"Bệ hạ, ta không giận." Đợi Lương Diệp ngẩng đầu lên, Vương Điền nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ta vừa suy nghĩ thấu đáo một số chuyện thôi."
"Chuyện gì?" Dường như Lương Diệp đang khó chịu, uể oải dựa vào vai anh.
Vương Điền lặng thinh một chốc, sau đó chầm chậm cất lời: "Ngài là bậc quân chủ nước Lương, còn ta chỉ là một người không rõ danh tính đột ngột xuất hiện tại đây, cùng lắm sở hữu ngoại hình giống hệt ngài, may mắn lớn lao mới được Bệ hạ xem trọng. Đáng lẽ ta... phải mang ơn đội nghĩa, dốc hết sức mưu tính vì Bệ hạ. Việc ngài giữ cho ta một mạng chứng tỏ ta đã nhận về đặc ân được đế vương ưu ái ban tặng, ta không nên tỏ ra không biết điều như thế."
Vương Điền nói năng rất điềm tĩnh, tuy nhiên khí thế quanh thân Lương Diệp càng lúc càng lạnh lẽo: "Ngươi khác bọn họ, ngươi là báu vật của trẫm, trẫm cho phép ngươi không biết điều."
Vương Điền khẽ nhếch môi, lại không cười lên: "Vâng."
Lương Diệp thoáng ngạc nhiên, ngẩng mặt nhìn anh: "Tại sao không phủ nhận lời của trẫm?"
"Phủ nhận gì ạ?" Vương Điền thắc mắc.
"Nói rằng ngươi không phải đồ vật, muốn ta..." Lương Diệp ngẫm lại rất cẩn thận, cau mày nói: "... tôn trọng ngươi gì đấy."
Vương Điền không khỏi nở nụ cười: "Thưa Bệ hạ, đấy là giấc mơ hão huyền của ta. Huống hồ, ta đâu có tư cách yêu cầu ngài tôn trọng ta."
Đầu Lương Diệp vốn đã đau đớn tột độ, Vương Điền lại nói lời ẩn ý khiến hắn như rơi vào vũng bùn chẳng thể rút chân ra. Hắn không nghe nổi bất cứ điều gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Vương Điền: "Vương Điền ơi, trẫm đau đầu."
"Vậy kính mong Bệ hạ hãy nghỉ ngơi cẩn thận." Vương Điền mỉm cười khe khẽ, cả nét mặt lẫn ngữ điệu đều rất đỗi cung kính.
Lương Diệp ngả người về trước, có lẽ muốn ôm hoặc gần anh thêm chút nữa. Thế nhưng, hắn bỗng ngừng và lùi về. Lát sau, hắn lại nhoài tới gần, hôn lên khóe môi anh rồi đứng dậy rời đi.
Vương Điền lặng nhìn tấm rèm giường phai màu rất lâu, tiếp theo quay sang nhìn chén canh Bạch Ngọc đã cạn trên bàn. Anh đi đến, bưng chén đặt bên mũi ngửi thử.
Không ngửi ra vị thuốc gì, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh còn sót, bị đắng đến suýt nôn ra.
Vương Điền vốn không hiểu về y học, dẫu ngửi hay nếm cũng vô ích. Anh đặt lại chén lên bàn, day mạnh ấn đường căng tức. Nào ngờ, chưa thở hết một hơi, não anh bỗng như bị thứ gì đó sắc nhọn xẻo mạnh một phát. Cơn đau ấy khiến anh kêu lên thành tiếng. Trong một thoáng, bộ não chỉ còn cảm xúc trống rỗng và đau điếng.
Anh không nhớ nổi bản thân là ai, trước đó đã xảy ra chuyện gì, mình vừa làm chuyện gì. Thứ duy nhất sót lại chính là cơn đau dữ dội cứ vồ vập lấy, toàn thân như bị vùi vào tảng băng, không cảm nhận được sự tồn tại của thân xác, chỉ còn cơn đau khiến người ta muốn phát cuồng.
Đến lúc cơn đau qua đi, anh đổ mồ hôi lạnh như mưa, há to miệng thở phì phò, cả người run rẩy. Cơn đau sót lại lan rộng từ não ra khắp toàn thân, không thể nói rõ rằng đau ở đâu, anh muốn chạm vào chỗ đau nhưng tìm mãi không ra vị trí cụ thể. Cơn đau phân bố dày đặc, trải dài vô tận, lại không để lại dấu vết. Cảm giác chênh vênh khiến anh rất muốn xé nát hoặc phá hỏng thứ gì đó thì mới xua đuổi được thứ cảm xúc điên cuồng ấy ra khỏi cơ thể.
Qua khoảng mười lăm phút, anh mới thoát được cảm giác khủng khiếp này. Ký ức dần quay về, kết nối với vạn vật xung quanh cũng từ từ khôi phục.
Vương Điền nhìn lại chén canh kia với ánh mắt hoàn toàn khác.
Anh mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ thôi.
Uống canh này xong, ký ức nhiễu loạn hay thiếu hụt có thể chỉ là tác dụng phụ. Khủng khiếp nhất chính là cơn đau không cách nào ngăn đỡ và nỗi khủng hoảng khi cả thế giới trống rỗng kia.
Vậy mà Lương Diệp bắt đầu uống nó từ năm tám tuổi.
Không điên mới là lạ.
Vương Điền nằm về giường lần nữa, tìm lệnh bài Bộ Ám trong ngực áo, lại sờ trúng một thứ khác hơi cứng, bèn lấy ra xem. Đây là một cục đá khá láng mịn, trông quen quen... rất giống cục Lương Diệp quăng vào mu bàn tay anh. Tiếp theo, anh lấy thêm được nửa miếng ngói mái đình anh học hắn ném rơi, không rõ Lương Diệp nhặt lại từ bao giờ.
Rốt cuộc anh cũng nhớ lý do mình tới tìm Lương Diệp là để ngăn hắn uống canh Bạch Ngọc.
Lương Diệp tủi thân kêu đau đầu. Biểu cảm trông mong và ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa điên khùng quái gở của hắn trước khi đi lần lượt hiện lên trước mắt anh, cuối cùng dừng tại hình ảnh hắn mân mê cục đá nhỏ cười biếng nhác.
Anh cầm cục đá ngắm nghía một lát, sau đó bỏ nó vào túi trong của tay áo.
Ấu trĩ. Anh năm tám tuổi đã không còn nhặt cục đá nhỏ như vậy nữa rồi.
Vương Điền mơ màng ngủ hết cả ngày tại tẩm điện. Đến nửa đêm, anh mới mở mắt, đầu đau như sắp nứt ra. Anh xuống giường tìm nước uống.
Sung Hằng lẳng lặng nhảy từ trên xà nhà xuống, rót một cốc nước ấm đưa đến bên tay anh.
"Cảm ơn." Vương Điền nhận lấy uống cạn. Sung Hằng thấy vậy thì rót thêm cốc nữa cho anh.
"Ngày mai phải khởi hành từ núi Thập Tải về hoàng cung tổ chức Đại điển Tế tổ, ta cần quay lại tẩm cung để chuẩn bị." Vương Điền hỏi: "Bệ hạ đâu?"
"Chủ tử không cho ta nói ngươi biết." Sung Hằng đáp.
"Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi hắn." Vương Điền nhấn mạnh: "Cực kỳ quan trọng."
Sung Hằng do dự một lát, mới nói: "Ngươi đi với ta."
Đến tối thì dù là hành cung cũng tối lửa tắt đèn hết. Ánh sáng tù mù của ngọn đèn lồng chỉ chiếu sáng được một khu vực nhỏ, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra đi ngang qua. Sung Hằng dẫn anh men theo con đường nhỏ sâu hun hút. Sắp sang giữa Hè, tiếng ve kêu và tiếng các loại côn trùng khác đan xen. Đi chưa được bao lâu, Vương Điền đã nóng toát mồ hôi đầy mình.
"Hắn uống canh Bạch Ngọc xong sẽ quên toàn bộ chuyện trước đó sao?" Vương Điền chợt hỏi.
Sung Hằng lặng thinh một lát, mới lên tiếng: "Không hẳn. Đôi khi chỉ bị nhòe chút ký ức, đôi khi mất ký ức của một thời gian dài. Chủ tử ngài ấy... bây giờ không còn nhớ rõ mặt người khác nữa."
"Không uống sẽ bị đau trong bao lâu? Hay là đau liên tục?" Vương Điền hỏi tiếp.
"Không biết, chủ tử chưa từng kể." Giọng Sung Hằng rất đỗi uể oải.
Vương Điền thôi nói tiếp, theo sau cậu.
Sung Hằng dừng trước một cây ngân hạnh cực lớn, ngẩng đầu lên, nói: "Chủ tử ở bên trên, ngươi tự tìm ngài ấy đi."
Vương Điền sau một lúc lâu ngẩng mặt nhìn cây ngân hạnh cao vời vợi trong mây: "..."
Sung Hằng giải thích: "Cây này của chủ tử, ngài ấy không cho ta trèo lên."
Nói xong, cậu dứt khoát quay gót rời khỏi, chẳng cho Vương Điền thêm cơ hội mở lời nào.
Vầng trăng trên bầu trời vừa to vừa tròn, mặt đất như được gieo vào một lớp sương mỏng. Vương Điền đứng dưới gốc cây một lát, tiếp theo tìm chỗ ít muỗi ngồi xuống, lấy một chiếc quạt ra từ tay áo, quạt mát cho mình.
Qua thời gian khoảng một nén nhang, cũng có thể là hai nén, tiếng xào xạc vang lên trên cây ngân hạnh. Vạt áo vàng tối thêu hoa văn rồng rủ xuống từ cành cây gần đỉnh đầu Vương Điền. Một nắm lá ngân hạnh bị bóp chặt nhẹ nhàng rơi vào vai anh.
Vương Điền đứng dậy, ngửa mặt nhìn qua theo ánh trăng.
Lương Diệp lười biếng tựa lên cành cây cười với anh, tay bóp nhăn nhúm một nắm lá ngân hạnh.
"Bệ hạ, ngài còn nhớ ta không?" Vương Điền hỏi.
"Không nhớ." Nụ cười tươi của Lương Diệp phai đi chút. Bỗng nhiên, hắn nhắm mắt lại, chân trượt một phát, cứ thế ngã thẳng từ cành cây xuống.
Chuyện xảy đến quá nhanh. Vương Điền vươn tay ra đỡ theo phản xạ.
Khi chỉ còn cách anh mười mấy centimet, Lương Diệp chợt móc chân lên cành cây, treo ngược mình tại đó rồi chầm chậm mở mắt, khoanh tay cười rạng rỡ với anh. Hành động của hắn khiến cây ngân hạnh lay động rì rào, vài phiến lá chao liệng giữa không rồi từ từ rơi xuống đất.
Vương Điền bình thản hạ tay xuống.
Lương Diệp cầm lấy phiến lá trên vai anh, cọ đuôi lá nhòn nhọn qua cằm anh, lẩm bẩm: "Tìm trẫm có việc gì?"
Vương Điền lùi về sau, rút một chiếc khóa bạc nhỏ ra từ tay áo: "Bệ hạ còn nhớ thứ này không?"
"Không nhớ." Lương Diệp chẳng mấy hứng thú liếc qua, tiếp tục cầm lá cây cọ yết hầu anh.
Yết hầu Vương Điền nhúc nhích trong vô thức. Anh nghiêm mặt nói: "Thân phận của đứa bé kia không hề đơn giản. Ta đã để Sung Hằng đi thăm dò nhưng thấy vẫn nên xin phép trước thì ổn hơn. Nếu Bệ hạ có dự định riêng thì ta sẽ không can dự vào nữa."
"Không có dự định gì. Trẫm nói rồi, chuyện trên triều đình ngươi cứ xử lý thoải mái." Lương Diệp thả lại lá cây về vai anh, hỏi không mấy hào hứng: "Nửa đêm ngươi tới tìm trẫm chỉ vì việc này?"
"Vâng." Vương Điền đáp: "Bệ hạ không còn gì dặn dò thì ta xin phép lui, ngày mai sẽ khởi hành đúng giờ."
Lương Diệp quay người nhảy từ trên cây xuống. Hắn im lặng một lát, sau đấy chỉ vào trán anh, hỏi: "Còn đau không?"
"Không đau nữa rồi, cảm ơn sự quan tâm của Bệ hạ rất nhiều." Vương Điền trả lời: "Ta lui trước."
"Không được đi." Lương Diệp hơi bực bội nhìn hắn.
Vương Điền rất vâng lời, đứng cắm rễ tại chỗ.
Lương Diệp dạo quanh anh một vòng, đưa tay chọt chọt sâu độc đã bơi đến cổ tay anh: "Trẫm sẽ không lấy đi sâu trong cơ thể ngươi."
Vương Điền lặng thinh không đáp.
"Ngươi hãy giúp trẫm." Lương Diệp nhìn anh chăm chú, gặp chút khó khăn khi cất lời; đôi lông mày nhíu chặt như thể sẽ giết anh bất cứ lúc nào, lại cũng như hắn sắp quay lưng đi luôn. Dẫu vậy, Lương Diệp vẫn hé miệng nói một cách không tình nguyện: "Xin... ngươi hãy giúp trẫm. Sau này, trẫm sẽ không dùng sâu độc bừa bãi nữa."
Vương Điền nhướng mày, hơi ngạc nhiên: "Bệ hạ nói thật ư?"
"Không được gọi trẫm là Bệ hạ." Lương Diệp trông có vẻ hơi giận, dí sát dao lá liễu vào cổ anh chẳng hề nể nang.
Khóe miệng Vương Điền cong lên khó phát hiện: "Đây là sự chân thành của Bệ hạ sao?"
Lương Diệp híp mắt, nhanh chóng cất lưỡi dao đi, giọng điệu cứng nhắc: "Về lại như cũ đi."
"Gì cơ ạ?" Vương Điền thoáng sửng sốt.
"Về lại như cũ đi." Lương Diệp gập ngón tay, nâng niu chạm vào yết hầu anh, nhìn anh với đôi mắt trông mong, lời nói ra lại mạnh mẽ vững vàng: "Trẫm muốn Vương Điền của ban đầu."
Vương Điền nhìn hắn, không nói gì.
Lương Diệp quen thói định gọi sâu độc. Song, nhớ đến dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục của Vương Điền trước đó, hắn lại bắt đầu bực bội, quay người định rời khỏi đây.
"Lương Diệp!" Vương Điền bỗng gọi hắn một tiếng.
Lương Diệp thình lình dừng bước, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ ngoảnh lại nhìn Vương Điền. Dưới ánh trăng, cặp mắt kia như đang tỏa sáng.
Vương Điền lấy một cục đá nhỏ ra từ trong tay áo, hỏi hắn: "Ngươi đưa thứ này cho ta làm gì?"