Lê Gia Bảo thật sự không hiểu, sống hai mươi mấy năm trên đời cậu chưa từng làm một chuyện xấu xa nào nhưng tại sao ông trời lại đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ cái giá khi yêu sai người lớn đến mức này sao? Bây giờ cậu hối hận rồi, thật sự quá hối hận rồi.
Lê Gia Bảo chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, một chất lỏng chảy dài từ trán xuống mí mắt che mờ tầm nhìn của cậu. Ý nghĩ duy nhất trước khi Lê Gia Bảo ngất đi chính là thật may mắn khi không mang bé Đậu về nơi địa ngục này, con của cậu… sẽ sống thật bình an hạnh phúc.
Lâm Tử Kỳ bị cậu đẩy ngã được Linda đỡ dậy, cô ta tức giận giật lấy cây gậy trong tay một người hầu sau đó vung lên.
“Chết đi tiện nhân… Á!”
Đột nhiên một cái ghế từ ngoài cửa đập mạnh vào trước ngực của Lâm Tử Kỳ khiến cô ta văng xa một đoạn nhỏ rồi bất tỉnh nhân sự.
Khi mọi người trong phòng chưa kịp hoàn hồn thì một nhóm cảnh sát đã xông vào phòng khống chế hết đám người hầu và cả Lâm Tử Kỳ, bà Ánh thấy thế vội la lên:
“Các cậu làm gì vậy? Có biết nơi này là dinh thự của thiếu tướng không?”
Tuy nhiên không ai trả lời bà ta mà chỉ áp giải từng người ra khỏi phòng, đám người hầu la hét cầu cứu bà ta nhưng đều không có tác dụng.
Bà Ánh thấy nhóm cảnh sát quá đông, trên người lại có vũ khí nên không dám hó hé, bên ngoài dinh thự có binh lính gác cổng, nếu họ đã vào được đây thì có nghĩa người canh gác đã gặp chuyện.
Lúc này một bóng dáng quen thuộc tiến vào, nhìn thấy người nọ bà Ánh thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu cất giọng lên án:
“Con về rồi thì may quá, đám người không biết có phải giả mạo cảnh sát không đã xông vào nhà mình, con mau…”
Người trong miệng bà Ánh không ai khác chính là Lâm Tử Sâm, thế nhưng anh không hề nhìn bà ta lấy một cái mà trực tiếp tiến thẳng tới chỗ của Lê Gia Bảo đang nằm trên sàn, sau đó cẩn thận ôm cậu vào lòng, nhìn thương tích trên người cậu, anh chỉ cảm thấy trái tim như bị ai cào xé tan nát.
Lâm Tử Sâm bế Lê Gia Bảo đứng dậy xoay người đi ra ngoài, bà Ánh lập tức chắn trước mặt anh, chất vấn:
“Con không nghe mẹ nói gì sao? Còn nữa, con bế ngôi sao chổi này làm gì? Mau đi cứu em gái và người làm trong nhà mình đi.”
Lâm Tử Sâm quay sang nhìn bà ta, tơ máu phủ kín tròng trắng, ánh mắt cũng tràn ngập sự căm phẫn.
Đây là lần đầu tiên bà Ánh nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, trong lòng không khỏi hơi run sợ, nhưng nghĩ lại dù gì thì bà ta cũng là mẹ của anh, sao anh có thể dùng thái độ này để đối mặt với bà ta?
“Con…”
“Tránh ra!”
Bà Ánh còn định mở miệng trách mắng thì đã nghe Lâm Tử Sâm hét to một tiếng, sau đó không màng mẹ mình đang đứng trước mặt mà nghiêng người đẩy nhẹ bà ta sang một bên rồi bế Lê Gia Bảo đi ra ngoài.
Bà Ánh lảo đảo rồi ngã khụy lên giường, nhìn theo bóng lưng của con trai với ánh mắt không thể tin nổi.
“Á! Hồ ly tinh! Tất cả chúng mày đều là hồ ly tinh!”
“Một lũ nghèo hèn luôn muốn cướp chồng và con của tao! Phương Lệ Ái, Lê Gia Bảo! Chúng mày chết hết đi!”
Bà Ánh la hét ở trong phòng một mình, những người hầu còn lại trong dinh thự đang làm việc ở dưới lầu nghe thấy cũng chỉ có thể ngậm miệng không dám hó hé, vừa rồi họ cũng nghe loáng thoáng chuyện xảy ra trong phòng Lê Gia Bảo, cứ tưởng cậu tiêu đời chắc rồi nhưng nào ngờ thiếu tướng lại trở về còn mang theo một nhóm cảnh sát, tiếp theo là đám người của Linda bị áp giải đi.
Cả đám đều thở dài, may mắn họ không tham gia vào, nếu không đã chung số phận với bọn người kia rồi.
…
Lâm Tử Sâm ngồi trước phòng bệnh, không bao lâu sau bác sĩ đi ra, anh vội đứng dậy hỏi:
“Cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ biết người đang nằm bên trong là phu nhân thiếu tướng mất tích đã lâu, nhìn những vết thương bầm tím thậm chí nhiều chỗ còn bị gãy xương trên người cậu, ánh mắt của ông ấy khi nhìn về Lâm Tử Sâm trở nên khác thường. Không phải thiếu tướng có sở thích đó chứ?
Dù vậy ông ấy không thể hỏi ra miệng, chỉ làm đúng chức trách của mình mà đáp:
“Ngoài vết thương ngoài da không đáng lo ngại ra, cậu ấy còn bị gãy một cây xương sườn, não cũng bị chấn động nhỏ nhưng nhìn chung vẫn không quá nguy hiểm.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Lâm Tử Sâm gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Lê Gia Bảo thông qua lớp kính trên cửa phòng bệnh.
Bác sĩ lại dặn dò thêm vài điều rồi cho phép anh vào phòng bệnh, tuy nhiên khi tay anh vừa đặt lên chốt cửa thì đột nhiên có một người lao tới vung tay muốn tấn công anh.
“Khốn nạn!”
Dạ Phong vừa nhận được tin từ ông Hữu nói rằng Lê Gia Bảo đang nhập viện thì lập tức chạy tới, khi nhìn thấy Lâm Tử Sâm anh ta không kiềm chế được cơn nóng giận trong lòng nên đã xông tới đánh người.
Thế nhưng thân là thiếu tướng của đế quốc, anh dễ dàng bị tấn công như thế sao?
Một đòn của Dạ Phong dễ dàng bị anh tránh né, nhưng anh ta không bỏ cuộc tiếp tục vung nắm đấm về phía trước.
Cả hai đều là alpha mạnh mẽ, tuy Dạ Phong chuyên về học thuật nhưng thể lực không hề yếu, nhất thời hai người lao vào đánh nhau ngay trong hành lang của bệnh viện.
“Dừng tay lại đi mà.”
Ông Hữu bất lực khuyên can, bảo vệ của bệnh viện cũng chạy tới nhưng khi nhìn thấy hai người đều là nhân vật có tiếng tăm của đế quốc nên không dám manh động, cuối cùng cửa phòng mở ra, y tá bên trong thò đầu ra nói lớn:
“Bệnh nhân đã tỉnh, cậu ấy muốn gặp người nhà.”
Nghe vậy hai người lập tức ngừng chiến, trên mặt cả hai đều có vết bầm do đối phương để lại.
Ông Hữu vội vàng vào phòng với con trai, Dạ Phong thấy Lâm Tử Sâm cũng muốn vào theo bèn cản lại:
“Gia Bảo muốn gặp người nhà, ngài có tư cách gì mà vào?”
“Tôi là chồng của em ấy.” Lâm Tử Sâm nghiến răng nói.
Dạ Phong nhếch môi cười nhạo.
“Dùng quyền lực của thiếu tướng ra ép buộc em ấy, khiến em ấy tổn thương hết lần này đến lần khác mà còn dám lấy cái danh chồng ra để khoe khoang à?”
Lâm Tử Sâm nhăn mặt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, sau đó gằn từng chữ một, nói:
“Đây là chuyện của vợ chồng tôi, hy vọng giáo sư đừng xen vào.”
Dạ Phong quyết cản trước cửa tới cùng, anh ta hận không thể giết chết kẻ đã tổn thương Lê Gia Bảo, nếu năm xưa anh ta nhanh chân đến trước thì cậu đâu phải gặp gỡ tên khốn này.
Đang lúc hai người trợn trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí xung quanh khói lửa mù mịt thì ông Hữu đi ra, nói:
“Gia Bảo muốn gặp ngài thiếu tướng.”