Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 824






Chương 824

“Không sao!” Lam Ngọc Anh khẽ nói.

Thật ra Hoàng Trường Minh vốn muốn để bánh bao nhỏ đi cùng cô để lạy, nhưng nghĩ lại dù sao nó cũng còn nhỏ không hợp tới nơi có âm khí nặng như vậy. Vì thế cô chỉ đến đây một mình.

Lam Ngọc Anh nhìn xung quanh, trên mặt cô tràn đầy sự cảm động: “Hoàng Trường Minh, thật sự cảm ơn anh!”

Hoàng Trường Minh nghe thấy thế cũng không nhận mà lười biếng nói: “Cảm ơn cái gì chứ, con rể làm những chuyện này cho mẹ vợ là chuyện thường tình”

“…” Lam Ngọc Anh lặng lẽ sờ khuôn mặt đang nóng ran của mình.

“Mẹ vợ, con rể… Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ. Đã thế còn nói trôi chảy nữa chứ!”

Mặc dù trong lòng cô đang oán thầm như vậy, nhưng trên miệng lại lộ rõ nụ cười ngượng ngùng.

“Thôi anh đi họp đã.

“Vâng!”

Điện thoại vừa cúp chưa tới hai giây thì cô nhận được một hình ảnh từ Facebook. Lam Ngọc Anh mở ra nhìn thì thấy là một bức ảnh tự sướng. Bức ảnh này được chụp từ dưới lên với tư thế ngồi trên ghế, đằng sau là màn chiếu. Anh đang mặc bộ âu phục màu đen, đeo cà vạt rất tỉ mỉ. Góc chụp này làm tôn lên vẻ đẹp của anh, các phần sáng tối trên mặt khiến nó càng thêm cương nghị, khuôn mặt này khiến người ta không thể rời mắt được.

Đặc biệt là hai con mắt sâu thẳm như giếng cổ, dù chỉ nhìn qua bức ảnh cũng khiến người ta có thể chết đuối trong đó. Nghĩ tới anh đang trong cuộc họp mà còn lén tự sướng. Cô cảm thấy không thể tượng tượng nổi.

Ngay sau đó có tin nhắn được gửi tới: “Đẹp trai không?”

Lam Ngọc Anh cắn môi, nhắn tin trả lời: “Đẹp trai!” Lúc cô đang định cất điện thoại vào trong túi thì đột nhiên điện thoại lại rung lên một lần nữa. Cô tò mò lấy ra thì lại thấy Hoàng Trường Minh gửi tin nhắn tới.

“Ừ, là của em đấy!”

Lam Ngọc Anh hơi ngày người ra, cô lập tức cảm thấy có mũi tên nhỏ bản “phập” một cái vài tim.

“Đúng là… Người đàn ông này lúc nào cũng thả thính!” Lam Ngọc Anh sờ lên trái tim đang đập thình thịch của mình. Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại được, cô ngẩng khuôn mặt đang đỏ ửng lên nhìn về phía bức ảnh mỉm cười của người phụ nữ trên bia mộ. Một cơn gió thổi qua khiến mấy sợi tóc ở hai bên bay bay, cô khế mỉm cười.

“Mẹ! Bây giờ con rất hạnh phúc, mẹ có thấy không?” Sau đó cô lại nhìn về phía hai bia mộ ở bên cạnh. Mặc dù Lam Ngọc Anh không còn người thân bên cạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp. Cô ngồi ở đó khoảng hơn nửa tiếng rồi mới đứng dậy rời đi. Khi Lam Ngọc Anh tới gần cửa vào của nghĩa trang thì nghe thấy có tiếng tranh chấp, cô đưa mắt nhìn qua thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc.

“Ông Lâm?”

Lam Ngọc Anh chắc chắn là mình không hề nhìn lầm. Mặc dù cách khá xa và chỉ nhìn được một bên người, nhưng cô vẫn nhận ra người đang cãi nhau với nhân viên của nghĩa trang là Lê Hoài Lâm.

Ông ấy ăn mặc rất chỉn chu khác hẳn với cách ăn mặc trước kia mà mỗi lần cô gặp đều thấy. Lê Hoài Lâm mặc đồ đen từ trên xuống dưới, áo bên trong và phần tất chân lộ ra ngoài cũng đều là màu đen. Nó khiến người ta cảm thấy rất trang trọng. Lam Ngọc Anh cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô tiến lên chào hỏi.

Chỉ có điều Lam Ngọc Anh mới bước được vài bước, cô đột nhiên nhìn thấy gì đó và đứng khựng lại. Cô chậm rãi nuốt nước bọt, nhìn không chớp mắt vào Lê Hoài Lâm. Hoặc có thể nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào bó hoa đang được ông ấy ôm trước ngực.

Lá cây màu xanh xen lẫn trong những đóa hoa màu trắng nở rộ, ở giữa là nhụy hoa màu vàng nhạt, bên trên còn đọng mấy giọt sương. Dường như mỗi đóa hoa trong bỏ hoa này đều được chọn lựa rất tỉ mỉ.

“Hoa Calla Lily, đây là loài hoa mà mẹ thích nhất!” Mỗi lần Lam Ngọc Anh tới viếng đều tới cửa hàng hoa để mua một bó. Nhưng trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao? “Sao lại có chuyện không có được?” Trên mặt Lê Hoài Lâm lộ rõ vẻ kích động, ông ấy chất vấn: “Tháng trước khi tối về nước còn tới đây thăm mộ một lần. Bà ấy ở đây, nhưng lúc nãy tôi tới đó thì lại không thấy. Ông là nhân viên làm việc ở đây, ông phải có trách nhiệm với chuyện này chứ!”