Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 867






Chương 867

“Chính xác trăm phần trăm!” Hoàng Thanh Thảo gật đầu, cuối cùng sắc mặt cũng không còn nặng riề như vậy nữa, bà hé miệng nói: “Thật không ngờ cây cải nhỏ lại giỏi như vậy, bản thân lại còn to gan, một mình một người chạy đến Cà Mau, ông Lê là người từ trẻ đã lăn lộn trong xã hội đen, bên cạnh lại có vệ sĩ, nhưng nó vẫn có thế thuyết phục ông già kia rút lại đơn kiện!”

Hoàng Kiến Phong khiếp sợ: “Cô gái đó?”

“Còn không phải sao, chính là cô gái đó! May nhờ có nó con trai anh mới được ra ngoài đó!” Hoàng Thanh Thảo hừ hừ mấy tiếng.

Nóng vội chạy qua đây chính là đế nói chuyện này cho Hoàng Kiến Phong, nói xong Hoàng Thanh Thảo liền lập tức xoay người rời đi.

Cả hồi lâu sau Hoàng Kiến Phong vẫn chưa hồi thần lại được từ trong vui vẻ, đợi ông xác định rõ đây không phải mơ thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi, sau khi phản ứng lại ông lập tức thay bộ đồ ngủ ra, nhanh chóng xuống lầu Bước chân Hoàng Thanh Thảo rất nhanh, bà đã cúi người đang định chui vào trong xe.

“Thảo, em đợi anh lát với!”

Hoàng Kiến Phong ra khỏi biệt thự, gọi em gái mình lại: “Anh ngồi xe em, cùng em đến cục công an đón người!”

“Muốn đi thì tự anh đi đi, gọi tài xế của anh lái xe, em phải về khách sạn ngủ bù đây, mấy ngày nay vì chuyện của Trường Minh thật đúng là khiến em mệt mỏi quá rồi, không ngú được một giấc ngon, cảm thấy làn da cũng già đi mấy tuổi!” Hoàng Thanh Thảo không dừng động tác, trực tiếp đưa mông chui lọt vào xe “Không đi đón thăng bé?” Hoàng Kiến Phong sững sờ.

“Đương nhiên không đĩ!” Hoàng Thanh Thảo trả lời rất dứt khoát, liếc ông một cái: “Biết nó không sao là yên tâm rồi, người bây giờ nó gấp gáp muốn gặp lại không phải em, em mới không đi làm bóng đèn!”

Nói xong bà liền đóng cửa xe lại, phân phó tài xế lái đi Hoàng Kiến Phong đứng tại chỗ mấy chục giây, trên khuôn mặt cố chấp hơi nhăn lại, cái tay giơ lên muốn gọi tài xế cuối cùng vẫn thả xuống, xoay người quay lại biệt thự.

Nguyễn Hồng Mai từ trên lâu đi xuống, sau khi thấy ông, bà ta liền kinh ngạc hỏi: “Ông chủ, sao ông lại quay lại rồi?”

Hoàng Kiến Phong không nói gì mà tự mình quay về thư phòng cho cá ăn.

Không giống những gì bọn họ dự đoán, đi cục công an đón Hoàng Trường Minh chỉ có một mình Phan Duy.

Chiều tối hôm qua, Lam Ngọc Anh ngồi máy bay từ Cả Mau về lại, cũng là ban đêm giống lúc đi, nhưng tâm trạng đã không còn giống như trước, Lê Văn Nam tự mình chạy tới nói với cô ông Lê đã thay đổi ý định, hơn nữa còn đảm bảo nói, sáng sớm ngày mai khi cô về đến nhà thì sẽ gặp được Hoàng Trường Minh.

Cô cực kỳ vui vẻ, về đến nhà cũng không buồn ngủ chút nào, chỉ đi tầm rửa gột sạch một thân gió bụi dặm đường.

Lam Ngọc Anh không đi đón, bởi vì cô đã đồng ý với anh sẽ ở nhà đợi anh trở về Sau khi thím Lý nghe được tin thì liền đứng ngồi không yên, chạy ra chạy vào từ nhà bếp tới cửa mấy bận, cuối cùng cũng nghe được tiếng động cơ xe, thím gần như chạy vọt ra ngoài, sau khi kéo xe cửa ra, liền vui vẻ hét lên vào trong.

“Cô Anh, cậu chủ về rồi!”

Lam Ngọc Anh nghe tiếng, cũng bước ra khỏi phòng bếp.

Phía sau Hoàng Trường Minh có Phan Duy đi theo, vẻ kích động trên mặt cô cũng không ít hơn thím Lý chút nào, nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn thấy mình anh, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã gầy rồi, góc cạnh trên khuôn mặt cũng cảng rõ rằng hơn.

“uy ở trong kia đã tâm rửa thay quần áo, nhưng anh vẫn mặc bộ tây trang đen kia, vị trí nơi cổ tay áo đã không còn ngăn nếp, nhưng lại không tỏ vẻ lôi thôi chút nào, râu mới mọc ra rậm rạp, cảng tỏ rõ nét quyến rũ của anh.

Lúc này, Hoàng Trường Minh đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Lam Ngọc Anh bước về trước vài bước, cô nghe được tiếng anh nói: “Ngọc Anh, anh về rồi”

Chóp mũi Lam Ngọc Anh cay xè, độ cong nơi khóe môi thì lại càng rõ hơn.