Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 842






Chương 842

Nghĩ tới cảnh bọn họ sốt sắng xông vào bệnh viện, thậm chí trong lúc xếp hàng vào khám, Hoàng Trường Minh còn cố ý xin hai người xếp hàng phía trước đổi số cho để được vào trước. Lại còn cả chuyện ban nãy nữa, bác sĩ đã khẳng định lại rất nhiều lần, nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ có con của bọn họ, đúng là ngại chết đi được.

Hoàng Trường Minh nắm tay thành nắm đấm rồi chống trên cằm: “Khụ! Em cũng đừng thất vọng quá, vừa nãy bác sĩ cũng nói rồi, chuyện này không gấp được đâu!”

“Ừm” Lam Ngọc Anh lặng yên liếc nhìn anh. Anh có vẻ còn gấp hơn cô nhỉ?

Lam Ngọc Anh lo anh sẽ buồn, chỉ đành an ủi vài câu: “Thật ra chuyện có thai ấy mà, xác suất thành công phần lớn phụ thuộc vào tỷ lệ sống sót của nòng nọc”

“Em nói gì đấy?” Hoàng Trường Minh nheo nheo mắt.

Lam Ngọc Anh lập tức ngậm miệng.

Ui, hình như cô nói sai mất rồi.

Tuyệt đối không được phép nghi ngờ một số phương diện của đàn ông, có điều để cô hiểu được câu này thì đã muộn rồi.

Lam Ngọc Anh cảm thấy nhiệt độ trong toa xe hơi lạnh đi. Cô cũng không dám chìa tay chính điều hòa mà chỉ im lặng ôm cánh tay, nhưng hơi thở nguy hiểm bên cạnh thì lại như hình với bóng.

Giờ đang là ban ngày, khả năng chơi trò rung xe là bằng không.

Lam Ngọc Anh đang lặng lẽ thở phào thì thấy chiếc

Land Rover đột ngột phanh gấp dừng lại bên lề đường. Cô nhìn ra ngoài, xe dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao.

Cô chưa kịp nuốt nước bọt thì Hoàng Trường Minh đã mở cửa xe bên cạnh, tháo dây an toàn, nửa ôm nửa kéo cô xuống xe, sau đó đi thẳng vào sảnh của khách sạn.

Lam Ngọc Anh bối rối, lo lắng hỏi anh: “Ơ, chúng ta đến đây để làm gì?”

“Em nói thử xem?” Hoàng Trường Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.

“.” Lam Ngọc Anh rùng mình.

Hoàng Trường Minh ôm cô với mục đích rất rõ ràng. Anh bước thẳng tới quầy lễ tân, lấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng ra khỏi ví, ngón tay gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch: “Lấy phòng giường lớn!”

“Vâng, xin anh chờ một chút!” Nhân viên vội đáp.

Như thể nhìn ra được sự không kiên nhẫn của anh nên hiệu suất làm việc của nhân viên cực kỳ nhanh, chưa đầy hai phút đã hoàn thành việc đăng ký phòng, sau đó giao giấy tờ chứng nhận và thẻ phòng cho anh.

Hoàng Trường Minh cầm lấy chúng rồi kéo cô đi vào thang máy.

Vòng eo của Lam Ngọc Anh bị cánh tay như sắt của anh ôm chặt, cô không vùng vẫy được và cũng không thể kêu cứu với người khác, chẳng mấy chốc đã bị anh kéo vào trong thang máy. Cô nhìn cửa thang máy từ từ khép lại mà khóc không ra nước mắt.

Đừng mà.

Hoàng Trường Minh không thể nghe thấy tiếng lòng của cô, nhưng dù có nghe thấy cũng vô dụng.

Tỷ lệ thực thi trò rung xe quá thấp, ở nhà có bánh bao nhỏ và thím Lý thì không tiện, chỉ có thể tới khách sạn thuê phòng. Hơn nữa, ngoài việc muốn trừng phạt cô, anh cũng gấp rút muốn chứng minh bản thân mình.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn cô, vì vậy sau khi thang máy khép cửa lại thì lập tức đi lên tầng đã được chỉ định.

Nghe thấy tiếng “tinh”, da đầu của Lam Ngọc Anh cũng tê theo. Cô ngượng ngùng nhìn anh và nói lời hấp hối cuối cùng: “Em chỉ nói đùa thôi mà. Hoàng Trường Minh, anh cứ phải làm thật hả?”

Hoàng Trường Minh không nói nhảm với cô, lập tức cúi người vác cô lên vai như vác bao đay một cách rất nhẹ nhàng.