Chương 982
Kết quả rốt cuộc Lam Ngọc Anh thật sự được anh ngắm mà ngủ thiếp đi Phụ nữ mang thai đều thèm ăn rồi thèm ngủ, lúc tỉnh lại ngày hôm sau, màn cửa cũng không che được ánh nẵng bên ngoài Lam Ngọc Anh vừa mở to mắt, vẻ mặt nghị lực của Hoàng Trường Minh đã xông vào tâm mắt, cô vẫn còn chưa tỉnh táo thì đã nhận được một nụ hôn.
“Chào buổi sáng”
Hoàng Trường Minh nói xong, không ngờ anh xốc áo ngủ cô lên rồi cúi đâu hôn lên bụng cô: “Con gái, chào buổi sáng”
Câu này anh nói đặc biệt dịu dàng.
Lam Ngọc Anh đỏ mặt lại không, Nhìn dáng vẻ anh đã sớm ăn mặc chỉnh tề thì không khỏi hỏi: “Hoàng Trường Minh, không phải anh cả đêm không ngủ chứ?”
“Có ngủ mà” Hoàng Trường Minh lắc đầu đáp, chỉ chẳng qua là ngủ hai tiếng thôi Cả đêm anh đều ôm cô, không phải trong bóng đêm nhìn châm châm cô thì chính là liếc nhìn bụng dưới bằng phẳng của cô, mặc dù anh không thể nhảy lên nhảy xuống như con khi to, nhưng anh đã rất phấn khích đến nỗi gần như đến lúc bình minh lên thì anh mới ép mình ngủ được hai tiếng, Lam Ngọc Anh gần như được anh đỡ dậy từ trên giường: “Em đi rửa mặt trước, sau đó xuống lầu ăn cơm, thím Lý chuẩn bị xong rồi!”
“Ừ…” Cô khẽ gật đầu.
Nhìn bóng lưng anh ra khỏi phòng ngủ, Lam Ngọc Anh mới cúi đầu mở khóa vòi nước.
Trong tầm mắt cô, khăn tằm và sữa rửa mặt được sắp xếp xong, thậm chí cả kem đánh răng cũng được vắt trên bàn chải đánh răng.
Lam Ngọc Anh ngấn ngơ, cắm đầu bắt đầu rửa mặt.
Đợi đến lúc cô từ trong phòng ngủ đi ra, cô nháy mắt mơ hồ, gần như không nhận ra được rốt cuộc trước mắt là đâu, cô nuốt nước bọt rồi kinh ngạc lên tiếng: “A? Cầu thang này.. chuyện gì xảy ra?”
Thảm đâu ra vậy?
Cầu thang gỗ vốn hướng đến lâu một, tất cả đều được trải một lớp thảm lông dài thật dày, chân dẫm lên trên cũng mềm mại, hoàn toàn không cần lo lắng dưới chân lúc nào không chú ý sẽ trượt chân, hơn nữa ngay cả trên lan can bên cạnh cũng được bọc một lớp da mềm.
“Là câu chủ dặn dò” Thim Lý cười ha ha nói: “Hôm qua cậu chủ gọi điện thông báo, sáng sớm đã có người đưa thảm tới, da mềm trên lan can cũng vừa mới được bọc kỹ”
Lam Ngọc Anh lại nuốt ngụm nước bọt.
Cần phải khoa trương như vậy không?
Giống lão thái hậu xuất cung vậy, Lam Ngọc Anh gần như được thím Lý đỡ từ trên cầu thang xuống rồi đi vào phòng ăn, bữa sáng trên bàn ăn đã dọn xong, đủ loại thức ăn phong phú từ Việt đến Tây đều có, mà hai bố con Hoàng Trường Minh thì quy củ ngồi trên ghế dựa chờ bữa ăn.
Gần như lúc cô đi qua, cái ghế đã kéo xong cho cô.
Sau khi khám thai trước đó, vì muốn tạo bất ngờ cho Hoàng Trường Minh, sợ lộ bí mật nên cô chưa nói với ai, giờ ai cũng biết, ánh mắt của thím Lý và bánh bao nhỏ nhìn cô đều sáng lấp lánh.
Loại cảm giác này rất hạnh phúc và ấm áp, nhưng cũng ngọt ngào và phiền não, Ví dụ, trong toàn bộ bữa ăn, phạm vi di chuyển của Lam Ngọc Anh là trong nửa vòng tròn hơn hai mương xăng ti mét trước mặt anh, bởi vì bất kể cô muốn lấy gì, sẽ có một bản tay to bên cạnh, giúp cô Anh trước.
Lúc cô chuẩn bị đưa tay ra lần nữa thì vẫn sẽ có một giọng nói trầm tĩnh của đàn ông vang lên: “Muốn lấy gì thì anh giúp em”
Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười: “Em chỉ muốn lấy khăn giấy…”
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Trường Minh đã rút hai tờ khăn giấy từ trong hộp ra nhét vào lòng bản tay cô.
Lam Ngọc Anh bất đác dĩ, cô chỉ mang thai thôi, hơn nữa không phải tay chân tê liệt không hoạt động được, nhưng cái nhìn chăm chú và nóng bỏng của anh thì cô đành phải ngoan ngoãn cầm khăn tay lau miệng, chờ sau khi để thìa trong tay xuống, Hoàng Trường Minh liền kéo môi mỏng hỏi: “Ngọc Anh, ăn no rồi”
“Ừ!” Cô gật đầu.
“Ăn thêm chút nữa!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.