nửa giờ sau, Ulliel được một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa đón đi, tiến vào cung điện Song Tinh.


Ở tinh tế, xe ngựa là hàng xa xỉ cực kỳ hiếm thấy, bởi vì phần lớn động vật xuất phát từ địa cầu đều không thể chịu nổi bức xạ vũ trụ, ngựa là một trong những loài động vật yếu ớt dễ chết trước nhất.


Tuy con người sống trong vũ trụ nhưng gu thẩm mỹ và sở thích lại hướng về địa cầu nhiều hơn, họ cố gắng khôi phục những gì từng có trên địa cầu - có thể nhận thấy điều đó ở toà kiến trúc đồ sộ theo phong cách Trung cổ này.


Ulliel ngắm cảnh vật bên ngoài qua cửa xe.


Mặt trời đã khuất bóng, đêm tối cùng rét lạnh ngầm bủa vây Tinh Điện.


Sau khi đi hết con đường chính dưới ánh đèn vàng, xe ngựa rẽ hai lần rồi tiến vào một con hẻm hẹp quanh co, cuối cùng dừng lại một nơi trong hoa viên.


Nơi này cách chính điện khá xa, Ulliel đoán nó có lẽ là tẩm cung của thống soái hoặc gia tộc Sylvie.


Bốn, năm chiếc xe ngựa đang đợi trong hoa viên, Ulliel vừa tới, những Omega trên xe cũng đi xuống, sau đó bọn họ được một nữ sĩ quan khá lớn tuổi dẫn đến phòng tắm.


Đến khi chà rửa sạch sẽ xong xuôi, quần áo và đôi vòng tay cho đêm nay đã đặt sẵn ngoài phòng tắm, bào phục bằng tơ lụa nhẹ hẫng đủ để bao trọn thân thể trần truồng của bọn họ, nhưng chẳng thể che lấp nhiều hơn nữa.


Vòng tay chắc là để định vị, phòng trường hợp bọn họ chạy trốn.


Đương nhiên bọn họ sẽ không thấy lạnh.


Một trong những tác dụng đặc thù khi sử dụng thuốc ức chế đó là Omega luôn cảm thấy khô nóng, như thể đang ngâm mình trong phòng tắm xông hơi.


Sau đó, vài người bị dẫn đến nhà ăn ngoài trời trong hoa viên.


Các tân khách đã yên vị.


Dù chỉ là tiệc tối chính thức trong lời đồn, song nơi tổ chức vẫn bố trí cực kỳ hoa lệ, ly chén bát dĩa trên bàn được bày biện chỉnh tề, hoa tươi đỏ thẫm đặt xen kẽ cao thấp cùng với vô số đèn bàn mô phỏng ánh nến.


Ulliel ngồi gần Sheen, cậu phát hiện mấy tên Alpha cao lớn chắc nịch đứng phía sau Orson.


Giờ phút này, mấy Alpha nọ đều thống nhất mặc áo đơn, xem ra đã bị tước bỏ vũ khí.


"Thiếu tướng..." Ulliel khiếp đảm mà túm lấy góc áo Sheen.


Sheen nghiêng mặt nhìn cậu.


"Tinh Điện quả nhiên là nơi đẹp nhất ở liên minh.


Có trời mới biết, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, tôi chưa từng dùng bữa tối nào trong khung cảnh nào tao nhã như vậy." Rõ ràng là Orson đã thấu tỏ mục đích của buổi tiệc tối.


Sức ảnh hưởng của gia tộc White khiến cậu ta cực kỳ thoả mãn, càng thích chí hơn cả là Carrie đã cung kính với cậu ta hơn rất nhiều.


"Công tước White cũng là nhân vật có địa vị cao nhất mà Tinh Điện từng tiếp đãi." Carrie lắc lắc ly rượu trong tay, thản nhiên nói, "Sự xuất hiện của ngài đã khiến nơi đây vinh hạnh chói loá."

*Nguyên văn là "bồng tất sinh huy" (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ, phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà (rồng đến nhà tôm, thật là vinh hạnh...).


Orson hài lòng bởi kính ngữ trong miệng cô, cậu ta không nhịn được bật cười: "Xem ra chỉ là hiểu lầm.


Hồi chiều ở phòng nghị sự, tôi còn tưởng rằng thống soái không chào đón căn cứ số 4 chúng tôi nữa chứ."

"Nếu tình hữu hảo của căn cứ số 4 được biểu hiện bằng cách giam chân hàng hoá của bên tôi." Carrie nói, "Thì điều ngài vừa nghĩ là đúng đấy."

Orson nghẹn lời, mặt mũi xấu hổ.


"Chúng tôi hiểu được nỗi khó xử của căn cứ số 4." Khi trông thấy bản mặt Orson biến sắc, Fellini tiếp nhận đề tài một cách tự nhiên, ông ta vừa cười vừa bảo, "Nói thật chứ, lần này căn cứ chúng tôi tổn thất rất lớn.


Nếu công tước có thể nhắc khéo bọn họ ưu tiên kiểm soát hàng hoá bên đây thì tốt quá rồi."

"Tôi sẽ xem xét yêu cầu của bên ông." Orson rốt cuộc tìm về chút mặt mũi, nghĩ đến của cải của của căn cứ số 3 còn bị giam ở cảng nhà mình, cậu ta lại thêm kiêu căng, "Nhưng trước khi lễ mừng kết thúc, chỉ sợ việc này không dễ giải quyết đâu."

Sheen đang nhàn nhã nhấp rượu, nghe thấy câu này bèn hơi nhướng mày: "Ý ngài là nếu bên ngài và căn cứ số 1 xảy ra xích mích, thì phải kéo chúng tôi theo làm bia đỡ đạn sao?"

"Ồ không, anh phải tin rằng điều đó không phải là ý định ban đầu của chúng tôi." Orson phát hiện ở đề tài này, chỉ một mình cậu ta thì không cách nào chống đỡ trước sự phối hợp của ba kẻ kia, thế là cậu ta dứt khoát chuyển đề tài, "Thật ra biện pháp đơn giản nhất là kết hôn với tôi này thiếu tướng.


Như thế thì căn cứ nào cũng như nhau.



Mọi phiền toái và mâu thuẫn đều biến mất.


Mà người thừa kế căn cứ tương lai sẽ chảy trong mình dòng máu chung của gia tộc White với gia tộc Sylvie."

Ulliel vốn đang ngoan ngoãn cúi đầu, nghe Orson nói về việc kết hôn, cậu bèn ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua bên đó.


"Tôi tưởng tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi." Sheen đặt cánh tay lên vai Ulliel, còn tay trái thì len sâu vào lớp quần áo.


Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bị kéo căng, để lộ hơn nửa bả vai Omega.


"Tôi đang đợi tin tức của Rhine." Tay Sheen dừng trên eo Ulliel, bỗng ôm người về phía mình.


Ulliel khẽ kinh hô, ngay sau đó cả người cậu chôn trong lồng ngực của Sheen.


Ống tay áo sơ mi bị đẩy tụt xuống khuỷu tay, phô bày làn da căng mịn tinh tế hơn cả đồ sứ trên bàn, không thể nghi ngờ mà trở thành tiêu điểm của mọi người.


Sheen chẳng chút bận tâm với những ánh mắt đó, hắn chỉ cụp mắt nhìn người trong lòng sắc mặt ửng hồng và co rúm không thôi, giống như đang tự hỏi xem có nên dắt theo Omega này rời sân hay không.


Khuôn mặt Orson dần toát lên vẻ lạnh lẽo.



"Nếu thiếu tướng nguyện ý," Orson nói, "Anh có thể đến căn cứ số 4 cùng Omega nhỏ kia, tôi không ngại."

Sheen ngẩng đầu quan sát cậu ta, chợt cười khẽ, "Truyền thống của gia tộc White quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.


Nhưng khỏi đi, cậu ta chỉ trông giống Rhine thôi, đối với tôi mà nói thì chẳng dùng được việc gì."

Cơ thể Ulliel đột nhiên cứng đờ.


Nếu Sheen bảo vệ cậu như lúc trước, Orson chắc chắn sẽ kiêng kị.


Nhưng đêm nay, rõ ràng Sheen đang tính toán đẩy cậu ra, làm một món đồ chơi tịch mịch bị vứt bỏ để Orson phát tiết nội tâm bất mãn.


"Thiếu tướng...!đừng, đừng mà..." Lời khẩn cầu bật ra khỏi môi, bởi vì tác dụng của thuốc, âm thanh van nài mang theo run rẩy.


Sheen cúi đầu, nhìn cậu từ trên cao.


Đôi môi với đường cong sắc sảo và đầy đặn rõ ràng.


Giờ khắc này, đôi môi đỏ mọng tựa cánh hoa ấy đang mấp máy phát ra âm thanh rên rỉ khó kìm nén, khoé mắt mèo ướt đẫm thoáng phiếm đỏ, vệt ửng hồng lan đến gò má, tràn khắp vành tai...!Bàn tay Sheen co giật, hắn phát hiện làn da dưới tay mình nóng bỏng doạ người, vòng eo thiếu niên mềm mại đến không thể tưởng tượng.


Ulliel vừa nôn nóng vừa khao khát mà nhìn hắn, "Thiếu tướng..."

Sheen ngây người trong nháy mắt, nhưng sự lạnh nhạt lại bao trùm ngay lập tức.


"Thì ra là thế." Orson tấm tắc lên tiếng, cậu ta vỗ tay bộp bộp như bừng tỉnh đại ngộ, "Tốt ghê.


Tiết mục trợ hứng ban đêm mà chẳng có thì thật đáng tiếc.


Thiếu tướng Sheen cho tôi mượn Omega này dùng một chút được không?"

"Ngài mượn á?" Sheen vẫn vòng tay ôm eo Ulliel, tay kia siết chặt ly rượu, cười như không cười, "Chỉ sợ không được rồi."

"Hoặc chúng ta đánh cược một phen?" Hứng thú của Orson tăng vọt, cậu ta nghiêng người trên chiếc bàn dài, "Thi đấu công bằng, có gan đánh cược cũng phải có gan chịu thua.


Tôi đặt thị vệ thân cận nhất, còn thiếu tướng đặt bạn giường yêu thích, vụ mua bán này đâu lỗ nhỉ?"

Sheen nhướng mày: "Có thể.


Cược cái gì?"

"Kiếm một thứ ngay ở đây, rồi so độ dài ngắn với chỗ hoa kia." Orson chỉ bó hoa dùng để tô điểm không khí trên bàn, "Dài hơn sẽ thắng.


Anh thắng, thị vệ tặng anh, chết sống tuỳ ý.


Tôi thắng, Omega kia khỏi cần đưa tôi, để thị vệ của tôi đỡ thèm ngay tại đây là được."

Ulliel run rẩy.


"Một ván à?" Sheen dẫn đầu, hắn rút ra phần rễ cây hồng, quơ quơ một cách thờ ơ.



Orson cũng lấy ngay một khúc, "Một ván không thú vị, làm mấy trận cho nóng người trước, trận cuối mới để bảo bối của chúng ta lên sân khấu."

Omega bên cạnh Fellini bị kéo ra ngoài, một trong những thị vệ phía sau Orson cũng rời vị trí.


Hai người chờ đợi ở cuối bàn dài.


Fellini và người hầu cầm theo cây thước, sau đó gom chung hai khúc cây lại, cẩn thận đong đo.


"Của thiếu tướng Sheen dài hơn một chút." Fellini hỏi, "Công tước xem thử không?"

"Không cần." Orson xua tay.


Thị vệ kia đi tới phía sau Fellini, quỳ lạy hành lễ.


"Được rồi, về sau anh làm thị vệ cho ông đây." Fellini cười ha hả.


Orson và Sheen lại rút thêm một cây khác, lần này là Omega bên cạnh nhà ngoại giao bị lôi đi.


Sheen thua.


Khi Fellini tuyên bố kết quả, tên thị vệ thứ hai cũng đồng thời kéo Omega ra ngoài hai bước, rồi đè người xuống đất.


Trong hoa viên trống trải lập tức vang lên tiếng Omega xin tha cùng tràng cười dữ tợn của tên thị vệ, men theo âm thanh va chạm khiến người ta mặt đỏ tai hồng là mùi máu tươi nhàn nhạt.


Giọng Omega dần nghẹn ngào, Ulliel cúi đầu, thầm nghĩ rằng tác dụng kích tình của thuốc ức chế có lẽ sẽ giúp Omega kia giảm đi một ít đau đớn.


Nhưng trước bao nhiêu ánh mắt ở đây, cho dù Omega kia được thuốc hỗ trợ thì vui thú đoạt được cũng thật ngắn ngủi, phần lớn thời gian, âm thanh cậu ta phát ra đều cực kỳ thê thảm.


Sau màn tra tấn dài dòng, Omega chết ngất bị người khác khiêng đi.


Orson để lại tên thị vệ vừa nãy, cậu ta cười lớn, "Ván thứ ba hắn vẫn còn nguyên này, coi bộ khá may mắn.


Bên anh định đưa ai tới đây?"

Ulliel siết chặt quần áo Sheen.


"Cậu." Carrie quay đầu, nói với Omega kế bên, "Qua đi."

Sắc mặt Omega đó trắng bệch, nhưng cậu ta chưa nói gì cả, chỉ đứng ở vị trí của người đi trước.


Sheen thắng hiểm.


Orson nhún vai, ý bảo tên thị vệ tới chỗ Carrie.


Trên người thị vệ mang theo mùi vị phức tạp vừa nãy, hắn đi đến trước mặt Carrie rồi quỳ xuống hành lễ.


"Thống soái, đó là thị vệ mà tôi đắc ý nhất đấy." Orson bày vẻ mặt tiếc nuối.


"Ồ, phải không?" Carrie gác chân, khoé miệng gợn ý cười, "Lính đâu."

Tên thị vệ kia nhanh chóng lên tiếng, và đồng thời, hai thân binh phía sau Carrie cũng đáp lại.


"Giết." Carrie nói, "Đưa lỗ tai tới đây."

Nửa phút sau, trên cái đĩa trước mặt Carrie chỉ còn hai cái lỗ tai.


Orson nhìn chằm chằm mấy người trong bữa tiệc với sắc mặt khó coi.


Chính như cậu ta có thể rõ ràng rằng bữa tiệc phi chính thức hôm nay là để tỏ lòng yêu mến với mình, hiện tại, hành động của Carrie chắc chắn nhằm cảnh cáo cậu ta, khôn hồn thì hãy diễn theo kịch bản bên cô, nếu không gương mặt tươi cười này sẽ lật lọng chỉ bằng một câu nói đấy.


Tất cả mọi người đều câm lắng.


Mùi vị đẫm máu phả ra từ đầu bên kia của chiếc bàn dài, một hồi lâu sau cũng chẳng ai dám nói.



"Sao vậy công tước?" Sheen mỉm cười nhìn người đối diện, "Còn muốn tiếp tục hả?"

Orson nhìn hắn trân trân, chốc sau mới phản ứng lại, cậu ta hít vào một hơi và nở nụ cười, "Tiếp tục, đương nhiên phải tiếp tục chứ.


Tôi đang chờ cậu ta mà." Orson chỉ vào Ulliel trong lồng ngực Sheen.


Sheen buông tay.


Một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy bả vai Ulliel, kéo cậu ra khỏi vòng ôm của Sheen rồi lôi cậu tới vị trí sền sệt vệt máu đầy sàn khi nãy.


Alpha rắn rỏi nhất sau lưng Orson cũng đã bước đến.


Sheen tuỳ ý mà vươn tay, chợt dừng lại một chút trên quả hoa hồng.


"Thiếu tướng," Đột nhiên bị đẩy đến trên bàn dài, Ulliel nói, "Nếu đã xem em là thế thân của thiếu úy Rhine, ngài nhẫn tâm nhìn gương mặt này bị người khác vấy bẩn sao?"

"Tới lúc nào rồi còn tám nhảm nữa!" Orson cả giận.


"Tôi chỉ xin được đổi địa điểm thôi." Ulliel buồn bã kể, "Tôi chỉ là một thế thân, mặt mũi mất hết cũng chẳng sao cả.


Làm ơn để tôi ở một nơi mà thiếu tướng không thấu tới, dù xa xôi một chút vẫn được."

Orson không nghĩ tới còn có thỉnh cầu như vậy, "Giống như cậu biết mình sắp thua vậy."

"Bởi vì thần may mắn luôn luôn mỉm cười với công tước mà." Ulliel nói.


Orson cười nhạo, rút ra cây thứ tư.


Sheen hơi do dự, cuối cũng vẫn rút đúng cành lúc trước.


Fellini cầm thước đo, liếc mắt quan sát Ulliel từ xa.


Orson thò đầu qua, cậu ta lập tức cười phá lên, "Goula, lên! Tha hồ tận hưởng cục cưng của mình nhé! Cho cậu ta biết anh đỉnh thế nào."

Thị vệ nọ tuân lệnh, gần như nhấc bổng cả người Ulliel.


"Đừng đi quá xa." Orson hài lòng nhìn chằm chằm hai người đi đến góc tối, thích chí cười sảng, "Để tôi nghe ké chút động tĩnh của tên bitch này."

"Có vẻ như công tước đặc biệt hứng thú đối với Ulliel nhỉ?" Sheen hỏi.


"Cậu ta thật sự xinh đẹp.


Nghe đồn là y hệt thiếu úy Rhine."

"Không bằng một phần mười của Rhine nữa." Sheen nói, "Tiếc rằng Rhine đã biệt tích.


Chuyện này do mấy người làm phải không?"

Orson đang ngẫm nghĩ xem cách bày vẻ tiếc nuối như thế nào, nghe thấy lời này bỗng ngẩn người: "Hả?"

"Mùi gì vậy?" Fellini đứng một bên không thể nhịn được nữa, cau mày hỏi, "Mùi gì mà...!hôi thế?"

Sheen và Carrie đều đã điều chỉnh giá trị cảm ứng pheromone tới mức thấp nhất, tuy rằng cũng ngửi được mùi lạ, nhưng không phản ứng lớn như Fellini.


Fellini bịt mũi, mắc ói.


"Sao vậy?" Sheen hỏi.


"Pher...!pheromone." Fellini không thể chịu nổi nữa, lập tức bụm miệng lại.


"Mỹ vị của Ulliel á hả, pheromone thì..." Orson đột ngột nín cười.


Mùi hôi sặc sụa xen lẫn hơi thở cay độc càng lúc càng nồng, mới đầu nghe như mùi tỏi đen, sau lại quyện chút mùi tanh hôi tởm lợm - Orson hoài nghi mà nhìn bản thân, cậu ta là Omega, thứ mùi này đậm đặc đến mức cậu ta còn ngửi thấy.


"Hệ thống xử lý chất thải bị nổ rồi hả?" Carrie càng trực tiếp hơn, cô bực bội, "Đi tra coi!"

Ai nấy bên bàn ăn cũng đều khó chịu bịt mũi lại, họ đứng lên và bước nhanh dọc theo hành lang để về phòng.


Nhóm Alpha thân binh xui xẻo buộc phải ở lại, tản ra khắp hoa viên tìm nơi bốc mùi.


Cùng lúc đó, tên thị vệ của Orson cũng đang kiềm chế dục vọng nôn mửa mãnh liệt, gã trừng mắt lườm Omega xinh đẹp dưới thân.



Gã không muốn chạy đâu xa, nhưng luống hoa tươi ven đường khi nãy mọc chi chít bụi gai, để tránh gò bó đến mất hứng, thị vệ đành tìm một góc ngoặt.


Omega trên mặt đất diễm lệ không gì sánh được, thị vệ chưa từng nghĩ tới gã lại may mắn được hưởng thụ cực phẩm như thế.


Vừa nghĩ vậy, gã ráng chịu đựng mùi hương cổ quái kia.


Thị vệ kích động, gã duỗi tay ấn trên vai Ulliel.


Thật ngạc nhiên, Omega này bỗng dưng cười với gã, chủ động giơ tay ôm cổ gã.



Thị vệ sửng sốt, còn chưa kịp suy nghĩ cho cẩn thận thì đã bị cánh tay trái của Omega thình lình siết chặt.


Bấy giờ thị vệ mới phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng đã quá muộn để cứu vãn, tay phải Ulliel giữ vững cằm gã, cậu thờ ơ dùng sức, cái đầu tên thị vệ lập tức mềm oặt rũ xuống một cách kỳ quái.


Ulliel đẩy người ra, kéo tay áo sơ mi lên bả vai.


"Gã bị sao vậy?" Lần theo mùi hôi tìm đến đây, hai tên thị vệ khác vừa vặn tiến tới, khi trông thấy cảnh tượng trên mặt đất, họ đều cả kinh, vội vươn tay định chạm súng.


Ulliel dễ gì cho bọn họ cơ hội.


Cậu lăn tròn ngay tại chỗ, chân dài quét ngang, tên thị vệ bên trái đứng không vững thành ra ngã sml về phía trước.


Ulliel dùng chân còn lại đá thật mạnh vào huyệt thái dương của gã, thị vệ đó rú lên một tiếng rồi lặng yên ngỏm củ tỏi.


Gần như là đồng thời, Ulliel chống tay xuống đất, thân thể cậu bật nảy như lò xo, nắm đấm tay phải hung hãn đập trúng xương sống tên thị vệ còn lại.


Hai kẻ nọ lặng lẽ say bye với trần thế.


Hắc ám vẫn trầm mặc bao trùm góc xó.


Ulliel vô cảm cởi bỏ vòng tay, liếc mắt quan sát nơi này lần cuối.


***

"Toàn bộ đều là cận chiến, một kích trí mạng." Sau khi trưởng thị vệ trong cung điện xem xét ba cái xác, hắn nhận định bằng giọng điệu không biết làm thế nào cho phải, "Lực cánh tay của đối phương mạnh kinh hồn, cường độ cơ bắp cùng tốc độ phản ứng thần kinh ít nhất là gấp đôi bộ đội đặc chủng của chúng ta."

"Gấp đôi bộ đội đặc chủng?" Sheen khó có thể che giấu nỗi khiếp sợ, "Anh xác định ư?"

"Nếu dựa theo lẽ thường thì là như thế."

Bộ đội đặc chủng có chỉ số thân thể đứng đầu nhân loại.


Sheen trời sinh chiến lực cường hãn, sau lại khổ luyện không ngừng mới vừa vặn gấp hai trình độ kẻ khác.


Tối hôm qua có một kẻ như vậy ở yến tiệc của bọn họ, mà bọn họ lại chẳng hề hay biết.


Có thể là đối phương chỉ bạo phát sức mạnh trong thoáng chốc thôi, song vẫn cực kỳ hiếm thấy.


Sheen chậm chạp bước tới, nhìn xuống ba thi thể nằm trên đất.


Tra xét cả đêm hôm qua, mọi thứ đều bình thường ngoại trừ chuyện Ulliel đã mất tích.


Là cậu ta giết người sao? Nhưng cậu ta là Omega mà? Rồi pheromone mùi tỏi đen nữa, chẳng phải Ellen đã tiêm thuốc ức chế cho cậu ta sao?

"Thiếu tướng." Vừa lúc Sheen đang kiểm tra xem thi thể thực hư ra sao, thì Ellen vô cùng lo lắng mà chạy tới, "Ulliel, Ulliel chạy..."

"Biết rồi."

"Không phải, ý tôi không phải cậu ấy mất tích." Ellen thở hổn hển, sốt ruột nói, "Cậu ấy trốn, trốn bằng tàu con thoi của ông!"

Sheen: "???"

"Phi thuyền không cảnh báo sao? Ai cấp quyền bỏ neo cho nó vậy?" Sheen cảm thấy chuyện này quả thực quá hoang đường*, đó là phi thuyền tư nhân của hắn đấy!

*Nguyên văn "thiên phương dạ đàm" (天方夜谭): nghĩa đen là "Nghìn lẻ một đêm", nghĩa bóng là chỉ những sự lạ lùng, những chuyện không có thật, không thể xảy ra, không thể thành công.


Trường hợp này hiểu theo nghĩa bóng.


Ellen ngỡ như đang mộng du: "Mô-đun điều khiển bị sửa đổi rồi, sáng nay quản gia mới phát hiện!"

Nếu những khóm hoa tươi kia không bị ném ra ngoài, có lẽ quản gia cũng sẽ cho rằng chính mình đang nằm mơ.


Sheen: "..." Hắn hít sâu một hơi, lập tức đưa ra quyết định.


Carrie nhận được thỉnh cầu khẩn cấp từ em trai khi vừa rời giường không lâu.


"Sheen Sylvie xin sử dụng ba lồng phòng hộ của căn cứ." Sheen nói ở bên kia, "Thưa thống soái, Ulliel đã bỏ trốn bằng tàu Rose.


Căn cứ theo tốc độ của Rose, muộn nhất vào ba ngày sau, cậu ta sẽ đặt chân tới biên giới phòng hộ.


Tôi xin ngài mở ra ba lồng phòng hộ* của căn cứ."

*Ba cấp phòng hộ tráo: từ "tráo" (罩) nghĩa là cái lồng chim, lồng gà hoặc nơm cá, mấy món đồ mà dùng để úp, để đậy lại ấy.


Ba lồng phòng hộ đối chọi với ngoại giới, toàn bộ vật thể không nằm trong hệ thống đăng ký đều bị nó tấn công như nhau.


Đừng nói tàu con thoi, ngay cả tảng đá cũng bị nghiền thành bột phấn.


Chỉ là nó xài quặng hiếm cực kỳ đắt đỏ nên không được kích hoạt ở thời bình.


"Ba ngày sau á? Sợ là không được đâu." Carrie nhìn mật tin trước mắt rồi bác bỏ, "Chị định nói với chú, căn cứ số 1 mới gửi mật tin, bảo rằng phi thuyền bọn họ đã tiến tới trạm không gian, ba ngày sau sẽ vào cảng.".