Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 484




Chương 484

Không biết vì sao, cậu muốn ăn mì Ngọc Anh nấu.

Lam Ngọc Anh đưa tay sờ đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Đậu Đậu, cô nấu mì cho cháu ăn nhé?” “Dạ” Hai mặt bánh bao nhỏ sáng bừng.

Lam Ngọc Anh mỉm cười, khi ôm bánh bao nhỏ vào phòng bếp, có chút trách móc liếc bạn thân mình một cái

Trương Tiểu Du oán hận, đây là đang trách cô sao?

Trong phòng bếp, Lam Ngọc Anh một tay cầm vung, một tay cầm đũa, ngoáy mì trong nồi.

Ngoại trừ cho trứng vào, cô còn tìm trong tủ lạnh ra một bắp ngô, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi. Bánh bao nhỏ bám theo cô suốt cả quá trình như một cái đuôi, không đợi được ôm đùi cô. “Ngọc Anh, bảo bảo thèm”

Bọn họ đúng là bố con.

Cùng thích ăn mì, còn gọi cô là Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh chỉ vào phần hành lá vừa được cắt nhỏ trên thớt: “Đừng vội, sắp xong rồi đây. Chờ cô rắc đống hành lá này vào, là cháu có thể ăn được rồi.

Bánh bao nhỏ nghe xong, bắt đầu chăm chú nhìn. Cho đến khi cô đưa tay nằm lấy hành lá, rắc vào trong nồi, đưa lưỡi liếm miệng nhỏ.

Lam Ngọc Anh tắt bếp, đặt bát mì lên bàn, bánh bao nhỏ dùng cả tay lẫn chân để leo lên bàn ăn, cầm lấy đôi đũa cô đưa cho, bắt đầu ăn.

Có điều hơi vội nên bị nóng, phòng má bắt đầu thổi. Lam Ngọc Anh chống cảm ngồi một bên quan sát, thỉnh thoảng lại lấy giấy lau miệng nhỏ cho cậu

Đợi đến khi ăn xong, bánh bao nhỏ lại di chuyển gương mặt nhỏ nhắn của mình về phía cô, muốn được khen ngợi.

Lam Ngọc Anh hôn lên mặt cậu một cái

Cô không lập tức đi dọn dẹp, mà nhìn bánh bao nhỏ mềm mại dễ thương đang ngồi trên ghế.

Lại thở dài, cô cau mày nói: “Đậu Đậu

Như cảm nhận được điều cô định nói, bánh bao nhỏ nhảy xuống ghế, nhào vào chân cô, hai tay nhỏ ôm lấy chân cô, ngước lên nhìn cô như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi: “Ngọc Anh đừng bỏ rơi bảo bảo nữa” “Được rồi, không phải cô không cần cháu.

Lam Ngọc Anh bế bánh bao nhỏ lên: “Nhưng Đậu Đậu, cháu nhất định phải hứa với cô một chuyện.

Thấy cậu đang đợi cô nói, cô tiếp tục nói: “Sau này nếu như cháu muốn đến tìm cô, chỉ có thể bí mật đến. Hơn nữa, chuyện cháu đến tìm cô, không được nói với bố cháu biết. Đây là bí mật của hai chúng ta được không?” “Dạ” bánh bao nhỏ lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ. Đôi mắt đen láy to tròn chớp chớp, tối qua cậu còn nghĩ rằng được ngủ với Ngọc Anh, kết quả khi tỉnh lại lại ở trong phòng của mình.

Cậu đã rất tức giận.

Hừm, nhất định là bố đưa cậu trở về, cho nên hiện tại Lam Ngọc Anh nói cậu đừng nói với bố tự mình đến tìm cô, quá hợp ý cậu rồi.

Lam Ngọc Anh đưa ngón út ra: “Vậy thì một lời đã định nhé.”

Bánh bao nhỏ cũng duỗi ngón út ra, móc vào tay cô.

Cuối tuần, trời nắng chói chang. Chiếc xe Land Rover màu trắng lái vào sân biệt thự, Hoàng Trường Minh xuống xe.

Cầm lấy chìa khóa xe, đôi mắt sâu thẳm nheo lại có thể nhìn thấy trên ghế sô pha trong phòng khách, một bóng hình nhỏ bé đang chống mông lên.

Vào biệt thự thay dép, thím Lý nở nụ cười chào hỏi: “Cậu chủ về rồi. “Hôm nay Đậu Đậu không chạy ra ngoài sao?” Hoàng Trường Minh liếc nhìn về phía phòng khách. “Không có.

Thím Lý lắc đầu giải thích nói: “Hình như cô Ngọc Anh có việc, nên hôm nay cậu chủ nhỏ không đòi ra ngoài. Hay là, bây giờ để tôi gọi điện thoại cho cô Ngọc Anh.

Hai ngày nay, mỗi ngày cậu chủ nhỏ đều chạy đến nhà cô Ngọc Anh hai lần.

Chỉ có điều vì thỏa thuận của hai người, cho nên đều là bí mật đi. Cậu chủ nhỏ cũng không cho thím Lý nói chuyện này với ai, mới bắt đầu bà ấy cũng muốn giúp cậu chủ nhỏ giấu, chỉ là mặc dù ban ngày Hoàng Trường Minh đều làm việc, nhưng vẫn luôn quản chuyện của con trai. Mỗi một hành động của cậu bé đều nằm trong lòng bàn tay, ngày nào cũng hỏi xem đã đi đâu.

Đương nhiên thím Lý không thể giấu được, nên chỉ có thể thành thật báo hết.