Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 995




Chương 995

“Công ty nhà này thuộc quyền sở hữu của Hoàng Oanh, khi Hoàng Oanh chuẩn bị niêm yết đã thu mua rất nhiều công ty gia đình, nhà này chính là một trong số đó, sau khi niêm yết xong thì các công ty này vẫn không bị thủ tiêu, vẫn tiếp tục hoạt động riêng lẻ tự kinh doanh phần mình, nhưng chỗ dựa vẫn luôn là Hoàng Oanh” Hoàng Trường Minh thản nhiên nói “Tại sao anh không nói với em” Lam Ngọc Anh nghe xong thì trợn to hai mắt.

“Bây giờ nói cũng không muộn” Vẻ mặt Hoàng Trường Minh lười biếng, dắt lấy tay cô: “Anh đưa em vào, thuận tiện nói một tiếng với giám đốc”

Mặc dù bị mỹ nhân kế của cô đánh bại, nhưng sở dĩ anh đông ý với cô, nhưng phần lớn lý do là công ty này thuộc quyền sở hữu của Hoàng Oanh, như vậy anh mới có thế yên tâm.

“Không được” Lam Ngọc Anh né tránh.

“Tại sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Lam Ngọc Anh cần môi, kích động nói: “Còn cần phải hỏi sao, nếu như anh đi vào chào hỏi với giám đốc, vậy chẳng phải sau này em sẽ được chăm sóc đặc biệt sao? Em dựa vào năng lực bản thân của mình nhận được lời mới đến, em không muốn như vậy, tóm lại, anh không thể giúp em đỉi cửa sau được!”

Nếu như thế thì có khác gì đi làm ở Hoàng Oanh?

Trông thấy đuôi lông mày cô khế nhếch lên một tia kiêu ngạo nhỏ khi cô nói dựa vào năng lực của bản thân mình nhận được lời mời, Hoàng Trường Minh ờn, đổi thành ôm lấy bả vai cô, muốn mạnh mẽ mang cô đi Lam Ngọc Anh không muốn đi vào khuôn khổ, đành phải mím khóe môi, đôi lông mi dài vếnh lên run lên bần bật, bản tay nằm lấy áo khoác vest của anh” “Nếu như anh không đồng ý, vậy thì trong lòng em sẽ không vui, không vui thì sẽ có ảnh hưởng đến đứa bé…”

Nói xong lời cuối cùng, đầu cô hoàn toàn cúi xuống, cho anh một cái đường cong trên cố đầy tâm sự nặng nề.

Hoàng Trường Minh hoàn toàn bị đánh bại, dừng bước thở dài nói: “Được, anh nghe em”

“Hoàng Trường Minh, anh là tốt nhất!” Lam Ngọc Anh lập tức nở nụ cười.

‘Sau khi biết có cái tầng quan hệ này xong, cô không muốn bị đối xử dặc biệt chút nào, trước cửa văn phòng có người đến người đi, sợ bị đồng sự công ty nhìn thấy, đến lúc đó sẽ không biết giải thích thế nào, cho nên cô lập tức tránh khỏi ngực anh.

“Hôn một chút rồi đi!”

Khi giọng nói của Hoàng Trường Minh rơi xuống, Lam Ngọc Anh đã nhanh chân chạy xa.

Anh nhíu mày, suýt chút nữa là muốn nhanh chân đi lên trước ngăn cản cô, nhưng là cô giống như là chỉ muốn thoát khỏi anh, sau khi thoát khỏi phạm vi của anh không xa thì bước chân liền chậm lại, rất cẩn thận bước vào tòa nhà văn phòng.

‘Sau khi bước vào cánh cửa xoay, Lam Ngọc Anh quay đầu lại cười lộ hàm răng với anh.

Nụ cười này khiến trái tim Hoàng Trường Minh rung động, chính là để a có thế vui vẻ chịu đựng bất cứ việc gì.

Hầu hết những người nhận lời mời đều được phân tán ở các bộ phận khác nhau, Lam Ngọc Anh nhận chức ở bộ phận tài vụ, nhân số ở đây không động, tổng cộng chỉ có tám người.

‘Sau báo cáo của quản lý, vị trí của cô được sắp xếp ở giữ, chắc là chỗ của đồng nghiệp trước, trên bàn vẫn còn sót lại hại chậu cây nhỏ chưa được lấy đi, đặt ở bên cạnh máy tính vừa vặn có thế hút phóng xạ.

Bởi vì bên trên bàn đều được đặt bảng tên, cho nên mọi người cũng dễ dàng chào hỏi nhau.

Hai bàn làm việc bên cạnh cô có phong cách khác nhau rất rõ ràng, một cá bàn đầy hồng phấn, là chỗ của một sinh viên ngoài hai mươi tuổi vừa mới tốt nghiệp không lâu, một người khác trên mặt bàn có đặt ảnh gia đình, có con đã học trung họ, Cô để ý thấy hai người rất là thân thiết, cũng đều là họ Triệu, vì thế không nhịn được hỏi: “Hai người là họ hàng sao?”

“Không phải, đều là gia đình riêng!” Người lớn tuổi xua tay, sau đó cười cườ chỉ vào mình và cô cái gái kia: “Vê sau em cứ gọi chị là chị Lan, gọi con bé là Triệu Vân là được! Có cái gì không hiểu hoặc cần giúp đỡ thì cứ bảo bọn chị!”

“Được, chị Lan, Triệu Vân, vậy trước tiên cảm ơn hai người!” Lam Ngọc Anh cảm kích nói.

“Không cần khách khí!” Hai người trăm miệng một lời.

Trong đó Triệu Vân tuổi còn nhỏ nhưng tương đối hoạt bát, sau khi quen thuộc rồi đứng lên, bát quái hỏi cô: “Chị Ngọc Anh, nghe nói chị mang thai rồi?”