Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 806






Chương 806

Bánh Bao Nhỏ quay người trong lòng cô, cậu bé ngáp hai cái là nhắm mắt lại.

Trong bóng tối có một bàn tay to vượt qua Bánh Bao

Nhỏ chạm vào cô. Lam Ngọc Anh ngượng ngùng nắm chặt.

Trong một căn nhà cũ nát ở phố cổ, khu này đầu năm nay đã bị chính phủ xếp vào nhóm nhà lầu bị hư hỏng, chờ ngày phá dỡ.

Bây giờ còn có người đang ở, nhưng đa số đều là người thuê. Khoảng cách lầu trên lầu dưới vô cùng gần nhau, trong đó có rất nhiều hẻm nhỏ nối nhau. Vả lại trước lầu chất đống không ít thứ linh tinh, xe ô tô vốn không vào được mà chỉ có thể chạy xe gắn máy hay xe điện. Nếu hai bên đều có xe chạy thì cần dừng xe né tránh mới được.

Mỗi tòa nhà đều có tầng hầm, tiền thuê rất rẻ nhưng phòng bị ẩm. Chỉ có một cửa sổ rất nhỏ, buổi trưa miễn cưỡng mới có ánh mặt trời chiếu vào.

Mỗi ngày Lại Diệp đều ôm đầu gối ngồi dựa dưới cửa sổ, ngơ ngác sống từng ngày.

Mặc dù là ở trong một phòng ngủ riêng, nhưng không gian rất hẹp chỉ có bốn năm mét vuông, kê thêm một chiếc giường cũ kỹ và một cái bàn nhỏ là hầu như đã không còn chỗ đặt chân. Vả lại vách tường đều bốc mùi mốc meo, có khi còn có thể nhìn thấy côn trùng bò qua.

Dù bà ta bị Lam Khải Dương ly hôn rồi đuổi khỏi nhà họ Lam, chỗ ở cũng tốt hơn nơi đây nhiều. Nhưng hiện tại bà ta không thể không chịu đựng, bởi vì bây giờ bản thân đang trốn tránh người khác, bà ta phạm tội xúi giục bắt cóc nên cảnh sát đang truy tìm bà ta. Vì thế ngay cả đi ra ngoài bà ta cũng không dám, cho nên chỉ có thể ẩn nấp ở đây.

Cửa phòng bị gõ vang, có một người đàn ông nhếch nhác trông hơn ba mươi tuổi bước vào ném cho bà ta một hộp cơm nói: “Ăn cơm đi!”

“Cho tôi gọi điện thoại đi! Cầu xin cậu!” Lại Diệp lập tức đứng dậy đi qua.

Cầu xin một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng đồng ý. Gã ta trở về phòng khách cầm điện thoại tới, đường dây điện thoại treo trên tường bị thòng xuống, gã ta không nhịn được nói câu: “Chỉ có năm phút thôi!”

Lại Diệp vội vàng gật đầu, bà ta ngồi xổm ở góc tường cầm ống nghe lên ấn một dãy số.

Từ ngày bà ta dọn vào đây ở thì đã từng gọi đến số điện thoại này rất nhiều lần, cho nên đã có thể nhớ rõ,

Đường dây được kết nối, Lại Diệp nghe thấy tiếng “tút tút”. Trong lòng bà ta lo lắng bồn chồn, sợ hãi không ai nghe hoặc là bị từ chối không nhận, cuối cùng cũng đợi được bên kia bắt máy, bà ta kích động trực tiếp đứng lên nói: “Alo, cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi!”

“Cuối cùng thì tôi phải đợi ở đây đến khi nào vậy!” Lại Diệp nói một cách khẩn cầu: “Cô có biết điều kiện ở đây tệ đến mức nào không, trong phòng không có một chút ánh sáng mặt trời nào, hơn nữa toàn là mùi ẩm mốc, buổi tối ngủ còn có tiếng chuột kêu nữa!”

Từ khi gặp chuyện không may đến giờ, Lại Diệp đã liên tục gọi điện thoại nhưng số lần được bắt máy rất ít. Ở đầu dây bên kia, một giọng nữ từ từ vang lên: “Cô chỉ cần biết như thế sẽ rất an toàn”

“Lúc trước cô đã đồng ý với tôi rồi mà! Chỉ cần tôi làm theo những lời cô nói thì cô sẽ cứu con gái của tôi ra khỏi tù, sau đó cô sẽ cho chúng tôi một khoản tiền, sắp xếp cho chúng tôi ra nước ngoài, sau này sẽ không quay về đây nữa! Nhưng bây giờ Ngọc Thiên vẫn còn bị nhốt trong đó, còn tôi lại bị cảnh sát bắt được!” Mấy ngày nay Lại Diệp cực kỳ thê thảm, mỗi khi bà ta muốn phơi nắng, chỉ cần có người đi qua thì bà ta phải vội vã cúi thấp đầu, sợ bị người khác phát hiện ra.

Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, bà ta được sắp xếp ở trong căn phòng ngầm này, chưa từng tắm rửa, trên người bà ta bốc mùi hôi thối lắm rồi.

“Cô vẫn còn không biết ngại mà nói với tôi những lời đó được à?” Giọng nữ ở đầu bên kia lạnh xuống.

“Đâu thể trách tôi hết toàn bộ được đâu!” Lại Diệp nghe thế, không dám oán giận mã vội vã giải thích cho mình: “Tôi cũng không biết sao cậu ta lại đột nhiên chạy tới cứu người được, nếu không phải do cậu ta thì chuyện đã thành công rồi, ai ngờ được cậu ta không sợ chết, dù có phải cược cả tính mạng cũng phải cứu cô ta chứ!”