Chương 872
Chỉ là cửa sổ xe không đóng, lúc cô kéo cửa chống trộm xuống, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang lên.
Giống như tiếng nắm đấm đập lên vô lăng.
Lam Ngọc Anh phút chốc liền hoang mang, muốn quay đầu lại xem thử, nhưng Hoàng Trường Minh lại không cho cô thực hiện được, bàn tay anh vặn đầu cô quay về vị trí đúng.
“Trương Tiểu Du!”
‘Sau đó cô đột nhiên nghe được tiếng gào của Trần Phong Sinh Nhưng nếu như tỉ mỉ nghe, thì đó không phải tiếng giận dữ, mà một loại bộc phát khi đã bất lực đến cực điểm, thanh âm vừa kiềm nén vừa đau đớn hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
Trương Tiểu Du im lặng rất lâu, sau đó thốt lên tiếng nói tuy nhỏ nhưng tràn đầy kiên định: “Phải…”
Sáng hôm qua hai người ngủ cả mười tiếng đồng hồ, còn bị thím Lý hiếu lâm rằng ở trong phòng làm chuyện gì đó, nhưng đến buổi tối, Hoàng Trường Minh đương nhiên sẽ không buông tha cô, đem tất cả những hiểu lầm kia biển thành sự thật Đã mấy ngày liền không được thân mật, làm sao mà tách ra được, lại cộng thêm lúc sáng đã ngủ đủ, vả lại sức lực hiện tại của anh rất dư thừa.
Cho đến khi bên ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng trắng như bụng cá thì sự kích tình cuồng nhiệt kia mới dừng lại Đợi lúc Lam Ngọc Anh mở mắt ra thì đã là ba rưỡi gần bốn giờ rồi, lại ngủ tới cái giờ này, cô thật sự rất muốn đi vệ sinh!
Cô hoài nghỉ mình đang bị lệch giờ Mỹ, mà cái tên đầu sỏ gây tội, thì đã sớm tỉnh thần sảng khoái đến Hoàng Oanh làm việc rồi Ngâm mình xong, hai chân Lam Ngọc Anh run rẩy mềm nhữn bước xuống lâu, thím Lý cười híp mắt đi lên đón: “Cô Anh, cô tỉnh rồi!”
Mặt cô có hơi đỏ, sờ sờ cái bụng trống rồng: “Ừm, thím Lý, có đồ gì ăn không, kiếm cho cháu một ít…”
“Có thì có, nhưng đều là đồ còn sót lại, cô muốn ăn gì, bây giờ tôi làm một chút cho cô?” Thím Lý còn đang nói thì thân hình hơi mập của thím đã vội đi về hướng phòng bếp, Lam Ngọc Anh lắc đầu nói: “Không cần đâu, hâm nóng lại chút đồ còn lại đó một chút là được!”
Tối qua cô đã nhớ không rõ Hoàng Trường Minh làm cô mấy lần, chỉ là sau mỗi lần ngất đi thì cô đều bị anh hôn cho tỉnh lại, làm cho đến khi cô sắp bị ép khô, bây giờ cô rất cần gấp đồ ăn để bổ sung thể lực, tưởng chừng như mình có thể nuốt cả một con trâu.
Thím Lý làm việc rất nhanh, còn hâm lại cho cô một bát canh.
Khi Lam Ngọc Anh ăn được một nửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô không nhịn được hỏi: “Đậu Đậu đâu?”
Thím Lý nghe nói liền vội vàng giải thích: “Cậu chủ nhỏ bị xe của nhà chính nhà họ Hoàng đón đi rồi! Hình như là bên kia nhớ cháu trai..”
Đối với chuyện người bên nhà chính nhà họ Hoàng qua đây đón cháu, thím Lý thân là bảo mẫu được tuyển vào, đương nhiên là không tiện nói gì.
“Ừm, cháu biết rồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
À đúng rồi cô Anh, lúc trưa cậu chủ có gọi điện về!” Thím Lý nhớ lại nói.
“Minh?” Lam Ngọc Anh ngẩng đầu Thím Lý cười gật đầu, truyền lời lại cho cô: “Ừm, cậu chủ nói, cậu chủ nhỏ không ở nhà, bảo cô đến Hoàng Oanh tìm cậu ấy, sau đó buổi tối ăn ở ngoài!
Biết cô đang ngủ ngon nên mới gọi về điện thoại bàn trong nhà, nhờ tôi nói lại với cô một tiếng!”
Nghe được câu nói bổ sung lại sau, mặt Lam Ngọc Anh lập tức liền ngượng đỏ lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Khụ, vâng…”
Lấp đầy bụng, cô đi dạo trong vườn một lát cho tiêu thực, đợi đến chạng vạng cô mới lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đến Hoàng Oanh tìm anh.
Trong lúc đợi chú Lý khởi động xe, điện thoại Lam Ngọc Anh liền vang lên.
Cô tưởng là Hoàng Trường Minh gọi tới giục cô, nhưng khi lấy thì số hiển thị lại là số lạ n thoại ra Khuôn mặt Lam Ngọc Anh tràn đây nghỉ hoặc mà nghe máy.
Chú Lý ngồi đẳng trước vô ý đưa mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, thấy cô sau khi cúp điện thoại thì sắc mặt liền đột ngột thay đối, chú vội vàng hỏi: “Cô Anh, sao thế?”