Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 937




Chương 937

Lam Ngọc Anh và Lê Hoài Lâm đi lên tầng hai và dừng lại trước một phòng làm việc Gõ cửa rồi đẩy ra, đập vào mắt cô là la liệt những đồ cổ, hàng giá sách chứa đầy sách cổ, căn phòng được thắp sáng bảng những lọn tóc đàn hương, chính giữa bàn có một ông lão tóc trẳng đang đứng cúi đầu nhìn lên bàn cờ.

Ông cụ đứng đó trông thật nghiêm nghị, râu trắng trên cắm dài vài cm, tuy rằng nét mặt có nhiều điểm tương đồng với Lê Hoài Lâm nhưng lại nghiêm khác hơn nhiều, tính cách cũng không giống nhau.

Mọi người cảm thấy thật khó gần, cảm giác giống như lần đầu tiên Lam Ngọc Anh gặp Hoàng Kiến Phong, Bởi vì cha ruột của cô chỉ mới nhận không lâu nên cô vẫn không yên tâm.

“Ba, con đưa Ngọc Anh tới!”

Lê Hoài Lâm đưa cô đến bàn làm việc rồi chủ động nói ra. So với ông cụ đó thì Lê Hoài Lâm dường như kích động hơn, ông ấy không ngừng đẩy vai, thúc giục cô: “Ngọc Anh, gọi ông đi!”

Dưới ánh mắt hãng hái của ông ấy, Lam Ngọc Anh phải do dự lên tiếng: “Ông ơi”

Thành thật mà nói hai từ này thực sự xa lạ với cô, và cô cảm thấy bức bối và khó chịu ngay khi nói ra Ông nội Lê nghe vậy nhưng không có ý ngẩng đầu lên, ngược lại vân chuyên tâm vào bản cờ. Ông nhặt quân cờ màu trắng lên, chậm rãi tháo kính đọc sách ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt cô.

Cũng không quá sắc sảo, dường như ông ấy nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình, Lam Ngọc Anh đứng thẳng hơn một chút và không né tránh.

Ông nội Lê rốt cuộc cũng lên tiếng, câu đầu tiên ông ấy nói rất lớn: “Cô chính là người đã cướp đi vị hôn phu của em gái mình?”

Lam Ngọc Anh cau mày suy ngẫm.

Cô là con gái của Lê Hoài Lâm và đương nhiên cô có quan hệ họ hàng với Lê Tuyết Trinh, mặc dù họ bằng tuối nhưng cô thực sự lớn hơn Lê Tuyết Trinh và cô ta là em gái của cô.

Nhưng những lời này có rất nhiều thành kiến, cô có thể không cần nghĩ.

cũng biết hẳn là mẹ con Lê Tuyết Trinh hoặc Nguyễn Hồng Mai đã báo trước những chuyện này với ông cụ, rất có thể họ đã đổ thêm dầu vào lửa.

Lê Hoài Lâm cau mày ở bên giải thích giúp cô: “Ba, người trẻ tuổi đều có lựa chọn của chính mình trong tình cảm, chúng ta nên tôn trọng nguyện vọng của bọn trẻ! Ông nội Lê cũng không đi sâu vào câu hỏi này nữa, ông ấy nhìn cô vài giây, ngập ngừng hỏi: “Tại sao nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa nghĩ đến việc tìm cha ruột của mình? Cô biết người kia là Lê Hoài Lâm, nên mới muốn nhận cha ư?”

Lam Ngọc Anh mím miệng sau khi nghe điều này.

Cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nếu từ vị trí khác suy ngi cô có thế hiếu được đối phương đang lo lắng điều gì. Dù sao nhà họ Lê thuộc về một gia tộc giàu có, nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện, giờ lại đột nhiên xuất hiện với tư cách là huyết thống của nhà họ Lê.

Lam Ngọc Anh bắt gặp ánh mắt của ông ấy, cũng không khiêm tốn đáp lại “Trước đây cháu không biết cháu là người nhà họ Lê, nhưng sau này biết được rồi thì cháu cũng không muốn nhận cha. Nhưng vì tình thế cấp bách, phải phẫu thuật ghép gan nên con và ba mới nhận nhau”

Cô giải thích ngắn gọn lý do của mình, khi nhận được kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, cô quả thật đã định không làm phiền cuộc sống của Lê Hoài Lâm. Nếu không phải chuyện ông ấy nhập viện nghiêm trọng và không có nguồn gan phù hợp thì rất có thế cô sẽ luôn mang theo bí mật này cho tới chết Lê Hoài Lâm ngoài mặt không hài lòng, rần rỏi nói với cha: “Cha, con có thể thoát khỏi nguy hiểm một cách an toàn đều là nhờ Ngọc Anh nguyện ý hiến gan để phẫu thuật đó!”

Ông nội Lê nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Ông biết mấy ngày trước con trai lớn bị hoại tử gan nặng, nhưng ông chỉ biết rằng nguy hiểm đã tan biến mà không biết quá trình điều trị. Mẹ con Nguyễn Hồng Mai nhắc đến đứa con gái ngoài giá thú trước mặt thì chỉ nhắc tới chuyện Hoàng Trường Minh từng lập hôn ước với Lê Tuyết Trinh, rồi sau đó giải trừ hôn ước chỉ vì cô. Vậy mà giờ cô lại trở thành người ghép gan cho Lê Hoài Lâm.

Ông nội Lê lại lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Ngôi đi!”

Ba thế hệ của một gia đình ở trong phòng trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thức.

‘Sau khi bước xuống cầu thang, ông nghe thấy giọng nói kính cẩn của con cháu, người đầu tiên từ phòng khách đi ra chính là Lê Tuyết Trinh, cô ta hét lên rất trìu mến: “Ông ơi “Tuyết Trinh, lại đây!” Ông nội Lê ra hiệu.

“Tiểu Vũ sơ ý làm đổ chiếc bình, nước bên trong tràn ra khắp sàn nhà.

Người làm vừa lau sàn sạch sẽ nhưng vẫn hơi trơn, ông đi cẩn thận kẻo ngã!”

Lê Tuyết Trinh chủ động đỡ lấy ông ấy, giọng nói nhẹ nhàng: “Ông ơi, cháu đến nhà hàng giúp ông nhé!”