Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 58







Lam Ngọc Anh đeo túi sải bước đi dọc theo con đường bên ngoài biệt thự.


Đi ra khỏi nhà họ Lam cô không cần phải nói với bất cứ ai, bởi vì chẳng có ai quan tâm cô đi hay ở chẳng qua là cảm thấy không việc gì phải đợi ở đó, lời của Lam Ngọc

Thiên quấy nhiều khiến cô không thể tập trung, giống như cứ bay phần phật liên tục bên tại cô

Phải đi một quãng đường rất dài mới đến trạm xe buýt.
"Két--"

Một chiếc Land Rover màu trắng dừng bên cạnh cô.


Cửa xe bên ghế phụ bị đẩy ra, Hoàng Trường Minh không vui nhíu mày: "Lại không nghe lời! Tôi đã bảo là chờ tôi mà!" "Tôi chỉ muốn về nhà sớm thôi." Lam Ngọc Anh yên lặng ngôi lên xe.


Sau khi thắt dây an toàn cho cô, Hoàng Trường Minh tiếp tục lái xe đi về phía trước.


Lúc rẽ, anh liếc mắt nhìn cô: "Lam Ngọc Anh, em lại bị dính vào cái ghế rồi à?" "Không phải." Lam Ngọc Anh lắc đâu.
"Vậy sao em lại nhăn mặt thế kia?" Hoàng Trường Minh nhìn chăm chăm cô đang rũ mắt xuống.


Lam Ngọc Anh nói cho có lệ, không nhìn anh mà để tay trên bụng: "À...
Chắc là do đến tháng nên em bị đau bụng.


Hoàng Trường Minh nghe vậy thì nhếch môi lên, dường như đang thì thầm câu "Cái thứ này đúng là phiền phức".
"Tối nay về nhà với tôi."

Lam Ngọc Anh nằm tay lại, hơi mâu thuẫn: "Tôi không đi có được không, dù sao tôi cũng không thể làm chuyện đó với anh được..."


Hoàng Trường Minh lười biếng liếc xéo cô: "Không làm được thì nằm trong chăn ủ ấm bên cạnh anh!" "Hay là thôi đi...
Lam Ngọc Anh vẫn lắc đầu.


Mặc dù biết mình từ chối sẽ làm anh không vui nhưng cô vẫn cứ làm vậy, quả nhiên, cô thấy mặt tối sầm xuống.


Lúc anh còn chưa kịp quát cô, điện thoại di động kết nối Bluetooth của ô tô chợt đổ chuông, Hoàng Trường Minh nhấn nút nghe, là giọng nói kính cẩn của Phan Duy: "Tổng giám đốc Hoàng, khách hàng ở Hà Nội đến sớm hơn một ngày, tôi đang gấp rút ra sân bay đón, sau đó sắp xếp khách sạn..."

Hoàng Trường Minh nhíu mày trong chốc lát: "Tôi biết rồi, đợi lát nữa rảnh tôi sẽ qua đó.


Lam Ngọc Anh nhìn đèn đỏ trước mặt, nhân lúc anh đang nghe điện thoại không chú ý tới cô nói: "Anh nhanh đi làm việc đi, em có thể đi xe buýt..."

Nói đoạn cô bèn yên lặng mở cửa xe ra.
"Lam Ngọc Anh!"

Hoàng Trường Minh kịp phản ứng lại, nhưng cô đầu còn ở trên xe nữa.


Đèn giao thông phía trước đổi sang đèn xanh, tiếng còi ô tô ở phía sau vang lên, mi tâm của Hoàng

Trường Minh giật một cái, đành phải lái Land Rover đi về phía trước.


Lam Ngọc Anh sợ bị anh đuổi kịp, đến trạm bèn lên bừa một cái xe buýt và ngồi ở hàng ghế cuối cùng.


Ráng chiều màu đỏ chiếu lên cửa kính xe, cũng phản chiếu bóng dáng cô

Lam Ngọc Anh ảo não lắc đầu.


Rốt cuộc cô đang buồn vì điều gi...


Đến ngày làm việc, sau khi tan làm Lam Ngọc Anh bèn đi tới bệnh viện.


Dường như là do đổi được phòng bệnh nên sắc mặt của bả ngoại càng ngày càng tốt, không giống như trước đây cứ vào buổi tối là bà lại không nghỉ ngơi được, bạn ngày bà uống thuốc nên ngủ mê man, trông rất có sức sống.


Sau khi ăn cơm tối xong, hai bà cháu trò chuyện về hồi cô còn bé, tràn ngập tiếng cười.


Lam Ngọc Anh đứng dậy, đỡ vai bà dậy: "Bà ngoại, bà cũng ngồi lâu rồi, để con đặt gối xuống cho bà nắm!"

Bà ngoại cười nói "Được", biết cháu ngoại hiếu thảo.


Lam Ngọc Anh cẩn thận dựng chiếc gối lên để nằm ngang và từ từ đỡ bà ngoại nằm xuống, cuối cùng cô cũng không quên cẩn thận sửa lại các góc, sợ điều hòa sẽ làm bà lạnh.


Lúc cô chuẩn bị rút tay lại, bỗng bà ngoại kêu lên: "Ngọc Anh! Con


Lam Ngọc Anh không hiểu gì, chỉ thấy bà ngoại trừng lớn mắt nhìn cô.


Cô theo ánh mắt của bà nhìn xuống và chết đứng tại chỗ.


Lúc cô cúi người xuống thì cổ áo bị hở ra, từng vết tím xanh nhỏ dưới xương quai xanh bị lộ ra.
"Con..."

Lam Ngọc Anh không nói nên lời, cô không biết phải giải thích với bà như thế nào.


Những vết bầm trên da cô đều là do Hoàng Trường Minh gây ra, buổi tối cái hôm cô đến tháng, tay cô đau đến mức như sắp gãy và bị anh hôn khắp người không sót chỗ nào.
Mặc dù đã vài ngày trôi qua nhưng từ trước đến nay da cô mỏng nên bình thường nếu bị va vào chỗ nào mà bị đỏ thì vài ngày cũng chưa mất hẳn.


Giờ cũng không phải là thời đại xưa cũ nữa rồi, quan hệ nam nữ đi sâu đến đầu thì cũng có thể chấp nhận được.


Chỉ là

Bà kéo tay cô cháu gái, định nói lại thôi: "Ngọc Anh, con nói thật với bà ngoại đi, có phải con giống con gái nhà ông Trương ở nông thôn đó không?"

Câu tiếp theo còn chưa nói xong, nước mắt của bà ngoại đã trào ra.
"Không phải đầu bà ngoại."

Trong lòng Lam Ngọc Anh trở nên căng thẳng nhưng không tìm được cách nào để phủ nhận.


Cô nhớ rất rõ chuyện của con gái nhà ông Trương ở nông thôn, dường như trong thôn không có ai là không biết.


Đến thành phố chưa được hai ngày, cô ấy đã đi theo một người đàn ông ngang tuổi cha mình, ông ta ngoài có tiền ra còn có vợ và hai đứa con gái, hai vợ chồng ông 

Trương đến giờ vẫn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.…...


Thật ra nếu nghĩ kỹ thì cô cũng chẳng khác gì người ta.



Điều khác biệt duy nhất là Hoàng Trường Minh còn chưa có gia đình mà lại còn là một người đàn ông độc thân rất ưu tú.


Lam Ngọc Anh cười khổ trong lòng, có phải có nên cảm động rơi nước mắt không nhỉ? "Không phải như vậy thì con lấy đầu ra tiền mà trả phí phẫu thuật? Còn cả phòng bệnh này nữa, bà nghe thấy hai y tá nói là một đêm ở phòng này giá gấp đôi phòng bệnh bình thường! Cặp mẹ con kia vẫn đang ở nhà họ Lam thì sao cha con có thể đưa cho con nhiều tiền như vậy chứ!" Bà ngoại lắc đầu, hoàn toàn không tin tưởng cô "Ngọc Anh à, nếu như con thật sự giống như con gái nhà ông Trương thì bà ngoại không trách con! Chỉ cần con sớm quay đầu là bờ, cuộc đời của con vẫn còn dài...
"Bà ngoại bà đừng khóc, con thật sự không như thế mà!"

Lam Ngọc Anh vừa đau lòng vừa lo lắng, lấy giấy lau nước mắt cho bà, cô sợ cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bà, mày tả trưởng vẫn luôn dặn bệnh tim quan trọng nhất là phải chú ý cảm xúc.


Cô cằn rằng, thốt lên: "Chỉ là con với bạn trai...." "Bạn trai?" Bà ngoại sững sờ.
"....Dạ!" Lam Ngọc Anh gật đầu, tất nhiên đã lỡ nói ròi thì chỉ đành phải nói tiếp: "Tuyệt đối không phải là đàn ông đã kết hôn đầu ạ! Chức vị của anh ấy trong công ty rất cao, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, biết chuyện của con nên mới đưa cho con một khoản tiền khẩn cấp!"

Ngoại trừ quan hệ bên ngoài của hai người, thì lời nói dối này cũng không có gì khác mấy.


Bà ngoại nhìn cô một hồi lâu mới dừng khóc: "Bao nhiêu tuổi?" "Chắc là ba mươi a "Nhà mấy đứa?" "Chuyện này con không rõ lắm..."

Lam Ngọc Anh càng trả lời càng không chắc, cô lo sợ sẽ bị lộ ra sơ hở, cúi đầu tránh né: "Con quen anh ấy vẫn chưa được ba tháng, cũng chỉ mới ở chung hơn hai tuần, tạm thời vẫn chưa tìm hiểu sâu như thể " "Mới quen được một thời gian ngắn mà có thể giúp đỡ con lúc con gặp khó khăn, có thể thấy nhân phẩm không tệ!" Bà ngoại nghe vậy gật đầu khen ngợi, sau đó nghiêm túc nhìn cô: "Ngọc Anh, bà không thích nợ người khác, sau này trả hết số tiền này cho người ta đi!" "Dạ." Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.


Cô sợ bóng sợ gió an ủi bà ngoại, cô như trút được gánh nặng rời khỏi bệnh viện.


Nhưng mà không biết có phải là do nói dối mối quan hệ giữa mình và Hoàng Trường Minh trước mặt bà ngoại hay không, buổi tối lúc nhận được cuộc gọi của anh, cô hơi chột dạ.



.