Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 986




Chương 986

Trịnh Phương Vũ ban đầu kiên quyết muốn quay về nước, ngoài việc vì Hoàng Trường Minh ra, cũng là bởi vì lòng yêu nước từ trong xương cốt của cô ấy, du học và sinh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, vẫn là rất muốn lá rụng về cội.

Lam Ngọc Anh nghe cô ẩy nói vậy, không nhịn được bật cười Đây đâu phải chỉ là chuyện chỉ cần ông Quang đồng ý là được, đây là muốn trước mặt của Hoàng Trường Minh mà.

Trịnh Phương Vũ thật rất tỉnh ranh, biết chắc chuyện này, cho dù ông cụ ‘Sang có miền lòng đồng ý, nhưng cũng phải xem thái độ của Hoàng Trường Minh, bởi vì nếu như anh kiên quyết muốn có một sự giao phó, ông cụ Lục cũng không còn cách nào.

Lam Ngọc Anh gật đầu nói: “Được, tớ sẽ giúp cậu gọi điện thoại cho ông nội!”

Trịnh Phương Vũ liền vui vẻ, nhào đến ôm lấy mặt của cô mà hôn một cái cái: “Ngọc Anh, quả thật là cảm ơn cậu! Yêu cậu quá đi mất!”

Lam Ngọc Anh chê bai lấy tay lau đi nước miệng trên má mình, đây là thói quen gì thế, đúng là ở chịu sự ảnh hưởng của nước ngoài nên có khác!

Cảnh này, vừa hay bị Hoàng Trường Minh từ trên lầu bước xuống nhìn thấy.

Nhìn thấy cả người của Trịnh Phương Vũ như chú cún con mà bấm lấy vai của cô, môi cô ấy còn mới hôn vào má cô, gương mặt của anh bỗng nhiên lạnh lại, sắc mặt Hoàng Trường Minh hai tay đút vào túi quần, đi vào phòng khách, không lên tiếng, tuy im lặng nhưng ý muốn đuối khác thì hiển nhiên lộ rõ trên mặt.

Kẻ không may mắn Trịnh Phương Vũ không may nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của anh, vội vàng ngồi thẳng lưng, suýt chút nữa cả người cô ấy như muốn nhảy lên khỏi ghế sô pha: “Khụ, Ngọc Anh, tớ chợt nhớ ra, còn có chuyện phải làm, tớ về trước đây!”

Cô ấy luôn cảm thấy nếu không nhanh chóng rời đi, Hoàng Trường Minh sẽ đích thân ném cô ấy ra ngoài, làm người cũng nên tự giác chút mới tốt!

Lam Ngọc Anh vốn đĩ còn đang định giữ đối phương ở lại ăn cơm trưa, nhưng cũng cảm thấy sắc mặt không mấy vui vẻ của Hoàng Trường Minh, nên chỉ đành thôi Cô vội vàng nói: “Để tớ bảo chú Lý đưa cậu về nhé?”

“Trịnh Phương Vũ vừa đi khỏi, Hoàng Trường Minh đã vội kéo cô lại ngồi trên ghế sô pha, sau đó bèn dùng khăn giấy không ngừng lau đi lau lại ở trên mặt cô, dường như anh luôn canh cánh trong lòng đối với cảnh tượng mà vừa rồi anh bắt gặp, thấy trong lòng rất không thoải mái “Vừa tồi em đã lau rồi mà..” Lam Ngọc Anh nói “Lau chưa được sạch!” Hoàng Trường Minh nhíu mày, động tác trên tay không hiề chậm đi chút nào.

Lam Ngọc Anh vô cùng bất lực, nhắc nhở nói: “Cô ấy là con gái đó…”

“Đực hay cái đều không được!” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói Lam Ngọc Anh cạn lời, được thôi, anh thẳng rồi!

Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm, sau khi Lam Ngọc Anh mặc đồ ngủ vào và lau khô tóc, cô mở cửa phòng tâm, nhẹ nhàng bước ra.

Lúc cô đi vào tâm, Hoàng Trường Minh cũng đề nghị tâm cho cô, nhưng cô đỏ mặt kiên quyết từ chối.

Bởi vì bốn năm trước khi sanh non Bánh Bao Nhỏ, chính là do cô không cần thận bị trượt ngã trong phòng tầm, cho nên anh vô cùng bất an, nhưng may mẫn thay, gạch lát trong phòng tâm vốn dĩ không trơn trượt, nếu không, cô chắc chắn anh sẽ tháo hết gạch lát riền và thay chúng.

Khăn tâm của Hoàng Trường Minh đã cởi xuống, anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, với một chiếc chăn bông mỏng che ngang eo, lộ ra một phần da thịt nhỏ gợi cảm. Anh đang ngồi trên giường, dưới ngọn đèn ngủ, hai tay dang rộng, mở một cuốn sách.

“Khoan đãt”

Nghe thấy động tỉnh, lập tức buông sách xuống đưa tay ra dìu cô: “Không phải nói rồi sao, bảo em khi nào xong thì gọi anh một tiếng, anh đi vào dìu em ra mà?”

“Em đâu có ống eo như thế chứt” Lam Ngọc Anh đưa tay qua cho anh, đồng thời cũng trả treo lại anh một câu.

Anh vén chăn bông rồi đem cô rúc vào trong lòng anh, thấy anh lại căm sách lên, cô tò mò hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh đang đọc sách gì vậy?”