Chương 892
Sau đó anh liền trực tiếp dùng hành động thực tế biểu thị, cúi người hôn lên môi cô.
Lam Ngọc Anh ngơ ngác.
Không ngờ anh sẽ có hành động vừa to gan vừa thô lỗ như vậy, bị anh hôn cho trở tay không kịp trước ánh nhìn trừng trừng của bao nhiêu người, cô phút chốc liền sững ra, nhưng đây không phải một nụ hôn phớt qua, dưới cảm bị ngón tay anh bóp vào, cô vô thức hé miệng ra liền bị anh thực hiện được ý đồ mà duỗi lưỡi vào.
Lam Ngọc Anh bị anh cản lại, không thấy được vẻ mặt của hai mẹ con kia, nhưng dáng vẻ trợn mắt há mồm của hai y tá bên cạnh thì cô lại thì thấy rõ được.
Sau khi đôi môi mỏng rời khỏi, Hoàng Trường Minh dùng ngón tay lau đi vệt nước sáng bóng ở khóe miệng cô: “Ngọc Anh, anh vẫn luôn ở bên ngoài đợi em ra”
Biểu diễn hôn lưỡi trước mặt mọi người Lam Ngọc Anh rũ thấp mắt, mặt ngượng đỏ chín nói không nên lời.
Thật không chịu nối mà.
Phẫu thuật xong, khi Lam Ngọc Anh tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài đã tối xuống Cô vừa mở mắt ra, thì giọng nói trầm thấp bên tai cũng gần như đồng thời vang lên.
“Ngọc Anh, em tỉnh rồi!”
Lam Ngọc Anh nâng mắt, liền nhìn thấy Hoàng Trường Minh ngồi trên ghế đang cúi người về phía trước.
Chẳng qua chỉ mới hơn mười mấy tiếng đông hồ mà thôi, nhưng nhìn anh có vẻ còn mệt mỏi suy yếu hơn cả người vào phòng phẫu thuật là cô, dường như là vì nhìn vào cô một thời gian dài nên tròng trắng trong mắt anh đều thoáng có tia máu, vả lại thanh âm vừa mở miệng nói cũng khàn đặc.
Lam Ngọc Anh không biết là, phẫu thuật kết thúc vào buổi trưa, sau đó trong mấy tiếng cô chưa tỉnh lại kia, tất cả thần kinh của Hoàng Trường Minh đều căng chặt, dường như cứ cách nửa tiếng anh lại chau mày đi tìm bác sĩ chủ trị hỏi tại sao cô còn chưa tỉnh lại Cuối cùng suýt tí nữa thì bác sĩ chủ trị cũng sụp đổ luôn, trực tiếp thề với anh: “Tống giám đốc Minh, tôi đảm bảo với anh, cô Anh nhất định sẽ tỉnh lại!”
“Phẫu thuật…” Lam Ngọc Anh yếu ớt mở miệng.
Hoàng Trường Minh nhẹ nám tay cô, nói với cô điều cô muốn biết: “Phẫu thuật rất thành công, chú Lâm cũng rất khỏe! Bây giờ đã đưa vào phòng ICU rồi, bác sĩ nói sau khi quan sát 48 tiếng xong liền có thế chuyến đến phòng bệnh thường!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy liền thở phào.
Khuýu tay cô vừa chống lên giường thì Hoàng Trường Minh liền duối tay qua, đỡ cô ngồi dậy dựa vào chiếc gối sau lưng.
“Đợi một lát để anh đi gọi bác sĩ!”
“Được?
Rất nhanh bác sĩ chủ trị mặc áo blouse trắng liền đi theo sau lưng anh vào phòng bệnh.
Làm một lượt kiểm tra sau phẫu thuật xong, bác sĩ chủ trị tỏ vẻ tố chất thân thể cô rất tốt, chỉ cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng quan sát là được.
‘Vào cùng còn có hai y tá, thật khéo hai y tá này chính là hai y tá trước đó, lúc xoay người rời đi còn cùng quay đầu lại, ném ánh mắt mập mờ về phía bọn họ, Lam Ngọc Anh quản bách, xem ra màn biếu diễn hôn lưỡi trước cửa phòng phẫu thuật thật sự quá huy hoàng rồi!
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại cô mới dám ngẩng đầu lên.
Tâm mắt chạm vào hai hàng mày vẫn luôn nhíu chặt của anh, không khác gì với tối qua khi chưa làm phẫu thuật.
Lam Ngọc Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng nghéo lấy ngón tay anh: “Minh, sao anh còn mặt nhăn mày nhó vậy, bác sĩ đã nói không sao rồi, ở lại vài ngày là có thể về nhà rồi! Hơn nữa, đây cũng là lần thứ hai em lên bàn phẫu thuật, đã có kinh nghiệm rồi!
Môi Hoàng Trường Minh hơi mím lại, bị hình dung của cô chọc cười.
“Thật đúng là!” Lam Ngọc Anh sợ thần kinh của anh không được thả lỏng, bèn tiếp tục nói: “Lần này sau khi được y tá đấy vào thì trực tiếp bị mê mang luôn, em không biết gì cả, cả quá trình chả có cảm giác gì, vừa tỉnh lại là xong chuyện rồi! Không giống với lần đầu ở Los Angeles, lúc đó sinh non, em đau gần chết, cũng sợ gần chết, bên cạnh đều là bác sĩ và y tá nước ngoài lạ mặt, em cảm thấy sức lực trên người mình đều đang bị rút đi từng chút một, cứ như giây tiếp theo sẽ chết đi..”