“Chúc mừng, cậu đã mang thai được bốn tuần, tuy nhiên do cơ thể của omega vốn đã suy nhược nên đứa bé hơi yếu, thời gian sắp tới cậu nên sinh hoạt điều độ hơn, đồng thời bổ sung dinh dưỡng cần thiết thì tình trạng mẹ và bé mới cải thiện được.”
Lê Gia Bảo vui mừng ôm lấy bụng mình, rốt cuộc bé con cũng tới với cậu. Hốc mắt của cậu đỏ lên, niềm hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt tiều tụy nhợt nhạt. Đồng thời trong lòng cậu cũng sợ hãi không thôi, nếu quản gia không lương tâm trỗi dậy đưa cậu vào bệnh viện thì có khi đứa nhỏ đã gặp nguy hiểm rồi.
Vị bác sĩ kia nhìn vào mấy vết bầm trên mặt và cơ thể của cậu, ánh mắt hơi lóe, sau đó ông ấy hỏi:
“Nếu cậu cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, hiện tại đế quốc có rất nhiều chính sách bảo vệ omega đặc biệt là người đang mang thai, pháp luật sẽ trừng trị những kẻ dám bạo hành cậu.
Lê Gia Bảo đưa tay sờ lên mặt mình, nơi đó còn đau rát do những cú tát của em chồng để lại, sau đó cậu cụp mắt nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của mình rồi khẽ lắc đầu nói:
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chăm sóc mình và đứa trẻ thật tốt.”
Dù không nói ra nhưng cậu biết mẹ chồng rất mong cháu, nếu nghe tin cậu có thai chắc chắn bà ta sẽ thay đổi thái độ, nói không chừng mối quan hệ trong gia đình sẽ hài hòa hơn.
Sau đó Lê Gia Bảo tự làm thủ tục xuất viện rồi mang theo kết quả xét nghiệm ra về. Mặc dù cơ thể con đau nhức mệt mỏi nhưng cậu đã gấp không chờ được muốn báo tin tức này cho Lâm Tử Sâm biết rồi.
Trên đường đi không lúc nào trên môi cậu không mang theo nụ cười, đứa bé này đến giống như một báu vật bất ngờ mà trời cao ban cho cậu.
Có lẽ nhờ đứa bé này mà cuộc hôn nhân của cậu sẽ bước sang trang mới, nếu anh Tử Sâm biết mình sắp làm cha chắc chắn sẽ chịu đối xử với cậu như một người vợ chính thức chăng?
“Ui da…”
Vừa bước tới cổng bệnh viện thì Lê Gia Bảo đột nhiên bị ai đó đụng trúng, theo bản năng cậu ôm lấy bụng của mình, hồ sơ xét nghiệm cũng theo đó mà nằm la liệt trên mặt đất.
“Thật ngại quá đụng trúng cậu rồi sao? Cậu ổn chứ?”
Nhóm trai gái đụng phải Lê Gia Bảo thấy cậu gầy yếu thì vội vàng đỡ cậu dậy hỏi han, sau đó phụ cậu nhặt hồ sơ lên.
Lê Gia Bảo thấy họ cũng không cố ý bèn lắc đầu nói:
“Tôi không sao.”
“Là cậu!” Một người trong nhóm trai gái đột nhiên la lên.
Những người khác nhìn thấy rõ mặt mũi của Lê Gia Bảo cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Tưởng ai hóa ra là tên omega ăn bám xấu xa này, lúc nãy biết là cậu tôi đã đá cậu lăn xa vài mét rồi.”
Một cô gái hùng hổ xông tới đẩy vào vai Lê Gia Bảo một cái khiến cậu lùi về sau vài bước. Cậu biết đám người này không có ý tốt bèn xoay người muốn bỏ đi, tuy nhiên họ này lại không hề buông tha mà vây quanh cậu.
“Muốn trốn hả? Sao? Tạo nghiệp nhiều quá, mắc bệnh ung thư rồi nên mới đến bệnh viện khám chứ gì? Ông trời cũng thật có mắt đấy.”
Lê Gia Bảo hít một hơi thật sâu, nói:
“Tôi không muốn đôi co với các người, tốt nhất nên để tôi yên, nếu không…”
“Nếu không thì thế nào? Cậu định dùng cái danh phu nhân thiếu tướng để tống bọn này vào tù à? Hừ, người của đế quốc ai không biết cậu đã dùng thủ đoạn đê hèn để kết hôn với thiếu tướng, bây giờ còn không biết xấu hổ lôi ngài ấy ra dọa chúng tôi à?”
Một nam thanh niên xoa tay hầm hè rồi nói tiếp:
“Hôm nay đúng lúc gặp tên cặn bã này ở đây, nếu không dạy cho cậu một bài học thì tiếc quá.”
Lê Gia Bảo sợ hãi ôm chặt lấy bụng, hiện giờ cậu chỉ có một thân một mình, nếu đám người này tấn công cậu, cậu cũng không có đường trốn.
Nhưng tại sao chứ? Cậu có làm gì đâu mà họ lại muốn đánh cậu?
Chẳng lẽ chỉ vì cậu là vợ của thiếu tướng đế quốc?
Cậu biết anh là người tình trong mộng của nam nữ trẻ tuổi toàn đế quốc, nhưng rõ ràng anh vì trả ơn cứu mạng của cha cậu nên tự động đề nghị kết hôn, cậu có dùng thủ đoạn gì ép buộc anh đâu?
Huống hồ bây giờ cậu còn đang mang thai… Không được, nếu để đám người điên khùng này biết cậu có con với thiếu tướng thì chắc chắn sẽ đánh cậu sảy thai luôn.
“Các người không được làm bậy, nơi này là bệnh viện…”
Lúc này Lê Gia Bảo đã bị họ dồn vào tường, ai nấy đều đang khum nắm đấm chuẩn bị tấn công cậu, xung quanh có vài người đang đi lại nhưng không người nào chịu giúp cậu cả.
Lê Gia Bảo tuyệt vọng đưa lưng về phía họ để che chở cho bụng của mình, trong lòng liên tục cổ vũ bé con kiên cường, nước mắt lại không ngừng rớt xuống.
Két két!
Đột nhiên một chiếc xe màu đen không biết từ nơi nào xuất hiện chạy thẳng về phía nhóm nam nữ khiến họ tự động tản ra, một người thò đầu khỏi chiếc xe rồi nói:
“Cậu kia mau lên xe.”
Như bắt được sợi rơm cứu mạng, Lê Gia Bảo lập tức chạy nhanh lên xe, cửa kính đóng lại, cậu lập tức thở phào một hơi.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, sau khi lấy lại bình tĩnh, Lê Gia Bảo rối rít nói:
“Cảm ơn anh đã cứu tôi, phiền anh đưa tôi về dinh thự của thiếu tướng, tôi sẽ hậu tạ anh thật tốt.”
Tuy nhiên đáp lại cậu là sự im lặng đến đáng sợ, lúc này cậu mới phát hiện trong xe có tới năm người đàn ông, ngoại trừ tài xế - người đã gọi cậu lên xe trông có vẻ hiền hậu ra, những người còn lại đều hầm hố bặm trợn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
Lê Gia Bảo hoảng loạn đánh vào ghế lái, hét lớn:
“Cho tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe!”
Mấy người đàn ông kia vẫn không phản ứng, Lê Gia Bảo bèn quay sang lắc lắc tay cầm cửa xe rồi liên tục đấm vào khung kính.
“Cứu tôi với, có ai không? Tôi bị bắt cóc rồi!”
Hiện tại chiếc xe đang đi trên đường lớn nên có không ít phương tiện qua lại, Lê Gia Bảo ôm hy vọng có người sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu nên ra sức hét to, tuy nhiên dường như cách này không có tác dụng.
Lê Gia Bảo sợ hãi nép sát vào cửa xe sau đó chắp tay van xin:
“Cầu xin các ông đừng làm hại tôi, tôi đang mang thai, đứa bé tội nghiệp muốn nhìn thấy thế giới này, các ông muốn tiền tôi sẽ cho các ông thật nhiều tiền mà.”
Tiếng khóc và lời cầu xin của cậu vang khắp khoang xe, đám bắt cóc kia nghe cũng thấy phiền bèn trói cậu lại rồi bịt miệng và mắt của cậu.
Sau đó chiếc xe vẫn lăn bánh, không bao lâu thì dừng, Lê Gia Bảo chỉ nghe tiếng sóng vỗ bên tai, cậu đoán mình đã bị đưa đến một nơi gần biển.
“Diễn bao nhiêu đó đủ rồi, tụi tao đã đưa mày đến đây theo ý của mày, bây giờ mày mau gọi cho chồng mày mang tiền chuộc tới đi.”