Chương 884
“Chức năng gan?” Lam Ngọc Anh rất kinh ngạc.
Hoàng Trường Minh gật đầu, sắc mặt nặng nề: “Ừm, dạ dày chú Lâm vẫn luôn không tốt, vậy nên những vấn đề khác đều bị sơ sót bỏ qua, bây giờ bệnh là gan hoại tử đột phát, tỉnh tình dường như không lạc quan cho lầm, từ đầu đến cuối vẫn chưa tỉnh lại, lúc anh đến thỉ chú ấy vẫn còn nắm trong phòng ICUI Lam Ngọc Anh rũ mắt, lông mì run rấy.
Hoàng Trường Minh cũng thở dài, sinh lão bệnh tử, mỗi một loại đều không phải con người có thể khống chế được.
Anh bao lấy bàn tay lạnh như bãng của cô vào lòng bàn tay mình: “Hay là đợi ăn tối xong, anh đưa em đi bệnh viện thăm ông ấy?”
Lam Ngọc Anh nghe xong lại lắc đầu.
Lúc sáng cô không cùng đi qua, là vì nếu như Lê Hoài Lâm bị bệnh thì vợ Nguyễn Hồng Mai và con gái Lê Tuyết Trinh của ông ấy nhất định đều trông chừng ở đó, người sau còn tốt, nhưng người trước đã từng xảy ra xung đột với cô trong quán cà phê.
Hơn nữa tối qua cô mới có được kết quả giám định quan hệ cha con, trong vòng một ngày ngắn ngửi, trong lòng cô vẫn chưa thật sự tiếp nhận hoàn toàn chuyện đối phương là cha ruột của mình, thêm vào không biết phải làm sao để đối mặt với đối phương.
Im lặng cả nửa ngày, trong giọng nói bé xíu kia của Lam Ngọc Anh có hơi run rẩy: “Chú ấy..sẽ chết không?”
“Đừng nghĩ lung tung, sao có thế chứ?” Hoàng Trường Minh thấy sự sợ hãi trong đáy mắt cô, anh trầm giọng an ủi: “Bây giờ y học phát triển như vậy, vả lại bác sĩ chủ trị cho chú Lâm đều là chuyên gia về phương diện này, tin rắng rất nhanh sẽ không sao th “Ừm..” Lam Ngọc Lam gật đầu.
Tuy nói là vậy nhưng tim cô vẫn luôn cứ thấp thỏm không yên Lúc này bảnh bao nhỏ lại từ phòng bếp vui vẻ chạy một vòng lại đây, nắm sấp trên đầu gối cô: “Bé Anh, ăn cơm thôi.”
Lam Ngọc Anh sở sờ khuôn mặt nhỏ của cậu bé, được nụ cười ngây thơ trong sáng của con trai sưởi ấm, sau đó liền bị cha con hai người một trái một phải dắt tới phòng ăn Cả đêm trần trọc khó yên, sợ trở người sẽ làm ồn tới Hoàng Trường Minh bên cạnh khiến anh lo lảng nên cô từ đầu đến cuối đều nhầm mắt, nhưng lại không hiề ngủ được chút nào.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy nhanh trên đường, phía trước là chú Lý đang lái rất ổn định, nhìn qua kính chiếu hậu, chú không nhịn được hỏi: “Cô.
Anh, tiếp theo chúng ta về nhà hay đi Hoàng Oanh?”
‘Sau khi ăn cơm trưa xong liền ra khỏi biệt thự, cũng không dẫn cậu chủ nhỏ theo, ngoại trừ đi dạo nửa tiếng trong siêu thị ra, thì sau đó cứ luôn lắc lư trên đường lớn.
“Cô Anh?”
Thấy cô không trả lời, chú Lý gọi cô.
Lam Ngọc Anh thu tầm mắt đang nhìn ra cửa số lại, cân môi: “Đi bệnh viện địt Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà đi đến bệnh viện, mùi thuốc khử trùng rrồng nặc trong mũi, cũng kích thích vào thần kinh não bộ của con người, sau khi đi vào tòa lầu bệnh viện cô liền trực tiếp ấn thang máy, đi đến số tầng chỉ định.
Lam Ngọc Anh đi đến trước bàn tiếp đãi của các y tá hỏi: “Xin hỏi ông Lâm, Lê Hoài Lâm đang ở phòng ICU nào?”
Loại nhân vật như Lê Hoài Lâm nằm trong bệnh viện, bác sĩ và y tá đương nhiên sẽ không ai không biết, lập tức liền có y tá tự mình dẫn cô đi.
Cách một lớp kính thủy tỉnh, cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng nhìn thấy được Lê Hoài Lâm.
Bên trong không có người nào khác, cô thở gấp một hơi, nhẹ giọng hỏi y tá “Tôi có thế vào đó thăm chú ấy không?”
“Được, nhưng phải mặc đồ cách lyi” Y tá gật đầu.
Lam Ngọc Anh nói cảm ơn, sau khi theo y tá vào phòng tiêu độc đổi đồ cách ly xong thì liền vào phòng ICU.
Lê Hoài Lâm mặc đồ bệnh nhân trắng xanh lam đan xen đang năm ở đó, trên người cầm vô số ống dây, trên mặt thậm chí còn đeo máy thở oxy, hai bên má đều hóp lại rồi, sắc mặt thì càng trắng bệch như tường nhà, không còn trỉ giác, chỉ còn điện tâm đồ bên cạnh chứng minh ông ấy còn sống thôi Lam Ngọc Anh không ngờ bệnh nặng lại có thể khiến con người ta mau chóng tàn tạ như vậy.