Lương Diệp dựa vào lòng anh, phấn khởi hôn vành tai anh. Hắn ngắm nghía nó một lúc lâu, đoạn nhấc tay nắn bóp nhè nhẹ: "Trẫm đã để người làm khuyên tai cho ngươi rồi. Đồ cưới mặc hôm đại điển cũng sắp được may xong, mấy ngày nữa có thể mặc thử."
Ánh mắt Vương Điền lắng đọng: "Mới đó đã sắp xong?"
Đồ cưới thời cổ đại, nhất là đồ cưới đại hôn của Hoàng đế chắc chắn sẽ hết sức rườm rà, may thêu cực kỳ tốn thời gian và công sức. Thế mà hôm nay đồ cưới đã sắp xong, chứng tỏ nó được làm từ lâu lắm rồi... chỉ trong mấy ngày, thằng oắt Lương Diệp này còn thề thốt rằng mình sẽ không bắt ép anh.
Lương Diệp đắc chí nói: "Sớm đã bắt đầu được may thêu gấp rút, trẫm luôn có cách để ngươi đồng ý."
Vương Điền vươn tay bóp lấy quai hàm hắn, cười giả lả: "E rằng từ lúc về cung ngươi đã tính toán kỹ lưỡng rồi nhỉ? Nếu ta không xuất hiện thì vẫn có người mặc nó. Sao ngươi lại chịu để người ta tóm được nhược điểm vì không lập ngôi hậu đây?"
Lương Diệp chớp chớp mắt, khẩn thiết nói: "Bây giờ chỉ cho ngươi mặc."
Vương Điền nâng mặt hắn lên, thắc mắc: "Rốt cuộc bộ não của ngươi có cấu tạo kiểu gì vậy? Trước khi đi một bước đã tính xong mười tám bước đằng sau. Ngươi suy tính cặn kẽ thế mà sao chưa giải quyết Thôi Ngữ Nhàn sớm đi?"
Lương Diệp mặc cho anh ôm đầu mình liếc ngang liếc dọc, rầu rĩ đáp: "Uống canh Bạch Ngọc thì không nhớ được người và sự việc, không uống thì đau đớn khinh khủng. Từ khi có ngươi, úc không uống mới thấy đỡ hơn chút."
Vương Điền thương xót vuốt ve gương mặt hắn: "Ôi chao, bé đáng thương."
Lương Diệp cực kỳ phối hợp, thể hiện ra vẻ mặt tủi thân hết sức. Hắn gật mạnh đầu, lay người ta bằng cả tay lẫn chân, lẩm bẩm: "Ngươi lại chẳng chịu thương trẫm gì hết, toàn chọc giận trẫm thôi."
Vương Điền vỗ gáy hắn: "Lỗi do ta. Toàn chọc giận ngươi, nhìn ngươi phải bực bội."
Lương Diệp vùi đầu bên cổ anh cọ tới cọ lui hồi lâu mới hài lòng ngẩng mặt, hào phóng nói: "Thỉnh thoảng cũng có lúc trẫm quá đáng mà. Cứ tạm coi như hòa nhau đi, thế nào?"
Thằng oắt này đã thể hiện trọn vẹn ý nghĩa của cụm từ "mặt dày vô liêm sỉ". Vương Điền cười nói: "Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, không cần phải tính toán chi li đến thế."
Sự ngờ vực hiện lên trong đôi mắt Lương Diệp: "Thật ư?"
"Ngươi đoán xem?" Nụ cười giả tạo trên môi Vương Điền loáng cái biến mất. Anh bóp chặt cơ hàm hắn, híp mắt nói: "Dạo gần đây ta đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng ngẫm kỹ được một chuyện."
"Hửm?" Lương Diệp bị anh bóp quai hàm thì ngơ ngác nhìn anh.
"Thôi Ngữ Nhàn kiểm soát nước Lương vài chục năm trời, kết quả mới vài tháng ngắn ngủi đã bị vật ngã." Vương Điền u ám nói: "Dẫu ta có xuất hiện hay không thì ngươi vẫn sẽ quay về hoàng cung."
Từ đống châu báu và binh khí chất thành núi, bộ Ám được vận hành trôi chảy, những binh lính phản ứng nhanh nhạy khi cấm quân bất ngờ tạo phản, quân phía Nam đuổi thẳng tới không chần chừ, Tiêu Viêm có vẻ rất đỗi quen thân với Lương Diệp, thậm chí là đồ cưới đã bắt đầu được làm lâu rồi...
... Cho thấy rằng chỉ e là Lương Diệp đã bắt đầu dàn xếp được một thời gian dài, chẳng qua anh đến đúng lúc thu lưới nên Lương Diệp mới liên tục thăm dò thân phận của anh, yên tâm cho anh nhúng tay vào sự vụ triều đình. Động thái vận dụng lối tư duy hiện đại vừa khắt khe, vừa rối não vào công việc của anh chính là làn đạn khói lớn nhất che mắt Thôi Ngữ Nhàn, yểm trợ vô tình một cách có sắp đặt cho loạt hành động tẩm ngẩm tầm ngầm của Lương Diệp...
Khi lấy góc nhìn của Lương Diệp tái hiện toàn bộ mọi sự việc, anh phát hiện sự tồn tại của mình quả thực đã đẩy nhanh tiến độ kế hoạch hắn đặt ra. Lương Diệp vốn dĩ đủ khả năng hoàn thành quá trình thay đổi quyền lực một cách hoàn hảo, chỉ tổn hao tính mạng của "vật thay thế" là anh thôi.
Tuy nhiên, Lương Diệp đã thay đổi mục đích, áp dụng một phương pháp mạo hiểm hơn nữa... Hắn không những muốn ngôi vị Hoàng đế mà còn muốn cả người tên "Vương Điền" này.
Thế nên hiện giờ, anh đã bị chiếc lưới tên "Lương Diệp" trói chặt lấy tay chân. Ngay từ đầu, anh đã không nắm bắt được cơ hội nhảy ra khỏi ván cờ này, tính đến nay, từng bước đi của anh đều bị Lương Diệp kiểm soát và anh không tài nào trốn tránh nổi. Hiển nhiên, Lương Diệp hiểu rõ điều ấy. Đứa bé Lương Hoàn kia chẳng qua chỉ là liều thuốc an thần hắn cung cấp để giữ yên anh, sau đó chầm chậm gặm nhấm gần sạch phòng tuyến của anh.
Nguyên nhân Lương Diệp chưa một lần chịu loại bỏ sâu độc vốn nằm ở đây. Trên bàn cờ của hắn, thắng thua đã được quyết định. Còn Vương Điền thì đã mất đi tư cách bàn điều kiện rồi.
Chốn về cuối cùng của Vương Điền chỉ có thân phận Hoàng hậu ở bên hắn đây. Bởi lẽ, nếu Vương Điền chọn vị trí tham vấn chính sự, Thượng thư Bộ Hộ hay các vị trí khác trong bộ máy triều đình, thậm chí sử dụng thân phận "Vương Điền" vượt khỏi tầm mắt hắn... thì chỉ bằng gương mặt giống hệt hắn kia của Vương Điền, sự tồn tại của anh đã là mối nguy hại lớn nhất, càng miễn bàn đến việc Vương Điền sớm đã vô thức để lộ năng lực không kém cạnh gì hắn...
Đây chính là sự dè chừng của bậc đế vương.
Trong thoáng ngộ ra, Vương Điền đã phát điên. Có điều, đáng buồn thay, anh lại phát hiện bản thân vậy mà chẳng phiền ghét Lương Diệp chút nào.
Ấy mới là Lương Diệp đích thực. Hắn đã dung hòa với thân phận Hoàng đế này, anh còn toan tính tách riêng Lương Diệp ra... Sự thật chứng minh, anh thất bại rồi. Anh không lay động nổi cả Lương Diệp chứ chưa kể đến ngọn núi sừng sững, nguy nga bát ngát đã ăn sâu bén rễ đằng sau lưng hắn kia.
"Trẫm vốn không định động vào đâu." Lâu rồi vẻ hứng thú mới hiện lên trong mắt Lương Diệp. Hắn khoan thai như thể đang quan sát con mồi cố kéo dài hơi tàn tại khoảnh khắc sắp chết, nụ cười quái gở từ từ lan ra trên gương mặt, chất giọng vừa dịu êm, vừa tàn nhẫn vang lên: "Giết Thôi Ngữ Nhàn thì sao chứ? Giết cả nhà họ Thôi, nhà họ Giản thì thế nào? Dẫu có xẻo tim bứt xương toàn bộ bốn mươi nghìn người kia cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bọn chúng cần quyền lực, cần Đại Lương, trẫm không cho bọn chúng chiếm được bất cứ thứ gì. Nước Lương bị xóa sổ mới là sự trả thù tốt nhất dành cho chúng."
Vương Điền thả lỏng tay, lại bị hắn chộp lấy nắm chặt trong tay mình. Lương Diệp nhìn Vương Điền đăm đăm và nở nụ cười, tuy nhiên nét cười ấy chưa trọn vẹn, trái lại chất chứa sự hả hê đến hung hiểm thật quái đản: "Người đời vừa tục tằn vừa tởm lợm, chết sạch mới tốt. Cơ mà nắm quyền trong tay, chòng ghẹo lòng người cũng thú vị lắm, trẫm vui lòng chơi cùng chúng."
"Có điều, chơi với ngươi mới thú vị nhất." Lương Diệp nghiêng đầu hôn lên đầu ngón tay anh, sâu trong đôi mắt chỉ toàn sự ngông cuồng đắc thắng và hứng thú dạt dào: "Ngươi là người thú vị nhất trẫm từng gặp. Tiếc rằng đến giờ ngươi mới phát hiện ra, khiến trẫm hơi thất vọng."
Vương Điền thầm mắng một tiếng.
"Nhưng trẫm không chê đâu, thông minh quá đâu phải chuyện gì tốt." Lương Diệp ngắm nghía vẻ mặt khó coi của anh. Hắn vươn tay vuốt ve gương mặt anh, nở nụ cười khiến người ta rét lạnh: "Suốt đời này đừng trông mong trẫm loại bỏ sâu độc. Ngươi không chạy thoát được đâu, Vương Điền à."
Vương Điền tát một phát vào gương mặt thấp thoáng vẻ dữ tợn đến méo mó kia.
Người đang nảy lòng ác độc sửng sốt mất một lát, chợt không vui híp mắt lại.
"Thường người ta gọi thái độ này của ngươi là..." Vương Điền bóp mặt hắn, khinh miệt nói: "... Tức muốn ọc máu khi bị người khác vạch trần."
Lương Diệp nhe răng với anh, quay qua quay lại đã cắn vào tay anh. Vương Điền phản xạ chậm hơn, bị hắn cắn trúng huyệt Hổ Khẩu, đau đến nhăn mặt: "Nhả ra!"
Lương Diệp cắn riết tay anh, nhìn anh đầy khiêu khích. Hắn bỗng dưng nghiến hàm răng, máu cứ thế chảy ra từ khóe miệng.
Vương Điền huých thẳng vào eo bụng hắn một cách dứt khoát. Lương Diệp bị đau phải nhả ra, giây tiếp theo đã ăn trọn một cái vả vào đầu. Hắn ôm đầu, nhìn Vương Điền trừng trừng, không thể tin nổi: "Ngươi còn dám đánh trẫm?"
Vương Điền cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị hắn cắn đến máu me đầm đìa, lạnh lùng nói: "Ngươi lên cơn điên, không đánh ngươi thì đánh ai?"
Lương Diệp nghiến chặt răng, cất giọng tàn bạo: "Đừng tưởng trẫm không dám dạy dỗ ngươi."
Vương Điền chỉ vào chỗ nãy đặt lư hương, liếc hắn cảnh cáo: "Lương Tử Dục, rốt cuộc ngươi muốn tìm kiếm sự kích thích hay muốn yên ổn thành thân?"
Lương Diệp băn khoăn một thoáng thấy rõ, mới đáp: "Dĩ nhiên là thành thân với ngươi."
Mẹ bà nó, còn dám băn khoăn nữa!
Cái thứ chó má đầy mưu mô gì đây chẳng biết. Có thông minh đến mấy thì bản chất vẫn cứ là một thằng điên khôn lỏi.
"Ngươi thích chơi kiểu sao hay tính kế thế nào tùy ngươi." Vương Điền túm vạt áo trước ngực hắn, kéo hắn tới, đanh mặt nói: "Ta vẫn giữ câu nói cũ, muốn thành thân thì ngươi tính kế đến đây thôi, chớ nói ra phá hỏng hứng thú của ta."
Lương Diệp nhìn anh chăm chú với thái độ khó lường hồi lâu, bỗng thò tay chọt chọt mặt anh, suy tư và nói: "Trẫm muốn thành thân với ngươi thật."
"Ừ." Vương Điền khẽ nhíu mày, nắm lấy tay hắn: "Nhưng ngươi đốt cháy giai đoạn cũng rất phiền."
Lương Diệp khiếp sợ: "Ngươi đốt cháy trước mà. Sao ngươi mặt dày vô liêm sỉ thế Vương Điền?"
Chân mày Vương Điền khẽ động đậy, đưa mắt nhìn sang chỗ khác tựa chẳng vấn đề gì hết: "Vậy à?"
Lương Diệp khó chịu định cắn anh. Vương Điền sử dụng luôn bàn tay đang chảy máu chặn môi hắn, lạnh nhạt hỏi: "Không giả vờ giả vịt nhịn nữa à?"
Máu trên tay bị đối phương thong thả liếm sạch. Cảm giác ấm nóng quái dị khiến Vương Điền suýt thì quăng thêm một cái tát tới. Anh kịp thời cản lại ý tưởng cắn thủng đầy nguy hiểm của Lương Diệp, rủ hàng mi băng bó qua loa chỗ bị thương bằng khăn: "Bệ hạ diễn giỏi thật đấy. Chòng ghẹo trái tim người ta, nhìn người ta từ từ chìm đắm thích lắm nhỉ? Nhất là khi thằng ngu ấy còn giẫm vào vết xe đổ."
Lương Diệp hơi chần chừ gật đầu.
Cơn giận của Vương Điền gần như bùng lên từ sâu thẳm nơi cõi lòng. Anh buộc khăn thành nút chết, cười hỏi: "Sau đó thì sao? Trái tim ngươi chưa từng rung động?"
Lương Diệp cúi đầu cởi núi chết của khăn, chầm chậm thắt cho anh một nút rút xinh xắn, rầu rĩ đáp: "Không biết."
"Không biết mà cũng dám để ta làm Hoàng hậu của ngươi?" Vương Điền liếc qua bàn tay đang nắm lấy tay mình của hắn, nhìn dáng vẻ bị mình gặng hỏi đến đáng thương tột độ ấy, anh vừa giận, vừa không khỏi thương xót, bèn đe dọa một cách trắng trợn: "Có tin ta làm Hoàng hậu nhưng vẫn làm chính trị được không? Biết đâu ngày nào đó lại bắt ngươi uống canh Bạch Ngọc, biến thành Thôi Ngữ Nhàn thứ hai thì sao?"
Lương Diệp đang cúi đầu khẽ cong môi, đáp: "Trẫm sẽ không để ngươi có cơ hội này."
"Vậy ngươi cứ cẩn thận đấy." Vương Điền bị độ cong của khóe môi hắn làm cho hơi lơ đễnh. Anh bấu mạnh lòng bàn tay, muốn để bản thân tỉnh táo hơn.
Tuy nhiên, anh khó mà phủ nhận rằng Lương Diệp vừa điên khùng, vừa vô tình như vậy lại có sức hút chí mạng với mình, đúng là... đẹp đến chết người.
Anh khó kiểm soát nổi bản thân, nhoài tới, ngậm lấy đôi môi đang mỉm cười vừa lạnh nhạt, vừa tinh ranh kia của Lương Diệp.
Lương Diệp bất giác nghiêng đầu, không hài lòng với nụ hôn phớt này. Chẳng qua, chưa kịp thực hiện hành vi thì chợt có người gõ cửa điện trong. Kế đó, giọng Sung Hằng vọng vào: "Chủ tử ơi, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Hành động của Lương Diệp khựng lại, hiển nhiên là định đáp lời. Yết hầu Vương Điền khẽ trượt, ấn ngón cái vào mạn cổ hắn, thình lình hôn sâu thêm. Lương Diệp bất ngờ nghẹn thở, bị người ta chiếm hời xong mới nhớ tới chuyện đẩy anh ra, ngoảnh mặt đi ho khan sù sụ.
"Chủ tử?" Sung Hằng đợi một lát chưa thấy phản hồi, lại nghe tiếng Lương Diệp ho khan, lo lắng gọi.
Vương Điền cười tủm tỉm vỗ lưng giúp hắn. Lương Diệp tặng anh một cái lườm nguýt u ám, đứng dậy mặc áo khoác, nói: "Vào đi."
Hắn vừa dứt lời, Sung Hằng đã vội mở cửa tiến đến. Quả nhiên, cậu thấy bóng dáng Vương Điền sau tấm bình phong, đang định ghé sát vào nói chuyện với Lương Diệp thì hắn bỗng nhấc tay: "Nói đi."
Sung Hằng đành phải xấu hổ đứng ngoài bình phong, chùng giọng thưa: "Bẩm chủ tử, Giản Lăng chết rồi ạ."
"Chết rồi?" Mặt mày Lương Diệp chợt sa sầm.
Đằng sau tấm bình phong, khóe môi Vương Điền cong lên một góc độ khó phát hiện. Ngay sau đó, anh cứ thế nhíu mày: "Giản Lăng chết rồi?"