Đến tận lúc hai người sắp ra khỏi tẩm cung, Lương Diệp vẫn còn quạu quọ làu bàu: "Ngươi dám đánh vào đầu trẫm, ngươi..."
"Đầu ngươi có làm bằng vàng đâu, câm miệng." Vương Điền dìu hắn tránh ra sau bức tường, quan sát toán cấm quân đang chém giết lẫn nhau: "Sao lại thế này? Người ngươi dùng cũng không đáng tin?"
"Vốn đã giữ lại một phần cấm quân thuộc về Thôi Ngữ Nhàn, giết sạch thì không ổn." Lương Diệp vươn tay vuốt ve chiếc mặt nạ mình đang đeo. Ngay sau đó, một mũi tên nhọn sượt qua mu bàn tay hắn. Vương Điền được hắn kéo vào lòng, va trúng vết thương của hắn.
Vương Điền nhanh chóng đứng vững, nhìn sang hắn, nào ngờ đến lông mày Lương Diệp cũng chẳng hề nhíu. Nhuyễn kiếm trong tay rời vỏ, hắn cứ thế xông thẳng vào chém giết trước loạt người đổ xô tới từ bốn phương tám hướng.
Tình cảnh loạn lạc đến nỗi Vương Điền không phân biệt được rõ ai với ai. Có cấm quân đang chém giết cấm quân, có Hắc Giáp Vệ không biết lao từ đâu ra, có thích khách thân phận mập mờ và các ám vệ hoảng loạn chạy tới bảo vệ Lương Diệp. Khắp hoàng cung chìm trong ánh lửa rợp trời, tiếng chém giết vang lên liên miên không ngớt.
Lương Diệp chỉ khoác vội tấm áo ngoài trắng tinh nên máu ngấm ra áo lúc này trở nên lóa mắt lạ thường. Dẫu khí thế chết chóc giăng kín quanh thân hắn, hay mỗi đường kiếm của hắn đủ sức gọt mất nửa chiếc đầu kẻ địch, Vương Điền vẫn căng thẳng quan sát hắn ráo riết, thường xuyên hỗ trợ bằng tên ngầm. Khoảnh khắc Lương Diệp ấn vai anh nhảy bật lên, đầu óc anh còn đang ngẩn ngơ.
Cấm quân bị đạp một phát gãy cổ ngã xuống dưới chân anh, con mắt lồi ra, thất khiếu chảy máu. Một tư thế chết không nhắm mắt tiêu chuẩn.
Nhuyễn kiếm của Lương Diệp lại cuốn lấy cần cổ một người và giật phắt ra, chiếc đầu đẫm máu bị quẳng mạnh xuống đất. Một khuỷu tay huých vào cổ người đánh lén đằng sau, tiếng gãy xương lập tức vang lên 'răng rắc" bên tai Vương Điền. Giây tiếp theo, Lương Diệp ôm eo anh, đưa anh nhảy lên bức tường cung. Hắn quay người, phi dao lá liễu ra rồi lại thu hồi về tay. Tại ấn đường của mấy chục người đứng dưới tường dần hiện ra đường rạch nhỏ xíu màu đỏ thắm. Toàn bộ đồng loạt ngã xuống như những con rối gỗ vô hồn.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc lại có thêm nhiều người hơn xông tới. Lương Diệp phiền ghét "Chậc" một tiếng, ôm Vương Điền nhảy xuống khỏi tường cao.
Trái tim Vương Điền sắp vọt khỏi cổ họng đến nơi. Anh nắm chặt tay Lương Diệp: "Ngươi còn ổn chứ?"
Lương Diệp tặng anh một ánh nhìn khinh thường, quay mặt đi phun thẳng một ngụm máu đen ra.
"Lương Diệp!" Vương Điền lạnh lùng gọi, siết chặt cánh tay hắn.
Lương Diệp tiện đà dựa lên người anh. Hắn nở nụ cười uể oải, ra vẻ yếu mệt ho khan vài tiếng: "Không sao, máu bầm thôi mà."
Ánh mắt Vương Điền nhìn Lương Diệp cứ như muốn nuốt sống hắn. Lương Diệp cười đung đưa chuỗi dao lá liễu được xỏ trên một sợi tơ dài cực mảnh cho anh xem, kéo theo những tiếng va chạm 'leng keng': "Không ngờ đúng không, trẫm có ba mươi sáu cái, nghe hay chứ?"
"Ngươi..." Vương Điền muốn gỡ chùm tơ đang xoắn rối vào nhau đó giúp hắn nhưng Lương Diệp linh hoạt né đi, để chuỗi dao ấy cách anh xa tít.
"Sợi tơ này cắt đứt xương được đấy, đừng sờ mó lung tung." Lương Diệp lấy túi chuyên dụng ra cất món đồ chơi này đi, oán giận: "Thứ này dùng tiện thì tiện thật nhưng bảo quản phiền phức quá. Trẫm hơi hối hận khi đổi con dao găm với hòa thượng kia..."
Vương Điền nghiến chặt răng, không phản hồi. Anh dẫn Lương Diệp trốn vào một cung điện hẻo lánh bên cạnh - nơi mà chính anh cũng chẳng biết là đâu. Cung điện quanh năm vắng bóng người vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, khắp xung quanh toàn mùi thối nát.
Lương Diệp lúc xụi lơ nặng chết đi được. Anh dìu hắn đi đến ven tường, không dám đốt đèn, chỉ biết nương theo ánh trăng và lửa sáng đằng xa quan sát tình trạng vết thương của Lương Diệp. Lương Diệp lười biếng dựa lên tường, lấy một chiếc khăn sạch ra từ tay áo, định lau chùi thân kiếm.
"Ngươi dám lấy nó lau kiếm thì ta quẳng ngươi ra đấy." Vương Điền lập tức giành lại.
Lương Diệp nhìn chiếc khăn kia thêm vài lần, nói với giọng nghi ngờ: "Hình như khăn này của trẫm?"
"Mắt nhìn kiểu gì vậy." Vương Điền bình tĩnh cất khăn về tay áo, cắt một mảnh áo choàng của Lương Diệp ra băng bó cho hắn: "Dùng cái này."
Nói xong, anh tiếp tục kiểm tra vết thương của hắn. Lương Diệp lau kiếm qua loa vài lượt rồi dời đường nhìn tới gương mặt Vương Điền. Anh đang quỳ một gối, nét mặt căng thẳng, lông mày nhíu lại, lục lọi khắp nơi trên người tìm thuốc. Sau khi phát hiện không có thuốc, anh bắt đầu nóng nảy thấy rõ, banh chặt cơ hàm: "Ngươi chờ ta ở đây, ta đến Thái Y Viện tìm thuốc."
Nói xong toan đi luôn, Lương Diệp bỗng nắm lấy cổ tay anh. Vẻ mặt Vương Điền bây giờ trông còn khó coi hơn cả hắn.
"Trẫm... có mang thuốc." Lương Diệp cụp mắt, dúi một lọ sứ nhỏ vào tay anh: "Cầm máu."
Vương Điền siết chặt lọ sứ trong tay, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mới hít một hơi thật sâu rồi mở nắp lọ, thoa thuốc lên vết thương cho hắn. Anh chùng giọng: "Ngươi mang sẵn thuốc."
"Ừ." Lương Diệp bỗng có cảm giác chột dạ khó tả. Sau thoáng yên lặng, hắn nói tiếp: "Trẫm không ngờ đêm nay bọn họ đã mất kiên nhẫn rồi."
"Ngươi muốn ta làm gì?" Vương Điền băng bó ổn thỏa chỗ bị thương cho hắn lần nữa, cất giọng đầy lý trí không xen lẫn chút tình cảm nào.
Lương Diệp nhìn thoáng qua anh rồi lại rủ mi mắt: "Không cần làm gì hết, ở bên trẫm là được rồi."
Vương Điền cười khẽ một tiếng: "Mới nãy ngươi còn nói cần ta hỗ trợ, giờ lại bảo không cần làm gì hết? Binh riêng nhà họ Thôi đông đảo, cấm quân thì rải rác quá, nhân số cũng không chiếm ưu thế. Ngươi lợi dụng ta đâu phải lần một lần hai. Chuyện đã tới nước này, sao vẫn do dự chưa quyết định?"
"Trẫm vui." Lương Diệp mất kiên nhẫn nói: "Ngươi lấy đâu ra lắm lời dông dài vậy."
"Sáu phần mười khả năng thắng, không có ta thì còn mấy phần?" Vương Điền chỉnh vạt áo trước ngực hắn: "Ngươi thận trọng từng bước chẳng phải để ta cam lòng tình nguyện làm quân cờ cho ngươi sao? Giờ đang ở thời khắc then chốt, đã lên kế hoạch xong xuôi, ngươi đừng vô tư như trẻ con thế nữa."
Nửa khuôn mặt Lương Diệp lẩn khuất trong bóng tối. Đôi con ngươi đen như mực khóa chặt hình bóng Vương Điền. Ánh lửa lay động ngoài cửa sổ chiếu rọi góc nghiêng bên mặt còn lại của hắn, vừa lạnh lùng tàn khốc, vừa hờ hững vô tình. Khi không cười, hắn đem đến áp lực từ vị trí bễ nghễ trên cao, khiến người khác hơi khó thở, bất giác muốn trốn.
Tuy nhiên, Vương Điền chỉ bình tĩnh nhìn hắn, vạch trần chẳng hề nể nang: "Ngài không nên lấy lọ thuốc kia ra, Bệ hạ à."
Lương Diệp không lấy thuốc ra thì anh mới hoảng loạn đến mất trí, sau đó yên tâm thoải mái, tình nguyện bước ra khỏi cánh cửa này, giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh của một người trưởng thành, cuối cùng để cho bộ não ngu xuẩn đang nóng lên này hạ nhiệt bình tĩnh lại... Chứ không phải như bây giờ, hai người nhìn vào mắt nhau, vạch trần những mưu mô thật giả lẫn lộn, phơi bày lòng người gian xảo và thối nát, chỉ còn lại sự khó xử.
"Dĩ nhiên là trẫm có cách khác." Lương Diệp bị anh thẳng thừng vạch trần mưu kế thì vừa giận dữ, vừa khó xử, nhiều hơn là những cảm xúc rối bời chẳng tài nào hình dung rõ.
"Dĩ nhiên là có cách khác... nhưng cơ hội thắng sẽ giảm đi." Vương Điền dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn: "Bệ hạ à, nếu muốn làm Hoàng đế thì đừng trao đi nhiều sự chân thành quá, bởi thứ ấy ta dành cho ngươi cũng ít ỏi đến đáng thương."
Thái độ của anh với Lương Diệp là sự tổng hợp của ham muốn tìm kiếm cái lạ và kích thích, dường như thêm phần quan tâm cùng yêu quý... dẫu cho chính anh còn chẳng đong đếm rõ. Lương Diệp cũng vậy.
Tới thời khắc then chốt nhất rồi, thực sự không cần thiết phải thế đâu.
"Vương Điền." Lương Diệp trầm giọng gọi tên anh, trong giọng chứa ý đe dọa và cảnh cáo.
Vương Điền cười khẽ: "Ta còn đang cần vinh hoa phú quý đây, so với chút lòng thành này của ngươi thì tiền và quyền vẫn thiết thực hơn."
Nói xong, anh đứng dậy: "Bệ hạ, để ta đi tìm thuốc cho ngài."
Lương Diệp giơ tay theo phản xạ, muốn níu lấy anh. Có điều, vừa nâng lên một quãng, bàn tay nhuốm máu ấy lại cứ thế bị ép hạ xuống, giấu mình vào trong tay áo. Khi nhìn Vương Điền lần nữa, trong đôi mắt kia chỉ còn lại sự lạnh lùng, tàn nhẫn của bậc đế vương: "Đi đường cẩn thận."
Vương Điền bước đi thoăn thoắt không ngoảnh đầu, rời khỏi một cách dứt khoát và lưu loát.
Cánh cửa mở rồi lại khép, ánh lửa đan xen sáng tối chợt lóe qua.
Lương Diệp nhấc tay lên, vuốt ve chỗ bị thương vừa được Vương Điền băng bó ổn thỏa, bỗng có cảm giác trống rỗng lạ thường.