Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 856






Chương 856

Khi cơn cuồng phong đang xào xạc bên tai, nỗi sợ hãi của Lam Ngọc Anh trở nên dữ dội, và cô cảm thấy cơ thể mình mềm nhũng đi.

Bốn năm trước, Hoàng Trường Minh từng phạt cô nhảy dù, lúc đó cô trực tiếp ngất đi, không ngờ sau nhiều năm, lịch sử vẫn tương tự như vậy, cô lại rơi vào bóng tối. Khi Lam Ngọc Anh trở về khách sạn, trời đã tối.

Buổi tối ở Hong Kong rất phồn hoa, ánh đèn neon và nhiều cửa hàng nhỏ gọn bày ra trên đường, cô không có thời gian để đánh giá xung quanh vào buổi tối, cũng không có ý định đi mua sắm, chỉ có thể nằm trên giường lớn nhìn chằm chằm trần nhà với vẻ mất mát.

Một lúc sau, cô đưa tay lên che mắt khó chịu.

Lam Ngọc Anh không gặp được lão Lê như cô mong muốn, vì sau khi nhảy khỏi bục nhảy bungee, cô đã bất tỉnh và được nhân viên ở đó đưa đến bệnh viện.

Lúc đó, màn đêm đã buông xuống, lịch trình mà

Hoàng Thanh Thảo tìm cho cô cũng có hạn, ngoại trừ một số công việc chính thức, những hành trình tư nhân khác đều không được tiết lộ.

Vì vậy, cô chỉ có thể đợi ngày mai.

Cùng lúc đó, xa xa trong phòng khách nhà họ Lê ở Sài Gòn.

Mặc dù tin tức Hoàng Trường Minh bị Cục Cảnh Sát bắt đi đã cố tình trấn áp, nhưng vẫn có tin tức rò rỉ, mặc dù không dám trắng trợn đưa tin, nhưng rất nhiều tin tức tài chính cũng cố tình mập mờ và ẩn ý.

Lướt qua một hồi, Lê Tuyết Trinh đặt điện thoại xuống, không nhịn được quay đầu nhìn mẹ đang ngồi trên số pha ăn tổ yến.

“Mẹ…

Nguyễn Hồng Mai không đợi cô ta nói xong mà ngắt lời, “Con lo lắng cái gì!”

“Lưới đã hạ xuống, chúng ta đợi đến khi nào mới thu được?” Lê Tuyết Trinh vẻ mặt nôn nóng sắp không chịu được.

“Mẹ đã nói rồi, không được gấp!” Nguyễn Hồng Mai liếc cô ta một cái, đặt bát sứ lên bàn cà phê, chậm rãi nói tiếp, “Còn chưa tới thời điểm thích hợp. Không cho cậu ta nếm chút đau khổ, làm sao cậu ta có thể biết mình đã sai lầm đến mức nào! Đến lúc đó, chúng ta vươn tay ra giúp đỡ, mặc kệ Hoàng Trường Minh có ý kiến như thế nào thì Hoàng gia vẫn phải chấp thuận với chúng ta.”

Lê Tuyết Trinh nghe xong gật đầu, “Thôi mẹ, con nghe lời mẹ! Chỉ là con không thể nhìn anh ấy chịu khổ!”

Nguyễn Hồng Mai an ủi con gái bằng những lời lẽ tha thiết, nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, bà ta nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở cô ta: “Đừng nói nữa, ba con xuống rồi!”

Lê Hoài Lâm chậm rãi bước xuống cầu thang, mặc bộ quần áo ở nhà, gần đây ông ấy đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng trông tình trạng vẫn hơi tệ.

“Chồng à, sao anh không tiếp tục nằm trong phòng?”

Nguyễn Hồng Mai nhẹ nhàng chào hỏi.

“Nằm lâu, xuống lầu đi dạo một vòng!” Lê Hoài Lâm ngồi trên sô pha chống đỡ cánh tay, nhìn bọn họ hỏi: “Vừa rồi hai mẹ con đang nói chuyện gì vậy? Tôi nhìn thấy lại không nói gì nữa, thật thần bí! “Còn có thể nói chuyện gì!” Nguyễn Hồng Mai trên mặt cười nói, “Không phải là Tuyết Trinh hiếu thảo, nghĩ đến thân thể của anh, nói với em muốn lấy một ít thuốc bắc, trở về tự mình nấu thuốc bồi bổ cho anh

Lê Tuyết Trinh ngồi bên cạnh mỉm cười xuôi theo.

Khi nghe thấy điều này, Lê Hoài Lâm gật đầu hài lòng, “Tuyết Trinh càng ngày càng hiểu chuyện!”

Ngày hôm sau, tại trường đua ngựa.

Trước đó trên máy bay hầu như cô không chợp mắt nổi, thiếu ngủ quá lâu, đêm qua Lam Ngọc Anh không chống đỡ nổi nữa, chìm vào giấc ngủ sâu. Bởi vì vị trí của trường đua ngựa tương đối xa, lại có chút kẹt xe, lúc cô đến nơi chiếc Bentley của lão Lê đang đậu bên ngoài, chỉ có tài xế ngồi ngủ gục bên trong