Cùng ngày, Lý Diệu Sinh được thả ra khỏi bệnh viện tâm thần, cầm giấy xuất viện trên tay, gã đã không nhịn được mà bật cười to.
Gã cứ đứng đó cười khiến Lê Gia Bảo hơi cảnh giác, trông gã không mấy bình thường, gã có thật sự tỉnh táo như lời mình nói không?
“Hiện tại tôi đã thả anh ra rồi, mau nói tung tích của Tử Sâm đi.” Lê Gia Bảo mất kiên nhẫn nói.
Lý Diệu Sinh quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt mở to trừng trừng, khóe miệng giãn ra để lộ hàm răng thẳng đều.
“Đương nhiên tôi sẽ nói nhưng không phải ở đây, tôi đã phát ngấy cái mùi khó ngửi của bệnh viện này rồi.”
Cấp dưới nghe thấy gã lại đòi yêu sách muốn lên tiếng thì bị Lê Gia Bảo cản lại, cậu nói:
“Được, chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện.”
Sau đó cậu xoay người rời đi trước, Lý Diệu Sinh nhìn theo bóng lưng của cậu khẽ lẩm bẩm:
“Mệnh tốt thật, ngu ngốc như vậy mà lại có những thứ mình không có được. Ông trời quá bất công!”
Lê Gia Bảo nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe của bệnh viện tâm thần, cấp dưới đi cùng cậu vội hỏi:
“Sao cậu lại dễ dàng thả Lý Diệu Sinh ra như vậy? Gã rất nguy hiểm.”
Lê Gia Bảo cụp mắt, cậu biết điều đó nhưng cậu muốn đánh cược rằng gã thật sự biết tung tích của Lâm Tử Sâm.
Nghĩ đến đây cậu thở hắt ra một hơi rồi nói:
“Không đâu, hiện tại gã muốn một cuộc sống bình thường thì sẽ không dám gây chuyện.”
Lê Gia Bảo và Lý Diệu Sinh ngồi hai xe riêng biệt, đến một khoảng đất trống thì dừng lại, cậu lạnh mặt hỏi:
“Đừng kéo dài thời gian nữa, mau nói những gì anh biết đi.”
Lý Diệu Sinh cụp mắt, cũng không kéo dài mà nói thẳng:
“Anh ấy đang ở chỗ của con trai tôi. Mấy ngày trước nó đến thăm tôi chính miệng nó đã thừa nhận.”
Gã ngẩng đầu lên nhìn gương mặt khiếp sợ của Lê Gia Bảo, thong thả nói tiếp:
“Nó nói nó yêu Tử Sâm muốn làm vợ của anh ấy, nó còn nói muốn ép anh ấy quan hệ để tạo con sau đó bắt buộc anh ấy phải cưới nó để bảo toàn địa vị và danh vọng. Chậc, alpha vốn đã không cưỡng lại được sức hút từ omega, huống chi con trai của tôi mới lớn non nớt mềm mại càng kích thích ham muốn của alpha hơn, nói không chừng bây giờ hai người đã gạo nấu thành cơm, tôi cũng lên chức ba vợ của thiếu tướng rồi đấy.”
Nói tới đây nụ cười trên mặt Lý Diệu Sinh bỗng giãn rộng, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lê Gia Bảo, trong lòng gã càng thêm sảng khoái.
Chỉ cần Lý Diệu Huy thành công, cả đời này Lê Gia Bảo và Lâm Tử Sâm đừng mong sống hạnh phúc, rồi đây con cái của họ cũng sẽ chịu đau khổ dày vò, nghĩ đến đây thôi toàn thân Lý Diệu Sinh đều cảm thấy sướng rơn.
Hiện tại gã đối với Lâm Tử Sâm chỉ có hận, chính người đàn ông gã dùng nửa đời để yêu kia đã đẩy gã vào vực thẳm, biến gã thành một tên tâm thần, tương lai cuộc sống của gã đều bị hủy rồi, cho dù được tại ngoại thì sao? Với bệnh án thế này còn ai dám tuyển dụng gã?
Gã hận, nếu gã mất hết tất cả, ai cũng đừng hòng được sống yên ổn.
Lê Gia Bảo khiếp sợ nhìn Lý Diệu Sinh, lúc này đây cậu chỉ cảm thấy phẫn nộ thay cho Lâm Tử Sâm, nếu những điều mà gã nói là thật thì cuộc đời anh sẽ bị hủy.
Cậu biết với tính cách của anh thà làm ngọc nát chứ không thèm làm ngói lành, nhất định sẽ tự hủy hoại sự nghiệp địa vị của bản thân mà ra đầu thú.
Lê Gia Bảo tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, anh là anh hùng của đế quốc, không thể vì bị kẻ ác hãm hại mà lưu tiếng xấu ngàn đời sau được.
“Lý Diệu Huy đang ở đâu, nói mau!”
Lê Gia Bảo hét lớn, Lý Diệu Sinh chỉ mỉm cười hỏi lại:
“Định đến đánh ghen à? Chậc chậc, miệng thì nói muốn rời xa Lâm Tử Sâm nhưng lại ghen tuông thành thói, Lê Gia Bảo, cậu không cảm thấy bản thân ghê tởm sao?”
Lê Gia Bảo nghiến răng muốn tra hỏi tung tích của Lý Diệu Huy thì cấp dưới đi theo bảo vệ cậu chợt hô lên:
“Đã tìm thấy thiếu tướng rồi, ngài ấy đã được cứu!”
Lê Gia Bảo vui mừng chạy đến nhận lấy bộ đàm trong tay cấp dưới, nghe bên kia hội báo, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm nói:
“Tốt quá rồi, cả Lý Diệu Huy cũng bị bắt sao? Được, tôi sẽ đến bệnh viện…”
Lời còn chưa nói hết, Lê Gia Bảo đột ngột trợn trắng mắt, toàn thân mềm nhũn rồi ngã ngửa ra sau, cấp dưới đang đứng bên cạnh cậu nhanh tay đỡ lấy cậu, trong lúc mất cảnh giác bị Lý Diệu Sinh dùng súng kích điện đánh ngất.
Gã nhanh chóng khống chế Lê Gia Bảo, những người khác vây quanh gã yêu cầu gã thả người nếu không sẽ nổ súng, gã chỉ nhếch môi cười nói:
“Hiện tại tôi cũng chẳng muốn sống, chi bằng mang phu nhân thiếu tướng theo…”
Nói tới đây gã đặt một con dao lên cổ của Lê Gia Bảo sau đó lạnh lùng nhìn về phía đám quân nhân trước mặt:
“Tôi đã nuốt bom mini vào bụng, chỉ cần tôi kích hoạt thôi cả hai đều sẽ chết, vậy nên các người mau để tôi rời khỏi đây ngay!”
Gã móc từ trong túi áo ra một cái nút bấm giơ lên cao, nhóm quân nhân nhìn nhau, họ không dám đặt cược vì thế chỉ tạm thời lui ra nhưng cũng không để Lý Diệu Sinh mang phu nhân thiếu tướng đi.
Lý Diệu Sinh như phát điên mà gào lên:
“Mẹ kiếp mau kêu Lâm Tử Sâm đến đây để anh ta tận mắt chứng kiến omega mà anh ta yêu sẽ bị nổ tan xác như thế nào!”
Không đợi đám quân nhân phản ứng, Lý Diệu Sinh lôi Lê Gia Bảo lên xe khởi động máy chạy đi.
Nhóm quân nhân muốn ngăn lại thì một người lên tiếng:
“Để gã đi, đây là lệnh của thiếu tướng.”
--
Lời của Gừng:
Ý còn 1 chương nữa mới hoàn chính văn nhen, mỗi lần kết truyện là tui lại lười vậy nè.