Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 933




Chương 933

‘Thím Lý nghe thấy tiếng động cũng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Trường Minh thì giật mình, vội vàng quan tâm hỏi: Cô Ngọc Anh, cậu chủ sao vậy?”

“Khụ khụ, không sao đâu!” Lam Ngọc Anh che giấu vẻ mặt xấu hố nói: “Anh ấy vừa mới phát sốt. Để tôi đưa anh ấy về phòng nãm nghỉ…”

Nói xong cô xua tay từ chối sự giúp đỡ của Thím Lý, đỡ Hoàng Trường Minh bước vội lên lầu.

Không ngờ lại gặp phải tình huống này hai lần, cuối cùng cô cũng giúp anh giải quyết ‘Vừa lên lâu Hoàng Trường Minh đã hoàn toàn thay đổi, cô cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt nóng bỏng của anh.

Lam Ngọc Anh kéo anh vào phòng ngủ, vừa đóng cửa liền từ phía sau lao lên, chỉ nghe thấy tiếng vải “rít, hơi mát từ điều hòa không khí đột nhiên ập tới.

Cúi đầu trong lòng anh, khuôn mặt cô đột ngột ngấng lên để đón nụ hôn vừa rơi xuống.

Cô khẽ thở hổn hển nói: “Ô! Anh chờ em khóa cửa.

Hoàng Trường Minh đã chịu đựng quá lâu sau ca phẫu thuật, và buổi đếm ngược ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Vốn dĩ không thể để cô đi vào lúc này, nhịn lâu như vậy liền chuẩn đạt được mong muốn. Nhờ miếng bánh của Trịnh Phương Vũ mà có thể cả đêm cô sẽ không thế xuống được giường!

Cuối cùng anh cũng rời khỏi môi cô. Dưới chân nhẹ bằng, cả người cô bị anh ném giữa đệm.

Lam Ngọc Anh không kịp thích ứng với hoàn cảnh này, cả người lo lắng không thế chờ được.

Giọng đứt quãng, cô yếu ớt nhắc nhở: “Màn chưa kéo”

Mặc dù nhà họ Lê đã gả con gái cho họ, nhưng họ Trịnh không chỉ là một gia đình bình thường ở Sài Gòn, họ đã kinh doanh nhiều năm và là một gia đình rất giàu có, ‘Sau khi tốt nghiệp trung học, Trịnh Phương Vũ đi du học, còn Lê Hoài Phương đã sống cùng con gái ở Anh kể từ khi chồng bà ta đột ngột qua đời. Tuy nhiên biệt thự của gia đình nhà họ Trịnh ở Sài Gòn vẫn luôn ở đó và luôn được quét dọn theo kỳ Khi mặt trời lặn, Lê Tuyết Trinh mở cửa phòng ngủ.

Cô ta và Trịnh Phương Vũ thật ra có qua có lại. Lúc vừa mới đi vào, người giúp việc nói Trịnh Phương Vũ từ bên ngoài trở về, đang ở trong phòng ngủ trên lầu Trịnh Phương Vũ rời khỏi công ty của anh và quay trở lại với cái trán và một đống bông băng. Cô ta đã đến bệnh viện, bác sĩ nói răng không có gì nghiêm trọng. Cô ta mở một lọ ¡ ốt và lau lại vết thương, cô ta ngồi trên giường ôm lấy chiếc gối với vẻ mặt vô cùng tức giận và bất bình.

Tuy nhiên cô ta không biến thái như chị họ Lê Tuyết Trinh, người sẽ ném đô đạc một cách điên cường và khiến trách người khác, cô ta chọn cách hờn dỗi trong phòng một mình Sau khi Lê Tuyết Trình đi vào, nhìn thấy hộp bánh trên tủ đầu giường liền cười khen: “Bánh trông ngon quá Biểu cảm của Trịnh Phương Vũ lúc này còn khó coi hơn.

Lê Tuyết Trinh để túi xách xuống giường, cô ta ngồi xuống rồi hỏi: “Tiểu Vũ, sắc mặt của em thật tệ, có chuyện gì không được suôn sẻ ư2”

Ngay khi Trịnh Phương Vũ làm xong chiếc bánh và chuẩn bị đến công ty anh thì cô ta đã gọi cho Lê Tuyết Trinh rồi nói một cách khoe khoang về kế hoạch của mình. Trong lời nói của cô ta đầy tham vọng, như thế hoàn toàn không có khả năng thất bại.

Trịnh Phương Vũ bị cô ta hỏi tới liền lập tức than thở: ‘Anh Trường Minh sao có thể như thế chứ! Em đã cho rất nhiều loại thuốc như vậy vào trong bánh, nhưng sau khi anh ấy ăn thì không có phản ứng gì cả! Em đã vội vàng xông vào, vậy mà anh ấy chỉ đẩy em ra trong bực tức. Chị Trinh, chị nhìn cục u trên đầu em đi, chính là bị đập vào bàn đó”

Nói đến đây, Trịnh Phương Vũ hạ bàn tay vẫn luôn ôm đầu mình xuống, trên đó có một cái u đang sưng đỏ.

Sau khi Lê Tuyết Trinh nghe cô ta nói xong, trong lòng lại thầm chế nhạo một tiếng.

Ngay từ khi Trịnh Phương Vũ gọi điện là cô ta đã đoán được kết quả sẽ ra sao. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt phần nộ của đối phương, cô ta chỉ cảm thấy buồn cười. Đến bản thân Lê Tuyết Trinh cũng hạ thuốc cho Hoàng Trường Minh, thậm chí còn gần như trần trụi ở trước mặt anh mà anh còn không có phản ứng, huống chỉ là Trịnh Phương Vũ.

Nhớ lại sự xấu hố đã từng có, Lê Tuyết Trinh chỉ thấy dâng lên cảm giác ngượng ngập

Tuy nhiên cô ta không biểu lộ bất cứ điều gì trên khuôn mặt, thay vào đó như là một người chị họ đang quan tâm đến em họ của mình, cô ta đau khổ nói: ‘A, tại sao vết sưng lại nghiêm trọng như vậy? Nó có đau không?”

“Làm sao có thể không đau!’ Trịnh Phương Vũ tức giận nói. “Bác sĩ nói không sao, nhưng em nghĩ nếu tiếp anh ấy dùng sức thêm chút nữa sẽ chấn thương tới não đó. Vết sưng to như vậy thì làm sao có thể ra ngoài gặp người khác. Anh ấy thật quá đáng! “